THẾ GIỚI DỊ BIẾN



Sau khi hai người Long và Ngọc rời khỏi văn phòng, một lúc sau một người đàn ông đi đến trước cửa phòng Alina gõ cửa.
Cốc cốc.
- Mời vào.
Người đàn ông ăn mặc một chiếc áo sơ mi phanh ngực và một chiếc quần đùi bước thẳng tới bàn làm việc của Alina.
- Chào buổi sáng Alina.
- Buổi sáng tốt Cường, cậu không thể ăn mặc đàng hoàng khi đến phòng làm việc của tớ sao.
Người đàn ông này tên Ngô Cường là phó hội trưởng của Hội Flames, hắn với Alina là bạn thân của nhau nhiều năm, tính cách của hắn không thích bị gò bó về khuôn khổ, có một chút giống Nguyệt.
Không để ý đến lời phàn nàn của Alina, hắn hỏi.
- Vụ việc xảy ra với Hội Hùng xám là do Long và Nguyệt làm?
- Chỉ có mình Long thôi.

Ài!
Lời nói của Alina có phiền muộn cô thở dài.
- Chà chà, thằng nhóc Long lợi hại như vậy, không phải thực lực của nó tăng tiến một cách thần tốc sao.
Ngô Cường vỗ tay cảm thán nói, hắn thuận thế leo lên góc bàn của Alina ngồi lên, đưa tay cầm lấy ly cà phê của cô mà hớp lấy.
- Cà phê pha ngon đấy.
Alina liếc mắt nhìn tên này không có một chút ý tứ nào mà uống ly cà phê của cô.

“Cái ông này suốt bao nhiêu năm vẫn như thế”
Alina cũng không muốn bình phẩm da mặt của tên này, cô nói.
- Còn không phải sao, thiên phú của nó quả thật kinh người, sớm muộn gì cũng có người chú ý đến nó.
- Ý cậu là những người đứng đầu của các hội khác.
Ngô Cường vuốt cằm suy đoán hàm nghĩa câu nói của Alina.
- Không phải.
Cô phủ định.
- Vậy là người đứng đầu tam đảo.
Hắn lại tiếp tục suy đoán.
- Vẫn không phải.
Cô vẫn tiếp tục phủ định.
- Không lẽ là người ở Olivia.

Sắc mặt của hắn biểu lộ một vẻ ta đây đã hiểu rõ vấn đề.
- Thôi tớ mệt cậu quá, nếu chỉ là thế lực ở Thiên không thành thì không có gì.

Nhưng cậu quên lai lịch của Long rồi sao.
Alina gắt gỏng lên, cảm thấy cái trò suy đoán từ nhỏ đến lớn của Ngô Cường quá mệt mỏi, hắn thật sự không nhớ hay giả vờ ngu ngơ.
- Ách! Ha ha.
Hắn cười khan.
- Không phải là tớ thấy cậu có quá nhiều chuyện trong lòng nên mới hỏi vậy.
- Trông tớ có thích trò đùa của cậu không.
Cô quay đầu sang một bên lấy khoanh tay trước ngực tỏ vẻ không thích điệu bộ này của hắn.
Ngô Cường liếc liếc mắt vào khe núi huyền bí trước mắt, cũng như mọi ngày Alina là một người khá nghiêm túc trong công việc nên cô vẫn luôn mặc những bộ đồ công sở trong giờ làm việc.

Nhưng hắn phải công nhận Alina mặc những bộ đồ như thế này trông rất phù hợp, dáng người của các nữ võ giả đa số đều rất chuẩn, chỉ có một vài bộ vị là trời sinh là không thể thay đổi nếu chỉ luyện võ và Alina là một người được trời ưu ái.

Giả sử như trong tư thế này, cặp ngực to lớn và cái biểu cảm có chút giận hờn của Alina thật là khiến hắn kích thích.
Alina đã phát hiện ánh nhìn đó.
- Này mắt cậu để đâu thế.
Alina nói với vẻ không thích hành động nhìn soi mói của Ngô Cường đối với ngực của mình, nhưng cô vẫn không buông hai tay của mình xuống mà còn hơi nâng lên khiêu khích ánh nhìn của tên này.
- Không, tớ không nhìn thấy gì cả.
Ngô Cường thu hồi ánh mắt và giơ hai tay lên làm vẻ vô tội.
- Hèm! Nói về chính sự.

Hắn hắng giọng một cái, sắc mặt trở nên nghiêm túc một chút.

Hắn nói tiếp.
- Cậu muốn nói là đám người thần bí kia, nhưng mà chắc không thể đâu.

Bà của cậu cũng đã nói bọn họ đã mất tích sau vụ việc đó, nơi này là Thiên không thành, làm sao tin tức có thể lộ ra được chứ.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Với thiên phú của cậu ta sớm muộn gì cũng trở nên nổi bật.

Alina lo lắng, sớm muộn gì Long cũng thể hiện ra tài năng vượt trội của mình, đặc biệt là toàn thế giới đã dị biến hoàn toàn.

Cô quen biết với Long từ nhỏ, mặc dù không phải ruột thịt nhưng cô luôn xem Long là đứa em trai của mình.
- Bỏ qua chuyện đó đi, cậu lo lắng nhiều cũng vô dụng.

Việc gì tới cũng sẽ tới.
Ngô Cường hạ giọng trấn an Alina.

Cô sẽ rất cảm kích người bạn thân của mình nếu như hắn bỏ ngay ly cà phê của cô xuống.

Tên này có vẻ đã uống cạn đến giọt cuối cùng trong lúc nói chuyện với cô.
Cô mệt mỏi, cô nghĩ mình tại sao lại thu nhận những thành viên như thế vào hội của mình, hết Nguyệt suốt ngày tìm cách bay nhảy lại đến tên dở hơi làm phó hội trưởng này.
Alina đứng lên, cô lấy một chiếc cặp bỏ một số tài liệu vào trong.

Trong khi vừa thu thập cô vừa nói với Ngô Cường.
- Tớ phải đi đến hội nghị ở Olivia, có thể sẽ mất khoảng vài ngày, trong thời gian này cậu bớt chút thời gian lăng nhăng của cậu mà chú ý đến công việc của hội.
- Ơ, có hội nghị à, sao tớ không nghe gì hết.
Ngô Cường tỏ ra ngạc nhiên.
- Không nghe? Cậu bớt nghe nhạc ở bar vào khoảng thời gian này thì tớ đỡ khổ biết bao nhiêu.
Càng thấy tên này Alina càng bực mình, cô nhanh chóng thu thập những thứ cần thiết rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Rầm!
Alina đóng mạnh cửa phòng làm việc.
- Việc gì phải tức giận thế, không phải là vì biết hôm nay có hội nghị nên tớ qua đây để nhận bàn giao từ cậu sao.

Vẫn khó chịu với mình như ngày nào.
Ngô Cường nhún vai bất đắc dĩ với thái độ của cô bạn này, mà nghĩ lại cũng đúng thường ngày hắn rất ít khi quan tâm đến công việc trong hội, công việc chủ yếu của hắn là quản lý các thành viên làm nhiệm vụ bên ngoài.

Khoảng thời gian phong tỏa Thiên không thành là hắn không có việc gì làm nên đi chơi bời một chút, không ngờ cô nàng lại phản ứng mạnh như vậy.
- Uầy, không có việc bàn giao thì thôi.
Hắn bước ra khỏi phòng làm việc của Alina, quay lại phòng làm việc của mình.

Ra khỏi trụ sở, Alina nhanh chóng dùng phương tiện di chuyển đến chỗ thông đạo nối liền giữa đảo Olivia và quần đảo Ocean.

Khá giống các cây cầu bắt nối giữa 3 đảo Sky, Ocean, Ground.

Tại cổng ra vào hai bên đều có người kiểm soát.

Đặc biệt là cây cầu dẫn đến đảo Olivia thì được canh phòng cẩn mật và phải có lệnh thì mới được di chuyển đến, không giống như ba đảo kia chỉ cần khai báo tên họ và thế lực.
Tiến vào đảo Olivia, nơi này không phải giống như mọi người ở ba đảo bên dưới vẫn tưởng tượng.

Khác xa với ba đảo, tòa đảo có diện tích lớn nhất này lại không có nhà cửa, xe cộ hiện đại, trái lại nó lại mang lại một không khí hoang dã.

Nơi đây chủ yếu là những cánh rừng với những ngọn núi cao liên miên.

Nếu để ý thì những cây cối ở đây có vài loại cây tỏa ra một luồng năng lượng rất tinh thuần, càng vào sâu trong đảo thì năng lượng của những loại thực này ẩn chứa càng mạnh.
Đó là các loại linh thảo, linh dược mà người ở trên đảo Olivia gieo trồng.

Thỉnh thoảng ta cũng có thể thấy được một số loại yêu thú sinh sống nơi đây.

Trông nó rất giống một vườn sinh thái nhân tạo vậy.
Mỗi ngọn núi nơi đây chính là chỗ ở của một vị cường giả, những vị cường giả này chọn phong cách sống như vậy bởi vì có một nhóm lớn là những người đã sống được trăm năm, khủng khiếp hơn là ngàn năm.

Nên họ vẫn thích phong cách sống dân dã không thích không khí phát triển của khoa học công nghệ.

Nhưng vì lý do nào đó, có thể là cảnh giới bị kẹt lại muốn an dưỡng tĩnh tu hay là vì gia tộc dòng dõi hoặc thỏa mãn lòng hư vinh mà đám người này quyết định lập nên Thiên không thành và để các thế lực dưới trướng của mình sinh sống dưới ba tòa đảo bên dưới.
Alina để xe của mình tại một bãi đỗ có diện tích rộng lớn, tất cả người đến đây đều phải để xe của mình ở chỗ này đơn giản vì nơi đây đường xá không tốt, hoặc một vài vị tiền bối không thích tiếng ồn của máy móc.

Tại đây họ được một đoàn thú phi hành đến tiếp đón.
Khổng tước.
Một loài được cho là có họ hàng với Khổng tước dưới mặt đất, những con Khổng tước này có kích thước lớn như một cỗ xe buýt hai tầng.

Trên lưng mỗi con có một người điều khiển đang chỉ huy chúng đáp xuống.
Một người đứng trước nhất, có thể là dẫn đầu của đám người này.
- Thời gian đã đến, xin mời mọi người tiến lên lưng phi hành thú.
Mọi người từng bước một theo chỉ dẫn của người tiếp đón tiến lên trên lưng Khổng tước.

Có vẻ như đây là đợt tiếp đón duy nhất của đảo Olivia đến hội nghị, những ai không đến kịp thì sẽ bị bỏ lại, hủy bỏ tư cách tham gia.

Alina cũng bước lên trên lưng Khổng tước, lông của nó rất mềm mại và sạch sẽ.

Khác biệt một chút với các loại thú phi hành khác, trên lưng Khổng tước không được gắn ghế ngồi hay cái gì đó đại loại tương tự như vậy.

Quy định này do các vị tiền bối đưa ra, là một võ giả thì cưỡi trên lưng Yêu thú mà còn không vững vàng, thì xứng đáng bị rơi xuống.

Loại này quy tắc khiến ai nấy cũng đều than thở, dù sao họ vốn quen sinh hoạt với xã hội hiện đại và tiện nghi.
- Mọi người đứng vững.

Cất cánh.
Người đứng đầu đoàn Khổng tước, ra lệnh bay lên không trung.

Những con Khổng tước đồng loạt vỗ cánh, trông chúng rất đồng đều về động tác, rõ rãng là đã được huấn luyện kỹ càng.

Nhẹ nhàng lên cao, chẳng mấy chốc đoàn Khổng tước đã bay thẳng về trung tâm của hòn đảo.
- Mấy con Khổng tước này vỗ cánh đem lại một cảm giác cảnh đẹp ý vui, đặc biệt là vệt sáng từ đuôi của nó phát ra kéo thành một vệt dài.
Một người lần đầu tiên tới dự hội nghị đi trên lưng Khổng tước không khỏi cảm thán.

Không những một người mà một vài người khác cũng từng cưỡi qua Khổng tước cũng không khỏi cảm khái một phen.
Alina trên mặt thì cũng không có cảm xúc gì, từ lúc cô đảm nhiệm chức hội trưởng này 10 năm thì cũng không biết bao lần cô phải đến dự cái hội nghị cấp cao nhất Thiên không thành này.

Nhớ lại thì lần đầu tiên đi trên lưng Khổng tước cô cũng không khỏi cảm thán một phen, thời thiếu nữ ai mà không thích cái đẹp mộng mơ như tiên cảnh này.

Sau này dần dà mỗi lần thấy chúng là cô chỉ xúc động muốn thịt lũ này, vì gặp nó thì lại báo hiệu những buổi họp dai dẳng, có khi cãi lộn, tuyên chiến trong buổi họp.

Quả thật là một nỗi ám ảnh.

Nhiều khi cô nghĩ cứ vứt quách cho tên Ngô Cường kia.
- Ách xì!
Ngô Cường đang trong phòng làm việc thì bị hắt xì một phen.
- Có cô nào lại nhắc đến Ngô Cường đẹp trai và phóng khoáng này rồi.

Ha ha!
Hắn ngồi cười lớn trong phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc