THẾ GIỚI DỊ BIẾN



Mạc vẫn chưa tìm ra phương pháp giải quyết con chim Undead này này thì một cô gái với thân hình nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt ông.
- Ai đây?
- Ông chú có cần cháu giúp đỡ không.
Người nói chuyện chính là Ngọc Nhi.

Cô lựa chọn chiến trường của mình sẽ là nơi này.

Chim Undead cảm thấy không thoải mái lắm khi cuộc chiến của nó lại có thêm kẻ chen vào.
Lệ!
Nó kêu lên thị uy với Ngọc Nhi, nó muốn nói rằng kẻ yếu đuối thì không nên tham dự cuộc chiến đấu này.
Mạc nhìn cô bé rồi nhìn sang con Chim Undead.

Ông cảm nhận được tu vi của cô bé này là Đại chủ viên mãn, vẫn còn thiếu thiếu một chút chưa đủ để tham gia vào trận chiến nên ông lắc đầu nói với Ngọc Nhi.
- Cám ơn nhưng mà chú đây có thể tự xử được.
Nói xong Mạc bay thẳng về phía Chim Undead.

Ngọc Nhi vuốt vuốt tóc của mình, cô tặc lưỡi.
- Chậc! Là ông chú không cần đó nha.
Ầm!
Ngọc Nhi bay về phía khác của cuộc chiến, cô không đi tới chỗ của mấy con cấp Chiến tướng nữa mà dùng máy truyền tin liên lạc với bốn người đồng đội còn lại tham gia chiến đấu với bọn Undead cấp Đại chủ.
Một con Undead cấp Đại chủ trung kỳ có hình dạng là một con chó săn to lớn đang lao về phía chốt phòng thủ cuối cùng của cứ điểm, nó linh hoạt né tránh loạt đạn pháo của đội pháo binh.

Khi nó sắp chuẩn bị tiến gần tới bức tường rào làm bằng đủ thứ vật liệu này thì một cây búa khổng lồ từ phương xa bay thẳng vào đầu nó, cú nện khiến đầu của con chó này găm thẳng xuống mặt đường kéo lê thành một cái rãnh lớn.

Con chó chật vật đứng dậy, một bên đầu của nó đã bị lõm xuống, nó đang bắt đầu khôi phục lại vết thương.
- Ồ! thì ra là giống tình trạng của mấy con chim lần trước.

Xem ra phải thêm chút sức.
Ngọc Nhi thu búa của mình lại, nắm chặt búa trong tay, cô bắt đầu vung nện vào đầu con chó này.

Một màn thảm khốc phát sinh trước cửa chốt chặn cuối cùng của cứ điểm.


Một cô bé nhỏ nhắn liên tục dùng một cây búa có kích thước to hơn cả cơ thể của chính mình nện xuống đầu của một con chó Undead có cơ thể to lớn.

Những cảnh binh nơi đây khi chứng kiến cảnh này thì cảm thấy hả hê trong lòng khi bọn Undead hung tàn này bị ngược đãi, nhưng mà cô bé kia cũng quá kinh dị đi.
Bốn người thuộc đội của Ngọc Nhi cùng với bốn người khác thuộc đội của Barrett bắt đầu tiếp cận chiến trường, tám người này thực lực cũng thuộc dạng mạnh mẽ trong cùng cấp bậc.

Chỉ trong chốc lát áp lực phòng thủ của cứ điểm được giảm xuống rất nhiều.
….……………….
Còn Ngô Cường thì đã bay tới cạnh Thanh, tức thì nơi này có tới bốn người có tu vi Chiến tướng.

Hai nhân loại và hai Undead.

Sự xuất hiện của Ngô Cường khiến cho Undead xương đầu dê có chút dè chừng, nãy giờ thì nó không tham dự cuộc chiến bởi vì điều đó là không cần thiết, chỉ cần nó câu đủ thời gian cho cự kén là được rồi.

Nhưng người xuất hiện này có tu vi rất mạnh.
- Anh là ai?
Thanh lên tiếng hỏi thăm, cô cần phải xác minh sơ bộ người đàn ông này là kẻ địch hay là có ý định gì khác.
- Tôi là phó hội trưởng Hội Flames tại Thiên không thành.
- Anh với mấy người Long, Hoa là cùng một tổ chức.
- Đúng! Còn cô là ai?
- Tôi tên Thanh chỉ huy của đám người sống sót trong cứ điểm bên kia.
Thanh không muốn để lộ quá nhiều thông tin của mình, cô chỉ nói đến chức vụ của cô ở trong cứ điểm.

Ngô Cường cũng không hỏi nhiều vì hai con Undead kia đã bắt đầu có cử động.

Con Ma cốt vẫn tiếp tục chọn Thanh làm đối thủ của mình, còn con đầu dê kia thì lựa chọn Ngô Cường làm đối thủ.
Ngô Cường rút lấy một tấm thẻ bài cầm tấm thẻ trên tay, anh bắt đầu phát động trận đồ trên tấm thẻ.

Lập tức một luồn điện từ trên lá bài tuôn ra bao phủ lấy người Ngô Cường hình thành nên một cái áo giáp bằng tia sét, đây không phải là lôi điện khải giáp của Ngọc Nhi sao, Ngô Cường đã thuận tay sao chép ra vài tấm thẻ bài chứa kỹ năng dị năng này.

Khí tràng của Ngô Cường tỏa ra, anh giơ nắm đấm đấm thẳng vào người của con đầu dê.


Đầu dê cũng không phải tầm thường, nó cầm cây trượng đính đầy đầu lâu của mình lên, một luồng khói màu đen nồng nặc bay về phía Ngô Cường, nếu nhìn kỹ thì bên trong làn khói đen hiện lên vô số mặt người, mặt yêu thú đang không ngừng gào rống.
Ầm!
Nắm đấm va chạm với khói đen tạo ra một làn sóng xung kích lan tỏa ra xung quanh.

Thật không ngờ chỉ là một làn khói mà có thể chống cự lại công kích vật lý.

Ngô Cường không tin là mình không phá tan được làn khói, anh vận dụng tia điện trên áo giáp tụ tập vào hai nắm tay, sau đó liên tục oanh nện vào làn khói.
Ầm!
Ầm!
Mỗi một nắm đấm Ngô Cường tung ra vào làn khói là làn khói tiêu giảm bớt một chút, đến khi làn khói bị Ngô Cường đánh tan thì con đầu dê kia đã biến mất tại chỗ.

Ngô Cường dùng ánh mắt nhìn ngó xung quanh nhưng thật sự là nó đã chạy ra khỏi đây, cả khí tức trên người nó cũng biến mất.
- Chạy? Tại sao?
Ngô Cường nghiêng đầu của mình, anh có chút khó hiểu hành động của con Undead có xương đầu là đầu dê và thân thể thì là xương người này.

Anh quay qua nhìn về nơi Thanh và con Ma cốt đang chiến đấu.

Ngô Cường lấy ra một tấm thẻ bài khác, tấm này cũng gần giống tấm có năng lực thanh tẩy nhưng mà cấp độ của nó yếu hơn một chút.

Kính hoạt trận đồ trên tấm bài, Ngô Cường lao về phía Ma cốt.

Áo giáp lôi điện trên người anh vẫn còn nên rất dễ gây ra sự chú ý, quả đúng như thế khi Ngô Cường sắp tới gần Ma cốt thì nó đã tạo ra một loạt các ảo ảnh của nó rồi biến mất tăm khỏi nơi đây.

Thanh cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Ngô Cường chạy qua đây, không lẽ anh ta đã xử xong con Chiến tướng kia rồi sao.
- Lại chạy?
Ngô Cường không cảm nhận được khí tức từ trên người Ma cốt nữa, rõ ràng là nó cũng bỏ chạy.
- Anh hạ được con kia rồi?
Thanh nói với giọng điệu nghi ngờ.
- Không có, nó bỏ chạy trước khi tôi kịp làm gì đó.

Ngô Cường lắc đầu phủ nhận.


Hai người đều bắt đầu suy nghĩ.
Ầm!
Ầm!
Loạt đạn pháo của pháo binh bắt đầu thưa dần, cũng đã hơn 30 phút từ loạt nã pháo đầu tiên, có thể họ đã hết đạn hoặc là phải cho nòng pháo nghỉ ngơi, nghiêm trọng hơn thì có chốt chặn của phòng tuyết đã bị phá rồi.

Thanh không để ý đến hai con Chiến tướng kia nữa, chúng bỏ đi thì càng tốt, mà không thì cô cũng không có cách nào cả.

Bây giờ chiến tuyến đang gặp nguy hiểm cô phải quay lại giúp họ.
- Tôi phải quay lại chỗ cứ điểm để chiến đấu.
Thanh vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về phía cứ điểm.
- Anh sẽ giúp đỡ tôi một tay chứ.
Cô đang thăm dò quan điểm của Ngô Cường trong việc này, anh ta chỉ là viện binh của Long chứ không phải của cô.
- Dĩ nhiên, thành viên trong hội của tôi cũng đã bắt đầu chiến đấu ở phía đó rồi đấy.
Thanh gật đầu, cả hai người lập tức bay về phía cứ điểm.
Một lát sau tại khu vực này, hai bóng đen xuất hiện đó chính là Ma cốt và đầu dê vừa bỏ chạy khi nãy.

Đầu dê bỏ đi là bởi vì nó vừa nhận ra một đồng bạn trong số ba người bọn chúng đã bị hạ gục, ngay lập tức nó đã thông báo cho Ma cốt rút lui.

Còn cái con chim kia vốn cũng không phải cùng một loại với ba bộ xương chúng nó, chỉ là chủ nhân của bọn chúng tiện đường thu thập thêm thuộc hạ mà thôi.

Sự việc bây giờ có chút ngoài dự liệu, có lẽ là chủ nhân của bọn chúng đã nhận ra Kiếm sĩ đã bị hạ, chúng phải quay về thông báo tình hình.

Nghĩ như thế hai bộ xương khô lập tức biến mất.
Tại chiến trường, với sự gia nhập của bọn người Hội Flames giờ có thêm sự quay trở lại của Thanh và Ngô Cường, hai người có tu vi Chiến tướng cho nên chẳng mấy chốc quân số của Undead liên tục giảm, đặc biệt là Ngô Cường thẻ bài của anh ta cứ như không cần lo lắng tiêu hao mà vung ra liên tục.Nào là cầu lửa, băng phong, lôi điện, đất lở, thánh quang, pháp tướng được Ngô Cường tung ra thắp sáng cả một vùng.

Cứ như thế sức ép của chiến tuyến dài 30 km này được giảm xuống.

Cuộc chiến dần đi đến hồi kết, khi thời gian bắt đầu điểm 5 giờ sáng thì toàn bộ thi triều đã rút lui.

Nhìn đống thi thể của Undead và con người nằm phơi bày ra đó khiến không ít người phát ra tiếng khóc trong vui mừng.
- Hoan hô! Chúng ta còn sống.
- Ha ha!
Anh em Lâm và Hoa ngồi tựa lưng vào nhau, hai người đã quá mệt mỏi, thật sự không ngờ hai người vốn không bao giờ tham gia chém giết quá nhiều vậy mà lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ lại gặp phải tình cảnh này.

Mọi người trong Hội Flames bắt đầu tụ tập lại với nhau, họ đi tới chỗ của anh em Lâm và Hoa, ai nấy cũng đều mệt mỏi, một vài người trong số họ còn bị thương nhẹ.


Tuy bọn họ tham gia sau cùng nhưng mà lại là nhóm tung ra nhiều sức nhất để cứu vãn tình thế.
Cả nhóm gặp nhau ai nấy cũng mặt mày vui vẻ, dù gì thì mục đích của họ là tới tìm đội của Long, thấy được họ an toàn là được rồi.

Long cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, cậu bắt đầu kể lại tình huống nơi đây cho mọi người nghe.

Khi nghe tới sự việc này vốn là do một cái kén to ở trung tâm quảng trường thành phố gây ra thì ai nấy cũng lo lắng, đặc biệt khi Long suy đoán nó có thể là một sinh vật có tinh thần lực thiên bẩm cực mạnh, mặt khác số lượng dị năng hệ quy tắc nó sở hữu rất nhiều, Long chỉ đoán được ít nhất nó sở hữu đến bốn loại.
Tút!
Máy bộ đàm dùng để liên lạc trong cứ điểm của Lâm và Hoa phát ra tiếng báo hiệu, một đầu tin tức truyền đến trong tai của mọi người.
- Có đại sự, sương mù đen đã thu hẹp phạm vi bao phủ bên trong thành phố từ tối hôm qua, bây giờ khu vực biên giới của nó đã áp sát chốt chặn phía nam cứ điểm, theo tính toán thì chỉ trong chưa đầy một ngày nữa nó sẽ phủ lên hết cả thành phố và tất cả người ở bên trong sẽ bị u mê ở trong này mãi mãi.
Bíp
- Còn lối ngầm dưới mặt đất thì sao, bọn họ có thoát ra được phạm vi sương mù đen không.
Lâm nhanh chóng hỏi lại Thanh, người vừa mới thông báo tin tức về sương mù đen cho bọn họ.
- Thoát được! Nhưng mà tiến độ vẫn còn chậm, 24 giờ có thể là không đủ cho mọi người cùng rời khỏi bởi lối vào của đường hầm vốn ở bên trong cứ điểm, mà sương mù đen sắp lan tới rồi.
Đám người của Long im lặng, một vài người nhìn lên bầu trời thì bây giờ họ mới phát hiện ra lỗ thủng mà Ngô Cường làm ra đã biến mất.
- Phó hội trưởng anh có thể làm ra một cái lỗ thủng nữa chứ.
Một thành viên trong nhóm đặt câu hỏi.
- Có thể xương mù phía trên có độ dày không bao nhiêu, nhưng mà chắc chỉ có đám người biết bay như chúng ta mới có thể thoát khỏi, những người bên dưới chắc không thể, cho dù có đánh thủng một con đường dưới mặt đất thì sương mù bên dưới dày tới 30 km.

Không có khi sương mù chỉ thu nhỏ khoảng không bên trong chứ không thu nhỏ phạm vi bên ngoài nên con đường này sẽ phải xa hơn 30 km.
Rít!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng rít cực lớn vang vọng khắp thành phố, một cỗ khí tràng cực mạnh từ trung tâm thành phố phát ra, nó mạnh đến mức dù họ cách rất xa khu trung thì vẫn cảm nhận được.

Khủng bố như vậy chỉ có một khả năng.
Vương giả.
Một đẳng cấp cực kỳ khác biệt, sinh vật đến cấp độ này thì sẽ sinh ra một vùng không gian riêng biệt chứa đựng linh hồn, từ đó dẫn đến sinh vật sẽ không còn bị trói buộc bởi thể xác nữa hay còn gọi là thức hải.

Thức hải mở tinh thần lực hiện, linh hồn giải thoát.

Là những gì miêu tả khi sinh vật đạt được đẳng cấp này.
- Cái kén kia đang bắt đầu trùng kích vương giả, nó không chờ thu hoạch sinh mệnh của những con người trong thành phố này nữa, lần này nó muốn đích thân ra tay diệt sạch chúng ta.
Long đưa ra quan điểm của mình.

Mọi người ở đây ai cũng đồng ý với Long.
- Vương giả, hừm! Vậy là nó vốn có âm mưu thành lập một vương quốc của riêng mình nên từ lúc dị biến chưa bắt đầu, sinh vật này đã chọn thành phố này làm bàn đạp thăng lên Vương vị.
Ngô Cường kết luận, anh cho rằng đây chính là chân tướng của tất cả mọi sự việc..


Bình luận

Truyện đang đọc