THẾ GIỚI DỊ BIẾN



Hai bóng người lần lượt xuất hiện trước mặt nhóm của hội Flames đó là Mạc và Thanh.
- A! chú với con chim đó phân ra cao thấp chưa.
Người hỏi Mạc là Ngọc Nhi, cô hơi tò mò về kết quả cuộc chiến.

Mạc hơi bất ngờ khi gặp những con người này, ông chiến đấu với con chim kia quá hăng hái nên không để ý nhiều đến xung quanh.
- À thì nó đã bỏ đi rồi, không phân ra được cái cao thấp.
Mọi người ở đây cũng không hứng thú lắm về kết quả chiến cuộc của ông, ai nấy đều mang trên mặt một nét phiền muộn.

Thanh đi đến chỗ này là để xem mọi người có nghĩ ra được biện pháp nào không nhưng khi cô đi đến đây thì cũng không biết phải mở lời như thế nào.

Nhìn từ phương diện nào thì tình huống này sẽ phải bỏ lại một bộ phận người còn sống ở lại.

Đó chỉ là suy nghĩ mang tính lạc quan thôi, cái kén kia mà thăng cấp thành công thì với sức mạnh của nó, chỉ là đi ra phạm vi 30 km ngoài thành phố vẫn chưa là an toàn.
- Anh Ngô Cường!
- Hả! Sao vậy Long?
- Anh có kỹ năng dị năng nào có thể nhanh chóng làm một lối đi cực lớn dưới lòng đất.

Sương mù vốn không thể thẩm thấu xuống mặt đất để làm chúng ta mất phương hướng được nên anh chỉ cần tạo ra một lối đi đủ tốt đủ rộng là mọi người ở đây sẽ nhanh chóng đi khỏi thôi.

Trước giờ chỉ huy Thanh vẫn cho người đào cái hầm để thoát đấy thôi.
Nghe được lời của Long nét mặt của mọi người ở đây trở nên hứng khởi, riêng Ngô Cường thì đang không ngừng lấy tay vuốt râu dưới cằm của mình.

Nhìn thấy bộ dạng của Ngô Cường mọi người thu lại cảm xúc và chờ đợi, lỡ như anh ta nói mình không có kỹ năng kiểu đó hay là không thể làm được như lời của Long thì sao.

Không ai dám nghĩ tiếp.

Mấy người ở đây cũng không phải là một kẻ máu lạnh vô nhân tính, dù sống trong giới võ đạo, dị năng từ nhỏ nhưng mà họ cũng được giáo dục theo những tư duy của con người hiện đại chứ cũng không phải cứ chém giết, dùng quyền thế ép người.

Ừ thì người cũng có người này người kia nhưng mà trong đám người họ không có ai có thể thấy chết mà không cứu.
Clap!

- Có thể!
Ngô Cường vỗ tay, anh nói ra hai từ mà mọi người ở đây ai cũng mong chờ.

Lập tức đám người vỡ òa trong hưng phấn.
A A A
- Có thể tiến hành ngay bây giờ không?
Thanh đã không kìm nén được cảm xúc của mình mà hối thúc Ngô Cường.

Anh cười với cô.
- Ngay bay giờ, cô đưa tôi đến vị trí đường hầm của các cô đi, tôi sẽ mở rộng nó một cách nhanh nhất, đảm bảo đủ chỗ cho mọi người cùng nhau thoát ra.
Đây là những lời mà Thanh muốn nghe, ngay lập tức cô xoay người bay về phía lối vào đường hầm, Ngô Cường và những người khác cũng lập tức theo sau.

….………………………………
Rít!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ầm! Ầm!
Đứng ở bên ngoài thành phố cách rìa của sương mù đen 10 km.

Nhóm người còn sống sót trong cứ điểm đang liên tục bỏ chạy khỏi khu vực này.

Đã 24 giờ kể từ khi tất cả bọn họ đi vào đường hầm siêu lớn mà Ngô Cường tạo ra.

Đây cũng là thời điểm mà theo tính toán của họ sương mù đen sẽ lấp đầy khoảng không bên trong thành phố Cherno, cũng chính là lúc mà cai kén to đấy hoàn thành xong quá trình thăng cấp vương giả của mình.
Bọn họ có thể nhanh chóng thoát ra, một mặt là nhờ cái đường hầm siêu lớn mà Ngô Cường tạo ra, mặt khác thì thể chất của những người còn sống ở cứ điểm cũng không phải là thể chất của một con người bình thường, tất cả con người sau khi chịu dị biến toàn cầu thì cơ thể đã được cường hóa lên rất nhiều lần, trong số đó cũng có rất nhiều dị năng giả đạt đến cấp độ tinh anh, nên việc họ có thể nhanh chóng di chuyển ra khỏi thành phố trong vòng 24 giờ là điều hết sức bình thường.
- Mọi người cố gắng lên nữa nào, chúng ta vẫn chưa an toàn đâu.
Thanh bay trên đỉnh đầu mọi người, cô đang làm nhiệm vụ duy trì trật tự và đốc thúc đám người này.

Cô đưa ánh mắt về phía thành phố sương mù đen kia.

Gần một triệu người trong cứ điểm nhưng bây giờ chỉ còn lại gần 600 000, đa số họ đã bị giết trong cuộc chiến phòng thủ với 7 triệu đầu Undead.
Nhóm người của hội Flames.

- Nó đang tức giận?
Hoa cảm nhận được sự phẫn nộ trong tiếng rít gào đó.

Nghe Hoa nói vậy Barrett lập tức nói.
- Tất nhiên rồi, tỉnh dậy thì thấy đám người mà nó nuôi nhốt không còn, đặc biệt là một tên thuộc hạ cấp chiến tướng của nó đã bị hạ sát, cộng với hàng chục con cấp đại chủ bị giết chết.

Em thử nói coi nếu là em thì có tức không.
- Nó sẽ không đuổi đến đây chứ, giờ nó đã hoàn thành xong việc tiến giai của mình?
Lâm có chút lo sợ, nếu con vương giả kia bay thẳng tới đây thì ai trong số họ có thể chống đỡ nổi.
Bụp!
Long cắm cây trọng kiếm mới toanh của mình xuống đất, có vẻ là cậu vẫn chưa luyện hóa nó xong nên vẫn chưa thu nhỏ kích thước của cây kiếm lại được.

Cậu nói
- Sẽ không! Nó sẽ không dám ra khỏi màn sương đen đó đâu, chí ít là bây giờ.
- Tại sao?
Những thành viên trong nhóm cũng không khỏi thắc mắc về lời nói của Long.
- Ha ha! Bởi vì ở nơi này không chỉ có một vương giả.
Người nói là Ngô Cường, sau khi anh nói dứt câu giống để chứng thực lời nói đó, một cỗ khí tràng cực mạnh từ phía trước mặt đám người tỏa ra, cỗ khí tràng này tuy không có chủ đích nhắm vào mọi người ở đây nhưng ai nấy cũng đều cảm giác được áp lực.

Mọi người ngẩng đầu lên trời thì thấy có một ông bác tuổi chừng 50 tuổi, trên người mặc một bộ võ phục màu đen mang phong cách hiện đại, đang từ trên trời đáp xuống dưới này, theo sau lưng ông là Thanh.

Mọi người suy đoán có lẽ là người quen của của cô ấy.
Ông bác thu khí thế của mình lại, hai chân đạp đất, hai tay chắp sau lưng, ngực ưỡn ra trước, hơi nhấc cằm, ánh mắt thì nhìn mọi người với hàm ý.

Bác đây xuất hiện có ngầu không.
Mọi người nổi lên một suy nghĩ
“Làm màu”
Nghĩ là nghĩ như vậy thôi nhưng mọi người ở đây cũng không dám vô lễ.


Ai nấy cũng lên tiếng chào hỏi.
- Chào bác! Xin hỏi bác đây là?
- Bác tên là Khoa, trưởng lão của Hoa tông, bé Thanh này là con gái của bác cũng là môn sinh của Hoa tông.
- E hèm!
Thấy cha mình gọi mình là bé Thanh trước mặt mọi người làm cô không vui.
- Ha ha!
Bác Khoa cũng cảm thấy mình nói vậy là hơi làm mất mặt con gái, ông cười cười để xóa bỏ xấu hổ.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, theo lời của bác Khoa thì mọi người nên rời khỏi chỗ này trước.

Bác Khoa cũng rất dễ gần, khác hoàn toàn so với bộ dáng tỏ ra mình là cường giả lúc mới gặp mặt.

Bác Khoa kể lại vì sao mình lại ở đây.
Trước khi dị biến toàn cầu xảy ra, Hoa tông vốn là một môn phái có truyền thừa lâu đời và cũng giống như Thiên không thành hay các thế lực khác, Hoa tông cũng có một nơi an toàn để ở lại và chống lại sự ảnh hưởng từ dị biến.

Cách đây 6 tháng thành phố Cherno có một sinh vật không rõ nguồn gốc xâm nhập gây ra một số vụ án bí ẩn.

Chính quyền nước sở tại đã nhờ tới Hoa tông và Thanh là người được chọn đi điều tra vụ này nhưng mà không có thu hoạch được manh mối gì, sau đó thì trong tông có lệnh tất cả thành viên bên ngoài phải rút về trước khi dị biến toàn cầu diễn ra.

Cuối cùng thì Thanh bị kẹt lại bên trong thành phố không về được, còn về phía bác Khoa lúc đó đang bận nhiều việc mà lại không được ai thông báo về sự mất tích của Thanh, 3 tháng sau thì mới có người thông báo.

Bác Khoa nghe tin thì mới chạy ngay đến đây thì gặp được đoàn người đang bỏ chạy khỏi khu vực này.
Thanh cũng kể lại toàn bộ diễn biến xảy ra bên trong thành phố.

Bác Khoa khi nghe xong cũng cực kỳ ngạc nhiên và bất ngờ.

Sinh vật bí ẩn sở hữu trên bốn loại dị năng quy tắc, sở hữu tinh thần lực trước khi thăng cấp vương giả mà còn cực kỳ mạnh mẽ đủ khả năng quét hình toàn thành phố.

Đặc biệt là khả năng vận dụng quy tắc tạo ra Undead.
- Thứ quỷ quái này cha cũng chưa từng nghe qua, có khả năng cao là một sinh vật dị loại hoặc là nó đến từ một thế giới khác.
- Thế giới khác?
Nghe được ba chữ này khiến đám người tò mò, sinh vật đến từ thế giới khác.

Dù bọn họ là võ giả có khả năng phi thường biết được quá trình dị biến nhưng mà cũng chỉ giới hạn hiểu biết tới cấp độ của cái hành tinh này thôi, cái gì mà thế giới khác nghe có vẻ giống như là mê tín trong các tín ngưỡng tôn giáo hay các giả thuyết khoa học hoặc chỉ đơn giản là xuất hiện trong tiểu thuyết, phim ảnh.

Thế giới khác có tồn tại sao?

- Ừm đúng vậy! Hẳn là các cháu cũng nghe qua nguyên nhân lớn nhất khiến cho toàn bộ thế lực cổ võ phải ẩn mình khi dị biến toàn cầu phát sinh chứ.
Vấn đề mà bác Khoa đề cập làm mọi người cảm giác đã nghe ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Hoa đã nhớ ra điều gì đó, cô nói
- Ý bác là tám khu vực xảy ra dị biến mạnh mẽ nhất trên thế giới, nó được cho là cấm khu và được đặt tên là tám đại cấm địa.
- Đúng rồi! Có tin đồn rằng tám vùng đó thực chất là có liên hệ với một thế giới khác.

Một số ghi chép có ghi lại rằng những nơi đó được cho là khởi nguồn của dị biến ở 3000 năm trước.

Nhưng mà cho tới ngày nay đã có nhiều người đến thăm dò nhưng lại không phát hiện được gì cho đến khi dị biến toàn cầu bắt đầu.
Nghe xong lời nói của bác Khoa mọi người đều bắt suy nghĩ, không ai nói gì tiếp trong suốt quá trình di chuyển, chỉ có cha con bác Khoa thì vẫn trò chuyện.

Qua ngày hôm sau, mọi người bắt đầu chào từ biệt.

Những người thoát khỏi nơi này sẽ được người của Hoa tông an bài, nhóm của hội Flames thì sau khi máy bay của họ tới đón thì cũng bắt đầu rời khỏi.

Còn Mạc thì quyết định sẽ đi cùng người của hội Flames, ông nhờ họ đưa mình về Thiên không thành để tiến hành chịu xử phạt và nhận nhiệm vụ tiếp theo.

Dù sao thì nhà của Mạc cũng ở Thiên không thành không quay về thì biết phải đi đâu.
- Long! Em có ý định gì chưa, theo bọn anh hay là tiếp tục nhiệm vụ mà trước đó được giao.

Nếu em không muốn cái nhiệm vụ đó thì anh sẽ duyệt em qua bên này, là một phó hội trưởng quyền hạn của anh vẫn còn đó.
Ngô Cường hỏi thăm về dự định tiếp theo của Long.

Đội của cậu mới gặp phải tình huống nguy hiểm, nếu cậu ta muốn xin nghỉ một thời gian thì anh cũng có thể tìm biện pháp cho cậu.

Long đang ngồi trên ghế máy bay luyện hóa thanh trọng kiếm mà cậu thu được từ Kiếm sĩ khô lâu, bây giờ cậu đặt tên cho thanh kiếm này là Tử vong kiếm dựa trên nguồn gốc của cây kiếm này được lấy từ tay của người chết.

Cậu mỉm cười với Ngô Cường.
- Cám ơn anh! Nhưng mà em đã quyết định rồi, nhiệm vụ kia em nhất định phải đi, vì em cảm giác được cơ duyên lớn nhất đời mình đang ở đó.
Quái vật, quái thú, quỷ quái mùi thịt gà, giòn.

Nữ Siêu Nhân, nữ Thiên Sứ, nữ Mị Ma, nữ A.I mùi sữa, mềm....Để biết ăn như thế nào hãy xem.


Bình luận

Truyện đang đọc