THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ


"Đêm qua Tiểu Quất lại kêu xuân, anh nói xem, mèo cũng tới mùa tìm bạn rồi, chúng ta có nên cho nó tìm một con mèo cái không?" Chu Hạc ngồi bên giường bệnh, vừa lau tay cho Hứa Kỷ Trạch vừa nói.
"Hay là nên đưa nó đi là tuyệt dục?" Chu Hạc hỏi rồi phì cười nói.
"Nó còn chưa hôn con mèo khác phái nào đâu, mất đi hai quả cherry thì tội Tiểu Quất quá."
"Tiểu Quất là do anh nuôi, nên để anh quyết định mới phải."
Chu Hạc lau tay xong lại cẩn thận đắp chăn cho anh, ý cười dần đạm đi, cậu rũ mắt, nói: "Hứa Kỷ Trạch, tỉnh lại được không, anh không tỉnh thì ai quyết định giúp Tiểu Quất bây giờ?"
"Không nói Tiểu Quất, chúng ta tiếp tục đọc sách đi." Chu Hạc mỉm cười đứng lên lấy một quyển sách trên kệ, yên tĩnh ngồi một bên đọc sách cho anh nghe.
Còn Hứa Kỷ Trạch vẫn nằm yên bất động, chỉ có lòng ngực cực nhỏ lên xuống tỏ vẻ anh còn hít thở.
Hộ sĩ thật lo lắng cho tình trạng của Chu Hạc, so với viện trưởng đang nằm trên giường thì Chu Hạc mới là đối tượng đáng chú ý.
Hộ sĩ sợ rằng cậu sẽ bị trầm cảm mất.
Sở Tinh Châu nhận được điện thoại của hộ sĩ thì chạy đến An Miên bệnh viện kéo Chu Hạc cùng đi ăn trưa.
Sau khi chắc chắn cậu đã ăn được kha khá thì đem hai bình rượu ra cùng Chu Hạc uống.
Chu Hạc mấy ngày nay tâm trạng luôn rầu rĩ không vui, còn tự trách bản thân rất nhiều lần, lúc này thấy rượu thì không hề chần chừ mà uống cạn ly.
Rất nhanh một mình cậu đã uống hết một bình rượu, say quên trời đất.
Sở Tinh Châu chỉ vừa cúi đầu rót rượu, mới ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt phóng đại của Chu Hạc.
Chu Hạc tay chống bàn, chồm người về phía trước, khuôn mặt đối diện nhìn Sở Tinh Châu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện tại ngập nước, nước mắt như không cần tiền mà lã chã tuôn ra chảy dài dọc hai bên má.


Giọt nước mắt đọng lại trên cằm rồi nặng trĩu rơi vào ly rượu trên tay anh.
"Tách."
Sở Tinh Châu run tay thiếu chút nữa thì đánh nghiêng ly rượu, anh vội vã lấy khăn lau mặt cho cậu, giọng nói có chút luống cuống hỏi: "Sau lại khóc rồi, ngoan ngồi xuống, đừng đứng như vậy."
Sở Tinh Châu chưa từng thấy Chu Hạc khóc, lần này anh bị hù không nhẹ.
Chu Hạc vốn xinh đẹp, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt càng khiến gương mặt liễm diễm động lòng người, lúc này lại đáng thương vô cùng.

Cậu mà khóc lên thì có vẻ như cả thế giới đều sai rồi, làm người nhịn không được muốn an ủi cậu, muốn lau đi nước mắt của cậu.
Sở Tinh Châu trái tim như bị một bàn tay bóp lấy, bàn tay thật mềm thật ấm khiến trái tim ngoài cảm giác đau đớn lại có thêm sự hưng phấn khó tả.
Chu Hạc khóc thật ngoan, không ngào khóc chỉ yên lặng chảy nước mắt.

Cậu nghe lời ngồi xuống ghế nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Tinh Châu, còn nước mắt thì như suối cứ tuôn ra ngoài, ướt nhẹp cổ áo, rất có xu thế muốn thấm ướt cả ngực áo cậu.
Sở Tinh Châu đau lòng chết mất, nhanh chân đi sang ngồi cạnh cậu tận chức tận trách mà lau nước mắt, còn không quên dỗ: "Đừng khóc đừng khóc, hoa hồng sắp thành hoa khô luôn rồi."
Không dỗ thì thôi, vừa nói Chu Hạc lại khóc sung hơn.
"Oaaa...!Anh không thích hoa hồng sao?" Chu Hạc bậc khóc nức nở nói.
Thích thích thích, thích nhất hoa hồng!
"Thích!" Sở Tinh Châu ôn thanh nói.
"Vậy mà, hức, có người không thích hoa hồng." Chu Hạc vùi mặt vào lòng Sở Tinh Châu, nghẹn ngào lên án.
"Có người muốn nhốt hoa hồng, không cho hoa hồng tắm nắng, còn không cho hoa hồng đi tìm nguồn nước...!hức."
"Vì người kia mà bình nước của hoa hồng bị hư rồi...!thật đáng ghét!"
"Đúng vậy, người kia thật đáng ghét." Sở Tinh Châu vỗ vai cậu, đưa ly nước cho Chu Hạc.
Cậu bĩu môi nhìn ly nước, liên tục lắc đầu nói: "Đây, đây không phải nước hoa hồng muốn."
"Ô ô ô...!Hoa hồng muốn uống nước, không có nước hoa hồng sẽ chết mất."
Sở Tinh Châu không có thời gian nghi hoặc cậu muốn "nước" gì, vì Chu Hạc đã khóc ướt cả cái khăn tay nhưng không có dấu hiệu dừng lại.
Sở Tinh Châu nôn nóng, đành dùng tin tức tố trấn an cậu, độ phù hợp của hai người rất cao, đây cũng là cách tốt nhất.
Tin tức tố hương rượu vang đỏ bao phủ lấy người cậu, dịu dàng vuốt v3 muốn trấn an hoa hồng nhỏ.

Chu Hạc ngửi được hương rượu thì nín khóc, li3m li3m môi đỏ rồi nói: "Hoa hồng ngửi được nước rồi nhưng không uống được."
Chu Hạc dùng đôi mặt ngập nước đáng thương nhờ vả anh: "Anh giúp hoa hồng uống nước được không?"
Sở Tinh Châu nhìn đôi môi đỏ mọng ở trước mắt, mỗi câu nói đều như nhảy trên thần kinh của anh, giọng nói êm tai khiến anh mơ màng.

Chu Hạc lại không biết cậu như con nai nhỏ chủ động nhảy vào miệng cọp, còn hối thúc nói: "Hoa hồng muốn nước..."
Lần này còn có thể nhịn thì quả thật không phải Alpha!
Bao nhiêu lễ nghĩa thân sĩ, kiềm nén khắc chế đều bị Sở Tinh Châu ném ra sau đầu, anh vươn tay kéo lấy Chu Hạc vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
Sở Tinh Châu hôn rất dịu dàng, anh ngậm lấy đôi môi của của cậu, tinh tế nhấm nháp, nhẹ nhàng cắn lên môi cậu.

Cảm giác tê dại lại có chút thoải mái, Chu Hạc như thích cảm giác này nên cậu thật ngoan ngồi im mặc cho anh hôn.
Nhưng hùng sư dù dịu dàng như vẫn là loài ăn thịt, rất nhanh Alpha liền nắm lấy cằm của Chu Hạc muốn cậu hé miệng ra.
Chu Hạc cảm thấy thoải mái nên híp mắt hưởng thụ, thấy anh nắm cằm mình thì cậu lại cọ cọ vào lòng bàn tay anh, nào biết bước tiếp theo phải làm gì.
Sở Tinh Châu vòng tay qua eo Chu Hạc nhẹ nhàng vuốt v3.
"A." Chu Hạc cảm thấy nhột liền thốt lên, tạo cơ hội cho Alpha xâm chiếm.
Khác hoàn toàn với vẻ khắc chế khi nãy, Sở Tinh Châu sau khi xâm nhập thì hôn thật cường thế, mạnh mẽ xâm lấn thành trì cuốn theo đầu lưỡi của cậu nhảy múa.
Chu Hạc nức nở đẩy anh ra, cậu không muốn tiếp tục, anh thế mà còn cắn lưỡi cậu.
"Ô...! Đau quá." Chu Hạc khó khăn nói, đầu lưỡi đã bị m*t tê rần, không khí xung quanh cũng bị cướp mất, chóp mũi cọ sát vào nhau ái muội triền miên.
Sở Tinh Châu như ăn được mỹ vị, Chu Hạc cảm thấy đầu lưỡi của cậu như bị anh nhai cắn, đôi môi cũng không thoát khỏi.
Anh, anh đang ăn hoa hồng sao?! Chu Hạc khiếp sợ trừng mắt.

Chu Hạc đôi mắt lại ngập nước, cậu sẽ tắt thở mất, cậu, cậu muốn oxi, hoa hồng không chịu được.

Chu Hạc đại não dần trống rỗng, ánh mắt ngày càng mông lung, không thể thở được khiến gương mặt của cậu đỏ bừng, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, thậm chí cậu cảm thấy bản thân có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Đến khi Chu Hạc sẽ nghĩ cậu là bông hoa hồng đầu tiên vì thiếu không khí mà chết thì Sở Tinh Châu mới buông tha cho cậu, anh còn lưu luyến li3m láp đôi môi sưng đỏ của Chu Hạc.
Chu Hạc vừa được giải thoát liền điên cuồng hít lấy không khí xung quanh, nhưng lượn lờ bốn phía chỉ còn hương rượu vang đỏ, Sở Tinh Châu nhìn khuôn mặt độ|\|g tình ửng hồng của cậu, nhịn không được lại tiến lên tiếp tục hôn.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ.
Hoa hồng no rồi, không muốn nước, thật sự không muốn nước nữa đâu.

Chu Hạc mếu máo nghĩ.1
...
Tác giả muốn nói.
Thông cảm cho ảnh đi, ăn chay lâu rồi, bây giờ ăn được miếng thịt nên mới thế.
Khụ, các nàng đoán được "bình nước" của Chu Hạc nói là ai không?
Tính ra thì ẻm có tận hai cái bình..


Bình luận

Truyện đang đọc