THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ


"Ừ."
"Ngoan."
"Khi nào hai...!hai người hợp lại?" Chu Hạc hỏi.
"Sắp hoàn thành rồi."
Mỗi phút mỗi giây trôi qua linh hồn đều sẽ nhạt dần, khi linh hồn hoàn toàn biến mất là lúc Sở Tinh Châu "hoàn thiện" nhất.
"Đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ em muốn ăn gì?" Sở Tinh Châu vén tay áo hỏi.
"Anh sẽ nấu ăn?"
"Không, nhưng Hứa Kỷ Trạch sẽ nấu."
"Vậy anh biết khám bệnh không?"
"Biết."
"Này là hack rồi còn gì, chia đôi ra mỗi người học một kỹ năng!" Chu Hạc kinh ngạc ngây người.
"Em muốn nghĩ vậy cũng không sai, được rồi, em muốn ăn gì?" Sở Tinh Châu buồn cười đáp.
"Sườn xào chua ngọt." Trầm ngâm một hồi, cậu bổ sung: "Anh không cần em giúp thật sao?"
"Không cần, ra ngoài ngồi đi."
Chu Hạc ngồi trước bàn ăn chờ Sở Tinh Châu, thân hình cao lớn hoàn toàn không phù hợp với chiếc tạp dề màu xanh nhạt nhỏ xinh của cậu.

Nó thậm chí chưa che hết lòng ngực của anh nữa là.


Cứ nghĩ với hình tượng của anh mà vào bếp thì rất kỳ quái với nhưng lần này nhìn lại thì thấy hòa hợp lạ thường, thậm chí có chút đẹp mắt mang theo cảm giác người đàn ông của gia đình.
Bỗng nhiên cậu nhớ rằng cậu chẳng biết Sở Tinh Châu giỏi về thứ gì? Mà rốt cuộc tổng tài là làm cái gì? Công ty Tinh Quang của anh chuyên về vấn đề gì? Chu Hạc hoàn toàn không biết gì cả.
Xem ra cậu vẫn hiểu Hứa Kỷ Trạch hơn.
"Tinh Quang chuyên kiếm tiền, em biết như vậy là đủ rồi." m thanh không vui của Sở Tinh Châu vọng ra từ trong bếp.

Anh không thích cậu khen Hứa Kỷ Trạch, mặc dù kia cũng là anh nhưng cái tên vẫn khác nhau, nghe liền khó chịu.
Chu Hạc chột dạ xoa mũi, cậu suy nhìn quá tập trung nên lỡ nói ra suy nghĩ của bản thân, đúng là sắc đẹp lầm người.
Để tránh sự mê hoặc của sắc đẹp, Chu Hạc lấy điện thoại ra tra cứu thông tin của Tinh Quang.

Không tra thì thôi, một khi tra liền có vô số tin tức ùa vào.

Tỉ như câu nói, năm nay chuyện lạ đặc biệt nhiều, Tinh Quang cũng là một kỳ quang cảnh lạ trong năm nay.
Chu Hạc không hiểu lắm phương diện chứng khoán hay kinh tế này, hệ thống thấy cuối cùng cũng đến lúc nó tỏa sáng nên chủ động giải thích cho cậu.

Nó hiểu biết nhiều thứ hơn trên mạng, những cái Sở Tinh Châu không công khai thì nó cũng biết.

Bao gồm quá trình tự anh mua lại công ty của chính anh kia.
"Sao vậy? Anh nhiều tiền quá à?" Chu Hạc có đồng dạng thắc mắc y hệt trợ lý khi ấy.
Đây chẳng lẽ là chiến thuật đánh lạc hướng Phó Đoạn, giả heo ăn hổ hay thứ gì đó đại loại vậy?
Hệ thống lập tức dùng ánh mắt cạn lời nhìn Chu Hạc, nếu một quyển sách có có mắt thì chắc chắn là như vậy.
[Ký chủ nghĩ nhiều, ký chủ đọc tiểu thuyết mà sao không nhớ gì vậy?]
[Nam chính bá đạo tổng tài muốn công ty nào phá sản thì công ty đó phải phá sản.

Đây là định luật luôn rồi, không trốn được đâu.]
[Trừ phi công ty đó của vợ yêu của hắn thì còn hy vọng.]
[À mà, trong mấy quyển truyện ngược thì mấy nam chính cũng không tha đâu.

Làm sập công ty của người ta rồi truy thê thừa sống thiếu chết.]
Nói đến chuyên nghiệp của nó, hệ thống liền luyên thuyên một tràng dài, còn sợ nói không đủ.


Chu Hạc cũng được mở rộng tầm mắt, rốt cuộc chứng kiến cái gì gọi là đời như trong truyện, phim truyền hình cũng từ hiện thực mà ra.
Hệ thống càng nói càng sung sức, nó lén nhìn Sở Tinh Châu còn ở trong nhà bếp chuẩn bị nói cho Chu Hạc nghe chuyện xấu của anh.
Sở Tinh Châu thật sự quá tâm cơ, anh sợ Chu Hạc ở cạnh Phó Đoạn sẽ bị ức hiếp nên từ khi Phó gia nhận quản gia (Phúc Hạ, Phúc Tam, Phúc Đông) thì hắn đã khống chế Phúc Tam và Phúc Hạ.

Còn Phúc Đông vì tư chất hạn hẹp, tính cách ích kỷ nên không được chọn.
7 năm trước, khi Dự Lam chuẩn bị ra nước ngoài, anh biết Phó Đoạn sẽ đưa người giỏi nhất cho Dự Lam nên ra lệnh cho Phúc Tam và Phúc Hạ không được thắng cuộc thi, để cho khi Chu Hạc vào ở cùng Phó Đoạn thì người chăm sóc cho cậu sẽ do anh sắp xếp.
Ai ngờ Phúc Tam lòng tham, hắn cảm thấy ra nước ngoài rồi thì hắn đã tự do, không ai ép thúc được hắn nên hắn đã giành chiến thắng, thành công trở thành quản gia của Dự Lam.
Vì vậy người chăm sóc cho Chu Hạc chuyển thành Phúc Đông, tên này chẳng những không làm tốt công việc của quản gia, mà còn thường xuyên làm lơ Chu Hạc.

Kết cục bi thảm của Phúc Đông khi bị đuổi ra Phó gia cũng là do Sở Tinh Châu nhúng tay chèn ép.
Còn về phần Phúc Tam, anh sẽ không để cho kẻ phản bội sống thảnh thơi như vậy.

Nâng hắn lên cao rồi đạp hắn xuống đất, lợi dụng hắn để giám sát Dự Lam, khi tên này hết giá trị lợi dụng thì quăng hắn vào tù.
Nhưng Phúc Tam còn tính thông minh, hắn giả điên để trốn tránh, Sở Tinh Châu cũng chẳng để tâm giam ở tù hay ở bệnh viện tâm thần, nếu hắn có thể giả điên cả đời thì anh không ngại cho hắn sống ở đấy cả đời.
Lại nói đến Dự Lam, Chu Hạc còn ngây thơ nghĩ rằng cậu với Phó Đoạn có nghiệt duyên, đi tới đâu cũng gặp hắn nhưng không phải.

Dự Lam bị Sở Tinh Châu nắm lấy điểm yếu nên đương nhiên sẽ nghe lời anh.
Hệ thống xem mọi việc bằng góc nhìn của thượng đế nên hiểu rõ.

Nếu để ý sẽ thấy mỗi lần họ gặp nhau đều có hình bóng của Dự Lam, Dự Lam sẽ chủ động mời Phó Đoạn đi ăn, mà địa điểm họ đến là do Sở Tinh Châu cung cấp.


Nên...!chẳng có cái nghiệt duyên nào cả, toàn do anh sắp xếp để Chu Hạc thêm ghét Phó Đoạn mà thôi.
Hệ thống hưng phấn chuẩn bị nói cho Chu Hạc mặt xấu của Sở Tinh Châu.

Khà khà...!nó chờ giờ phút này đã lâu, thậm chí còn viết ra giấy để cậu đọc.
Hệ thống vui mừng mở ra những trang sách xinh đẹp của nó, bay tới trước mặt Chu Hạc.

Ai ngờ chưa bay được bao xa đã bị linh hồn mạnh tay đóng lại.
Hệ thống: "..."
Đúng lúc này Sở Tinh Châu bưng đồ ăn bước ra khỏi bếp, hệ thống run cầm cập thậm chí chuẩn bị hát một bài ca cho anh nghe để tỏ lòng thành.
Đúng là cái hệ thống không tiền đồ.
Đây vẫn là lần đầu Chu Hạc nếm thử tay nghề của anh, trước kia toàn do cậu nấu.
"Mùi vị thế nào?"
"Ngon." Chu Hạc thành thật trả lời.
Trái ngược với bầu không khí hường phấn kia, hệ thống héo héo lơ lửng trên không, mà mấy trang sách nó vừa mở ra đã bị linh hồn xé mất.
Nhân loại thật là bạo lực..


Bình luận

Truyện đang đọc