THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ


Mấy ngày tiếp theo, Chu Hạc có chút không tự nhiên mỗi khi vào phòng bệnh của Hứa Kỷ Trạch.

Sao cậu có thể mơ loại giấc mơ đó với người bệnh chứ?! Cậu mất liêm sỉ đến thế sao?
Chu Hạc vừa ngại vừa rầu rĩ, thỉnh thoảng nhớ lại chỉ muốn độn thổ trốn cho rồi.
Hôm nay, Chu Hạc như thường lệ đi đến gặp Hứa Kỷ Trạch, vừa đi khỏi khu ký túc xá thì đã có y tá ôm một bó hoa to bự đưa cho cậu.

Chu Hạc mệt mỏi nhận lấy, đi vào thang máy lại gặp một anh giao hàng giao giỏ hoa đến, đương nhiên cũng là giao cho cậu.

Ra khỏi thang máy lại gặp một người khác tặng hoa.
Đến khi Chu Hạc đến trước cửa phòng Hứa Kỷ Trạch trên người đã bị hoa hồng phủ kín tầm nhìn.

Cậu thành thạo đem hoa bỏ lại trên ghế ở hành lang rồi mới vào phòng.
Suốt một tuần, Chu Hạc thật sự nhịn không được nữa, mỗi ngày Phó Đoạn đều kêu người tặng hoa cho cậu.

Đọc‎ ????hê????‎ các‎ chương‎ ????ới‎ ????ại‎ ﹍‎ ????????‎ ????M????????????YỆ????.vn‎ ﹍
Không chỉ một bó hai bó, mà mỗi ngày sáng trưa chiều đều 10 bó đã là ít.


Y tá lại có thêm chuyện để hóng hớt, đám người phú nhị đại vốn không biết cậu cũng ở bệnh viện nhưng họ cũng tò mò xem "chị đẹp" nào lại nhận được nhiều hoa hồng đến thế.
Nếu họ tìm hiểu thêm thì cậu sẽ bị lộ mất!
Chu Hạc chỉ đành gọi Phó Đoạn để hẹn hắn ra nói chuyện.

Đương nhiên Sở Tinh Châu cũng có đi cùng nhưng anh ngồi ở phía khác, không nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Phó Đoạn tiều tụy hơn lần cuối cậu gặp, giữa mày hiện ra vẻ mệt mỏi.

Vẫn là bộ dáng lạnh nhạt kiêu ngạo đó nhưng hôm nay ôn hòa hơn hẳn, ít ra Chu Hạc không quá áp lực khi ngồi cùng hắn.
Chu Hạc luôn xuất hiện trong tâm trí hắn, ngày đêm mong nhớ, nhưng khi đối mặt với cậu, trong lòng Phó Đoạn có chút hụt hẫng.

Trên người Chu Hạc chỉ có tin tức tố hương rượu vang đỏ, mỗi tấc da thịt mỗi sợi tóc đều vương mùi rượu.

Phó Đoạn không thích mùi hương này.
Trước kia dù cậu không ngửi được tin tức tố của hắn, thì toàn thân của cậu đều là hương vị sương tuyết, mát lạnh tâm can.

Không phải nóng cháy rực lửa như bây giờ.
"Chu Hạc..." Phó Đoạn thâm tình nhìn cậu.
Chu Hạc nghe thế thì trong lòng thở dài, nghiêm túc nói: "Phó Đoạn, anh đã có gia đình, chúng ta cũng chẳng có liên quan gì với nhau, anh đừng níu kéo tôi."
"Anh thật lòng thích em, em có thể cho anh một cơ hội được không?" Phó Đoạn chân thành nói.
"Anh biết trước kia là anh sai, là anh làm tổn thương em, là anh không nhận rõ tình cảm của mình.

Em có thể tha thứ cho anh không?"
"Vậy còn Dự Lam thì sao? Anh không thấy có lỗi với cậu ấy à?"
Phó Đoạn nghe giọng nói tuyệt tình của cậu thì lòng như bị đao cắt, hắn nhấp môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói.
"Phó Đoạn, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nên nhận rõ tình cảm của bản thân.

Dự Lam mới là Omega của anh, anh nên ở bên cậu ấy chứ không phải tìm cách theo đuổi tôi."
"Chúng ta không phù hợp với nhau."
"Anh không cảm thấy một Alpha đã có gia đình, Alpha cũng vô cùng yêu Omega của mình, cớ gì Alpha đó lại muốn theo đuổi một tình yêu sẽ không tồn tại với Omega khác."

Phó Đoạn nghe tới đây thì sắc mặt khẽ biến, hắn mất tiếng nói: "Không phải tình yêu không tồn tại, anh thật sự yêu em!"
"Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"
Phó Đoạn ánh mắt dần ảm đạm, hắn biết cậu sẽ không tin, chính hắn cũng không thể tin được bản thân lại yêu cả hai người.

Nhưng hắn có thể thề với lòng, hắn yêu Chu Hạc!
Chu Hạc hít sâu một hơi rồi nói: "Anh yêu tôi."
"Đúng vậy." Phó Đoạn không chần chừ đáp.
Vì yêu nên hắn mới lo lắng cho cậu, vì yêu nên muốn chiếm đoạt cậu, cũng là vì yêu nên mới muốn Chu Hạc ở bên mình.
"Dự Lam thì sao?" Vẫn là câu hỏi đó, Chu Hạc lặp lại.
"Anh cũng yêu Dự Lam?" Chu Hạc nói.
"Đúng vậy." Phó Đoạn mệt mỏi nhắm mắt.
Hắn yêu Dự Lam, điều đó như đã khắc sâu vào linh hồn của hắn nhưng hắn cũng yêu Chu Hạc, hắn muốn cậu, hắn không thể buông tay.
Chu Hạc cảm thấy bản thân không phải bác sĩ tâm lý cũng không phải chuyên gia tư vấn tình yêu, cậu chỉ có thể nói.
"Đây là thế kỷ 21, Phó Đoạn, đây là thời hiện đại, nơi này có luật pháp, có trật tự.

Nơi đây không phải cổ đại theo chế độ đa thê."
"Vậy còn cậu, Chu Hạc." Phó Đoạn nhìn thẳng vào mắt của cậu rồi hỏi.
"Cậu thích ai? Sở Tinh Châu hay Hứa Kỷ Trạch? Hoặc là cả hai?"
Phó Đoạn nở một nụ cười nhạt, hắn nói: "Chu Hạc, chúng ta rất giống nhau.

Chúng ta đều là không có cha mẹ, chúng ta luôn tìm kiếm sự ấm áp, chúng ta bắt ép bản thân phải trưởng thành, chúng ta không biết thứ mình thích nhất là gì."

"Chu Hạc, hai ta rất giống nhau, ở bên nhau không phải là đương nhiên sao?"
"Được rồi, tôi chỉ muốn nói, tôi sẽ không yêu anh nên anh đừng theo đuổi tôi, đừng làm phiền cuộc sống của tôi." Chu Hạc không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tâm trí có chút rối loạn.
Chu Hạc đứng lên xoay người rời đi, Sở Tinh Châu thấy vậy cũng đứng lên cùng cậu ra khỏi cửa hàng.
Phó Đoạn nhìn bóng lưng của hai người rời xa, hắn phải rất khắc chế mới không đi đến kéo Chu Hạc lại.

Nắm tay siết chặt thành quyền, mạnh đến mức móng tay bấm sâu vào da thịt, lòng bàn tay rỉ máu.
Đáng ra người đứng cạnh cậu nên là hắn, người ở cạnh cậu cũng nên là hắn!
...
Cảm xúc của Chu Hạc có chút không ổn định, cậu dựa lưng vào ghế lấy tay để lên trán che khuất nửa gương mặt của cậu.
Cậu biết bản thân lại giống với Phó Đoạn, giống với hành vi mà cậu từng khinh thường nhất.

Chu Hạc chưa bao giờ là người theo chế độ đa phu, cậu cảm thấy như vậy thật không công bằng trong tình cảm.
Trong thế giới ABO, tình trạng như của Phó Đoạn và Chu Hạc thật...!hiếm thấy.
AO khi đã kết hợp thì không thể tách rời, trừ khi đi xóa bỏ đánh dấu - một quá trình đau đớn khó nhịn.

Bản năng chung thủy với đối phương và cảm giác tội lỗi sẽ không cho phép AO làm điều đó..


Bình luận

Truyện đang đọc