THẾ THÂN TÌNH CŨ LÀ ẢNH HẬU


"Và sau đây, tôi xin công bố, giải nữ chính xuất sắc nhất năm nay thuộc về...!thuộc về...!Vu Tử Đồng - Thời Tranh."
Tiếng nói phát ra từ hệ thống loa phát thanh trong hội trường.

Sau câu nói ấy, đèn trong hội trường tắt hết, ánh đèn chớp nháy tụ lại tại một vị trí, máy quay xung quanh cũng đồng loạt quay về phía ánh đèn.

Trong luồng ánh sáng ấy là một cô gái xinh đẹp tựa thiên thần, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ.

Cô đứng dậy mỉm cười nhẹ rồi bước lên thảm đỏ đi lên sân khấu nhận giải rồi phát biểu cảm nghĩ của mình.
* * *
Khuya...
"Chị Thời Tranh, chúc mừng chị năm năm liền nhận giải nữ chính xuất sắc nhất."
"Cảm ơn em, Đường Du." Cô nói với giọng mệt mỏi, hai tay day day huyệt thái dương.
Đường Du - Trợ lý của cô ngồi cạnh thấy vậy liền đưa cho cô cuốn sách dày cộp bảo cô về đọc.
"Chị Thời Tranh, dạo này chị hay bị mất ngủ, hay là chị đem cuốn sách này về đọc thử xem."
Thời Tranh nhìn cuốn sách không nghĩ ngợi liền cự tuyệt ngay lập tức.


Nhưng Đường Du bên cạnh luôn miệng thề với trời, quyển tiểu thuyết này có cốt truyện rất tốt, nhân vật được miêu tả vô cùng tuyệt vời, cô ấy đã đọc đi đọc lại bảy lần.

Thời Tranh thật sự không dám tín nhiệm thẩm mĩ của Đường Du, nhưng để mất ngủ cũng không được, cuối cùng Thời Tranh vẫn quyết định đọc quyển tiểu thuyết này.
Xem như để dễ ngủ đi, lúc trước Thời Tranh đã nghĩ như vậy.

Kết quả hoàn toàn đánh gục cô.
Câu chuyện thật sự cẩu huyết, khiến Thời Tranh cảm thấy căm phẫn.
Cô có hứng thú duy nhất với nữ phụ cũng tên là Thời Tranh, một thế thân si tình của nam chính, luôn muốn thay thế hình bóng của tình đầu trong trái tim nam chính nhưng vì mắng chửi nữ chính lại khiến cho cuộc sống của bản thân trở lên thảm hại.

Kết cục bị nam chính phong sát ở giới giải trí, bị nam phụ ném vào quán bar, ngày ngày chịu sự dày vò của những tên đàn ông thối nát.

Sau đó, nam phụ còn ép gả cô cho một tên mê cờ bạc, nghiện rượu, hai chân bị đánh gãy, nhan sắc bị hủy phải ra đường làm ăn xin.

Thảm vô kể.
* * *
Một khắc nhắm mắt, xung quanh tối đen, trong đầu vang lên giọng nữ thanh thúy, dễ nghe nhưng lại ngắt quãng.
"Giúp..

giúp..

tôi.

Làm..

ơn."
Một dòng kí ức như băng ảnh chầm chậm xuất hiện trong đầu Thời Tranh.


Trong thời điểm Thời Tranh đang mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thì cảm nhận thấy hạ thân đau đớn.

Cô bất giác nhăn mặt khẽ rê.n rỉ.
Sâu trong tâm trí tiếng nói đứt quãng kia lại vang lên..
"Tôi...!Tôi...!Muốn...!muốn cô.."
Thời Tranh muốn lên tiếng hỏi lại nhưng lại phát hiện cổ họng khản đặc không thể phát ra âm thanh.

Cuối cùng tiếng nói thanh thúy kia cũng ngừng vang.
* * *
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ, Thời Tranh duỗi tay che khuất ánh sáng chói mắt, tới nơi này cũng đã cả đêm, nói thật ra, cô..

Thiệt tình không phải rất hiểu rõ tình huống hiện tại.
Có thể là thời cơ tới không quá khéo, cho nên ký ức mà Thời Tranh tiếp thu được..

Cũng tương đối tán loạn.

Nhưng từ trong mớ kí ức kia, Thời Tranh cũng thu được một chút thông tin hữu dụng.
Đây là một khối thân thể cũng xem là xinh đẹp động lòng, mặc dù nhan sắc không bằng Thời Tranh của kiếp trước một chút nhưng cũng đủ để mê hoặc người khác.

Chủ nhân của thân thể này là nữ nghệ sĩ không có một chút danh tiếng nào trong giới giải trí.

Quan trọng hơn là, cô có tiền, tuy rằng tất cả đều là kim chủ ba ba cấp cho, nhưng mà có còn hơn không.
Thời Tranh sắp xếp lại kí ức của cỗ thân thể này rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, diện mạo tổng tài tiêu chuẩn, có thể là trải qua một đêm hỗn loạn tối hôm qua, lúc này hắn ngủ rất sâu.
Thời Tranh lén đứng dậy đem bức màn kéo xuống rồi tùy tiện mặc quần áo, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Đi trên cầu thang, cô sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói.

Thời Tranh liền đi vào trong bếp lấy bánh sandwich để trong tủ ra, bắt đầu đánh chén.
Ăn sandwich, Thời Tranh lại tìm được không ít trái cây, cô lấy ra một quả táo lớn, tùy tiện lau hai cái liền cắn ăn
Đang ăn, Thời Tranh cảm giác có một ánh mắt lạnh băng ở sau cái ót của mình, chỉ cảm thấy cả người run lên, thật lạnh!
Thời Tranh chầm chậm quay đầu lại nhìn phía sau, nam chủ đang nhìn cô với ánh mắt chết người.
Hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Bữa sáng của tôi đâu?"
Sau câu nói của nam chủ, một đoạn kí ức hiện lên trong đầu Thời Tranh, cô suy nghĩ một hồi rồi chìa quả táo bị cô cắn mất một miếng trên tay đưa cho hắn, cố gắng nặn ra nụ cười, nhẹ giọng hỏi: "Anh có muốn ăn không?"
An Minh Triết nhìn Thời Tranh một tiếng đồng hồ xác định cô không nói thêm liền đen mặt bực bội lên tiếng: "Không ăn."
Cho đến khi An Minh Triết mặc vào trang phục đi làm cứng nhắc của hắn, mặt không một chút biểu tình mà rời khỏi chung cư.

Thời Tranh mới bắt đầu tự mình tỉnh lại, cảm giác ngày đầu tới đây hình như không có làm tốt công việc! Mà thôi bỏ đi, cô phải ăn no đã..


Bình luận

Truyện đang đọc