THẾ THÂN TÌNH CŨ LÀ ẢNH HẬU


An Minh Triết một mặt đen sì, nội tâm gào thét nhưng lại ngẫu nhiên nghĩ đến buổi sáng ngày hôm đó.
Thực ra ngày đó, vào thời điểm mà Thời Tranh thức dậy, An Minh Triết cũng đã dậy nhưng anh vẫn nằm đấy, mắt nhắm nghiền.

Tuy vậy nhưng anh có thể cảm nhận được người phụ nữ bên cạnh đang cố gắng nhẹ nhàng hết mức để không làm hắn thức dậy.

Nhưng cô cứ nghĩ động tác của mình lại không ảnh hưởng đến anh thì đã lầm to.

Chiếc giường mềm mại này với mấy động tác của cô cũng khiến cho An Minh Triết có ý thức, chỉ là hắn không muốn nhìn cô.
Chờ cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn khuất dạng cùng với tiếng cánh cửa gỗ nạng nề đóng lại, An Minh Triết mới từ từ mở mắt, vọt vào phòng tắm tắm rửa, rửa mặt một chút rồi lại đi lòng vòng quanh phòng một lúc.
An Minh Triết vốn cho rằng, chút thời gian ngắn ngủi này đủ để cô làm xong bữa sáng.

Nhưng đến khi An Minh Triết xuống nhà dưới thấy Thời Tranh ngồi ăn Sandwich một cách ngon lành.


Kể cả khi An Minh Triết đứng đằng sau Thời Tranh dăm mười phút, Thời Tranh vẫn chưa phát hiện ra.
Nội tâm An Minh Triết lúc nàng đây như muốn bùng nổ,gương mặt anh tuấn đen dần, âm trầm nhìn người trước mặt ăn uống hăng say mà không nhớ đến anh.

An Minh Triết từ nhỏ đến lớn vốn quen được người hầu hạ, nhất là từ sau khi bao nuôi Thời Tranh, cô nàng lúc nào cũng xuống bếp nấu nướng cho anh ăn.

Anh cũng công nhận, Thời Tranh nấu ăn rất ngon.

Điều này cũng là lý do khiến anh lui tới chỗ của Thời Tranh nhiều hơn những tình nhân thế thân khác.
Đương nhiên khi thấy Thời Tranh ngồi ăn ngon lành như vậy, An Minh Triết cũng rất ức chế mà nghĩ rằng: "Tôi đứng đây để xem cô ăn đến bao giờ."
An Minh Triết cũng không bao giờ thừa nhận cái tâm lý ấu trĩ của bản thân mà hắn trước giờ vốn lãnh khốc, hắn cảm thấy mình đây là đang khinh thường vô gái ngu xuẩn kia.
Cho đến khi cô gái nhỏ giơ tay đưa cho anh quả táo cô vừa cắn dở hỏi mình: "Ăn không?"
An Minh Triết cảm thấy mình triệt để bị cô gái nhỏ trước mặt chọc tức, anh hằn học trả lời.
"Không ăn." Khóe miệng giật giật, hai chữ được An Minh Triết rít qua kẽ răng, sau lại thấy gương mặt ngây thơ vô tội của cô gái trước mặt, sắc mặt An Minh Triết lại càng khó coi hơn.
An Minh Triết từ nhỉ đến lớn, quen được người hầu hạ, nhất là sau khi quen Thời Tranh.

Anh thấy, mọi người hầu hạ mình là lẽ đương nhiên, kể cả Thời Tranh cũng vậy.

Được Thời Tranh hầu hạ lâu ngư vậy, đột nhiên hôm nay cô không hầu hạ mình nữa, An Minh Triết có chút không quen.
Âm trầm quan sát người trước mặt đang ăn uống ngon lành, xác định Thời Tranh không nói gì nữa liền bực bội rời đi.

Thời Tranh thấy anh giậm chân vùng vằng quay lưng trên đầu xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
Anh ta bị làm sao vậy?
Gần đây, công việc của anh bận rộn.


Thư kí Bùi luôn sều đặn mỗi sáng khi An Minh Triết đến công ty đều cho người đưa tới một lý cà phê đen.

An Minh Triết vốn không thích uống cà phê chi lắm nhưng chất lượng giấc ngủ của anh không quá tốt, vậy nên anh luôn uống một ly giữ cho mình tỉnh táo.

Lâu dần cũng thành nghiện.
Trong phòng họp, An Minh Triết quát mắng cấp dưới vì để sai sót một bản kế hoạch dự án cho chương trình đầu tư sắp tới.

Mắng một người chưa đủ, An Minh Triết lôi hết tất cả những người có mặt ở đấy ra mắng.

Những vị giám đốc bộ phận chưa bị điểm chỉ thì cúi đầu lo lắng sợ bị An Minh Triết gọi tới mình.

Người bị gọi đến thì mồ hôi túa ra đầy trán mong bản kế hoạch của mình sẽ không có sai sót gì.

An Minh Triết nhâm nhi ly cà phê, mắng người lâu như vậy đương nhiên cổ họng có chút khô rát.

Vừa uống vào, điện thoại rung lên, màn hình điện thoại xuất hiện một dãy tin nhắn.
Bình thường, An Minh Triết rất ít khi nhận được tin nhắn, chủ yếu là gọi điện thoại trực tiếp tới.


Anh uống cà phê, lười biếng đảo mắt qua nội dung tin nhắn trên màn hình di động.
Nội tâm bùng nổ, cơn tức giận dâng lên cà phê ngay lúc này phun ra đương nhiên người xấu mặt trước cấp dưới là anh.

Cưỡng chế nuốt cà phê vào, hậu quả là anh bị nghẹn tới mức ho thiếu chút nữa lục phủ ngũ tạng cũng nhổ ra hết.
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Đám người có mặt ở đấy kinh hãi căng mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thư kí Bùi thấy vậy cho người đưa nước tới cho anh.

Uống một ngụm ổn định lại.

Anh đen mặt dừng cuộc họp ra khỏi phòng họp, trở về căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà..


Bình luận

Truyện đang đọc