THẾ TỬ HÀN TƯ ÂN

Hàn Trác lúc đó biết được thái độ của lão phu nhân đối với Vương thị, cũng biết trong lòng lão phu nhân có dự định khác.

Lão phu nhân cảm thấy, nếu thái hậu bất mãn Vương gia, Hàn gia bọn họ lại bày tỏ thái độ với thái hậu, vậy thì nên thẳng thắn một chút, triệt để cắt đứt quan hệ với Vương gia. Còn hài tử, Vương thị chết rồi, cưới cô vợ khác, hài tử tự nhiên cũng sẽ có.

Khi đó Hàn Trác đã bị phú quý tương lai mê hoặc, trong lòng từ lâu đã buông Vương thị, thế nhưng cũng chưa hề nghĩ tới việc từ bỏ hai đứa bé trong bụng nàng.

Dù sao chảy xuôi máu của mình, cùng lắm thì để người nuôi dưỡng nam hài thành bình thường chút, nuôi nữ hài thành điêu ngoa chút là được. Quốc công phủ lớn như vậy, nuôi một hai người vẫn có thể nuôi được, xem như là tích đức.

Vương thị không tin lão phu nhân, càng không tin người bên gối của mình, cho nên nàng mới tại Vương gia sinh con. Người lúc đó vốn coi đây là một chuyện cực kỳ không may mắn, thế nhưng Vương gia lại tùy ý nàng.

Có thể thấy bọn họ đối với Hàn gia có phòng bị.

Những năm này Hàn gia căn bản không ai nhắc qua Vương thị, cho dù có Hàn Tư Ân chảy xuôi huyết thống Vương thị tại đây, cũng không có ai nhớ tới cô nương đã mất kia.

Nhưng bây giờ bị Hàn Tư Ân nói ra những chuyện trong cung là có liên quan đến Hoàng quý phi năm đó, những người biết được chuyện năm đó cũng biến sắc rồi.

Đặc biệt là Hàn Trác, sắc mặt cực kỳ đanh lại, Hàn Thù đứng ở bên cạnh hắn bị khí lạnh trên người Hàn Trác thổi đến run rẩy. Hàn Thù những năm qua vẫn chỉ là quan nhỏ, nhưng ỷ vào lão phu nhân luôn luôn thương yêu mà ở trước mặt Hàn Trác có chút không biết lớn nhỏ, bạc trong trương mục cũng không ít.

Những chuyện này Hàn Trác đều biết, cũng mắt nhắm mắt mở, Hàn Thù chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của Hàn Trác. Hiện tại, hắn biết Hàn Trác đang thực sự tức giận.

Hàn Trác nhìn Hàn Tư Ân, hắn hé mắt. Hàn Trác nhớ lại cảnh tượng năm đó hắn vội vã chạy tới Vương gia gặp Vương thị lần cuối. Vương thị khi đó đã rất hư nhược rồi, nhưng có lẽ là biết mình phải chết, Vương thị nằm ở nơi đó, lẳng lặng nhìn hai đứa bé bên cạnh mình, gương mặt hiền lành.

Hắn tiến lên nắm lấy tay Vương thị, nói khổ cực nàng rồi, Vương thị không có bất kỳ đáp lại nào, chỉ là nhìn hai hài tử mới sinh ra còn nhăn nhúm kia, đôi mắt có bi ai cùng than thở.

Cuối cùng Vương thị liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt kia giống như cái gì cũng biết, khiến tâm hắn cũng nguội. Vương thị nhìn hắn không nói gì, mãi đến tận cuối cùng tay nàng trượt khỏi tay Hàn Trác, cũng không nói đến một câu.

Tân hôn của hai người năm ấy có bao nhiêu nhu tình mật ý, thì lúc này lại có bấy nhiêu lạnh nhạt. Quan hệ chuyển biến đến trình độ này, chỉ trong thời gian mấy năm.

Hàn Trác ngồi ở đó nhìn Vương thị không nhắm được mắt, sau một hồi đưa tay ra, run rẩy vuốt mắt cho nàng. Sau đó có người nói, Hàn Trác cùng Vương thị tình cảm phu thê sâu đậm, sau khi Vương thị qua đời, Hàn Trác khóc không thể khống chế được.

Hàn Trác khi đó cũng không rõ, bản thân mình khóc như vậy có mấy phần là thật lòng.

Chỉ là thương tâm luôn nhất thời, thậm chí sau khi Vương thị chết rồi, đáy lòng hắn có hối hận chợt lóe lên như vậy, nhưng cuối cùng, những thứ này theo thời gian trôi qua, hết thảy đều hóa thành hư không.

Hai đứa bé dù sao cũng là huyết mạch Hàn gia, cho dù Vương gia là nhà ngoại của bọn chúng, hai đứa bé này cuối cùng cũng chỉ sẽ ở lại Hàn gia. Vương gia khi đó bởi vì Vương Anh cùng Vương thị đồng thời qua đời, đã cực kỳ rối loạn.

Vương lão phu nhân nhẫn nhịn đau thương, sau khi Hàn Trác truyền ra danh tiếng liền đưa mấy người tiến vào Hàn gia, sau đó Tĩnh Quốc hầu phủ phụng mệnh trông coi Tây Cương, Vương lão phu nhân chạy tới cửa muốn đem hai đứa bé mang đi, nhưng Hàn Tư Ân là đích tử của Hàn Trác, cho dù trong lòng Hàn gia chán ghét như thế nào đi nữa, thì sao có thể để bà mang đi được? Loại chuyện khiến người chế giễu như thế, Hàn gia làm sao sẽ làm?

Cuối cùng Vương lão phu nhân chỉ đem Hàn Minh Châu mang đi, Hàn Minh Châu dù sao cũng là nữ hài, nuôi dưỡng ở nhà ngoại, miễn cưỡng còn có thể nghe được.

Hàn Trác đối với sự tồn tại của Hàn Tư Ân vẫn luôn không nhìn, không nghe, hắn không thích đứa bé này, đứa bé này có một đôi mắt quá giống Vương thị, Hàn Trác căn bản không muốn nhìn thấy.

Hàn Tư Ân thuở nhỏ thân thể không tốt, hoặc là nói là bị người hạ thuốc độc, khiến thân thể không tốt nổi. Có rất nhiều lần cơ hội, Hàn Tư Ân đều có thể lặng yên không một tiếng động chết trong hậu viện Hàn gia. Nhưng mỗi lần đều là Hàn Trác đứng ra, kêu người cứu hắn.

Hàn Trác cũng không hiểu rõ tâm trạng này là cái gì, có lẽ là hắn tương đối thấu đáo, mặc dù hoàng đế đã niêm phong cung điện của Hoàng quý phi, để những người hầu hạ Hoàng quý phi câm miệng, nhưng ở trong lòng hoàng thượng, Hoàng quý phi mãi mãi chiếm một vị trí đặc thù.

E rằng Hàn Trác giữ lại Hàn Tư Ân, chỉ là muốn lưu lại trong lòng một chút tưởng niệm mơ hồ.

Nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc trước đây của Hàn Trác, hắn bây giờ đối với Hàn Tư Ân một chút tình cảm cũng không có, rất nhiều lúc hận không thể để Hàn Tư Ân cứ như vậy mà chết đi, cũng tốt hơn là để hắn vô cớ kiếm chuyện cho Hàn gia.

Trong đám người Hàn gia, lão phu nhân là người sốt ruột nhất. Bà ta không hề nghĩ tới chuyện của Hoàng quý phi trong cung năm đó sẽ bị người nhắc lại, hơn nữa còn bị hoàng thượng lật lại bản án.

Nghĩ đến Hàn Vân trong cung, nàng năm đó còn là người trực tiếp đối đầu với Vương Anh, hiện tại thái hậu không hữu dụng, cũng không biết hoàng đế có thể bắt nàng hả giận hay không. Lão phu nhân trong lòng gấp không nhịn được, thế nhưng nói không ra lời, thậm chí còn tận lực duy trì bình tĩnh trên mặt, để cho mình thoạt nhìn vẫn giống như bình thường.

Chỉ là theo Hàn Tư Ân thấy, kỹ năng diễn xuất của Hàn lão phu nhân so với thái hậu đương triều, thật sự là quá kém, cũng chỉ có bản thân bà ta cảm thấy vô cùng tốt thôi.

Hàn Tư Ân không đếm xỉa tới bọn họ, hắn gảy gảy ngón tay, biểu tình trên mặt là vạn phần xem thường.

Lúc này bất kể là Hàn Duyệt Trung nằm ở trên giường hay là Trương thị gào khóc, dưới bầu không khí lạnh lẽo này cũng không dám ho he gì nữa.

Hàn Tư Ân cực kỳ khinh bỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khẽ mỉm cười nói: "Nếu như ta là các ngươi, vào lúc này nhất định sẽ không qua lại quá thân thiết với Nhàn phi. Dù sao vào lúc này ai dám rục rịch gì trong cung, chính là lấy cây châm đâm vào mắt hoàng thượng. Nếu như hoàng thượng cảm thấy đâu, vậy có phải chỉ khiến người khác càng đau thôi đúng không? Nói không chừng Nhàn phi chẳng mấy chốc sẽ được đắp tội danh cấu kết với ngoại thần, bị đày vào lãnh cung. Ngẫm lại Nhàn phi thực sự là đáng thương, có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, hoàng thượng lại thấy ngứa mắt, nàng và Hàn gia đều sẽ xong đời. Nhưng nếu Hàn gia này không hỗ trợ, chỉ có một mình nàng thì cũng chết chắc rồi. Chỉ là lựa chọn có giúp hay không, là do Hàn Quốc công phủ. Lại phải xem lão phu nhân nguyện ý từ bỏ phú quý của Hàn gia này, hay là nguyện ý từ bỏ Nhàn phi thôi."

Nói đến chuyện giật gân này, nụ cười trên mặt Hàn Tư Ân vẫn trơ trơ ra, lại giống như năm đó bọn họ đối mặt với lựa chọn phú quý, hay là lựa chọn một cô nương, bọn hắn bây giờ một lần nữa đứng ở cái điểm này.

Nhưng cô nương lần này không phải là một con dâu khác họ gả vào, mà là huyết mạch ruột thịt của chính bọn họ.

Lão phu nhân trong lòng hoảng loạn, mà ngoài mặt lạnh lẽo, bà ta bỗng nhiên nhấc gậy đánh tới Hàn Tư Ân, nói: "Ngươi yêu ngôn hoặc chúng, nói hưu nói vượn, gây xích mích ly gián, mạng của lão bà tử ta không đáng giá, ngày hôm nay ta liền đánh chết ngươi, ngày mai lập tức đi gõ trống hướng Hoàng thượng thỉnh tội đền mạng cho ngươi."

Lửa giận của lão phu nhân là bị kích thích đột nhiên bộc phát ra, đáy lòng căn bản không có bất luận ý nghĩ gì.

Hàn Tư Ân thấy được động tác của bà ta liền né tránh, nhưng bởi vì này trong phòng quá nhiều người, vô tình hay cố ý chặn lại đường lui của hắn. Một gậy này vẫn cứ rơi vào bả vai có vết thương cũ của hắn kia, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt khiến sắc mặt hắn tái nhợt.

Chỉ là không chờ lão phu nhân đánh xuống gậy thứ hai, Hàn Tư Ân trực tiếp nắm lấy thân gậy, hắn híp mắt nhìn lão phu nhân, ngữ khí vô cùng ôn hòa nói: "Tính tình của ta từ trước đến giờ luôn luôn không tốt, nếu như ngươi muốn giết ta, vậy ta cũng có thể để ngươi trơ mắt nhìn, những câu ta nói kia đều sẽ từ từ thực hiện."

Nói xong lời này, hắn trực tiếp đẩy gậy của lão phu nhân về phía trước, lão phu nhân bị lực đạo của hắn đẩy lui về phía sau vào bước, không đứng vững được trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Mọi người bên trong phòng vốn là đang đắm chìm trong mấy lời Hàn Tư Ân uy hiếp lão phu nhân, nhìn thấy hắn trực tiếp động thủ, đều ngây ngẩn cả người.

Lão phu nhân đã lớn tuổi, bị hắn như thế đẩy một cái, chỉ cảm thấy eo đau dữ dội. Hàn Trác là phản ứng đầu tiên, hắn cũng là người cách Hàn Tư Ân gần nhất.

Hắn tiến lên giơ tay lên chuẩn bị tát Hàn Tư Ân một cái, tại thời điểm hắn mới vừa có động tác này, Hàn Tư Ân đã liếc nhìn Hàn Trác, lạnh lùng mở miệng: "Chỉ cần ngày hôm nay ngươi không đánh chết ta, ngày mai ta liền dùng tội danh mưu phản để Hàn Quốc công phủ này máu chảy thành sông. Không tin, ngươi có thể thử một chút xem, hoàng thượng sẽ tin ai đây?"

Lòng bàn tay đang giơ lên của Hàn Trác vì uy hiếp của Hàn Tư Ân, miễn cưỡng cách mặt của hắn chỉ còn một chút liền dừng lại. Hàn Tư Ân nói như vậy cũng dễ hiểu lắm, ngươi dám tát ta một cái, ta liền để người của quốc công phủ này đền mạng cho ta.

Trong lòng Hàn Trác chập trùng lên xuống, mà một cái tát kia đến cùng cũng không đánh được. Lão phu nhân đã được người đỡ dậy, bà ta nhìn Hàn Trác nói: "Đánh chết hắn, có tội ta chịu."

Hàn Tư Ân cười khẽ hai tiếng, hắn vuốt ve bả vai đau đớn của mình một chút, sau đó nhìn về phía lão phu nhân: "Có một vài người trời sinh đã không biết trời cao đất rộng. Hàn Quốc công phủ đang là không có chứng cứ rõ ràng chỗ hoàng thượng, không bằng ngươi bây giờ giết chết ta đi, tìm một cãi chỗ để hoàng thượng hả giận, để lão nhân gia người dùng tính mạng của những người trong Hàn Quốc công này phủ phát tiết một chút? Lại nói đến hoàng thượng nổi giận, nghe nói là muốn liên luỵ cửu tộc. Mạng của một người đổi lấy mạng của cửu tộc, thật đáng giá."

"Cho dù ngươi không để ý sống chết của mình, lẽ nào cũng không để ý Minh Châu sao?" Hàn Thù ở bên cạnh rốt cục không nhịn được nhảy dựng lên tức giận nói: "Nàng chình là muội muội ruột của ngươi."

Hàn Tư Ân cười một tiếng với hắn, nói: "Ta ngược lại là cảm thấy ta sau khi chết, hoàng thượng nhất định sẽ càng thêm lưu ý Minh Châu, người duy nhất có thể sống được trong phủ này chắc cũng là nàng. Ta thì không sao cả, chỉ xem các ngươi có dám đánh cuộc một phen hay không mà thôi?"

Hàn Tư Ân cười như không cười nhìn chằm chằm mọi người trong phòng, cuối cùng Hàn Trác cũng không dám tát hắn. Hàn Tư Ân cảm thấy coi như là Hàn Trác biết điều, liền lười nhìn mặt đám người dơ bẩn này, trực tiếp quay người rời đi.

An Thảo đi theo sau Hàn Tư Ân, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, hắn cũng không nghĩ đến Thế tử sẽ động thủ với lão phu nhân, còn khiến người bị thường, chuyện này để ngoại nhân biết được, vậy Thế tử chính là đại đại bất hiếu.

Hàn Tư Ân cảm thấy cùng Hàn gia trở mặt như thế, quả thực là quá sảng khoái, cỗ khí tức ngộp ở trong lòng kia cuối cùng cũng phun ra.

Sau khi Hàn Tư Ân không chút lưu tình rời đi, sắc mặt Hàn Trác càng trầm trọng. Lão phu nhân ở bên cạnh đã mất đi lý trí, hiện tại chỉ một lòng muốn Hàn Tư Ân chết đi, nhưng không có người dám làm như vậy.

Hàn Trác nhìn lão phu nhân một chút, phất tay để người trong phòng tản đi. Hắn và Hàn Thù còn có Liễu thị đưa lão phu nhân về Ngô Đồng Uyển, chờ sau khi lão phu nhân được Liễu thị hầu hạ, uống thuốc an thần rồi nằm nghỉ, Liễu thị ở lại Ngô Đồng Uyển túc trực, Hàn Trác cùng Hàn Thù mới từ Ngô Đồng Uyển rời đi.

Dọc đường đi Hàn Thù đều có chút hùng hùng hổ hổ, hắn không biết ngày hôm nay Hàn Tư Ân rốt cuộc là lên cơn điên gì. Nhi tử của chính mình bị chấn kinh còn chưa biết chừng còn bị lạnh đến để lại tật xấu, lão phu nhân thì lại bị tức thành dáng dấp kia, mà bọn họ trơ mắt nhìn Hàn Tư Ân tiểu nhân đắc chí, lại không thể làm gì cả.

Hàn Thù mắng đến khó thở còn có chút sợ sệt, sợ Hàn Vân trong cung không có thái hậu nâng đỡ, bị hoàng đế chán ghét, chẳng những liên lụy đến Hàn Quốc công phủ, mà còn sẽ liên lụy đến Ngũ hoàng tử Cơ Hoài, cứ như vậy thì hôn sự giữa Thanh Tuyết nhà bọn họ cùng Cơ Hoài cũng không phải là chuyện tốt.

Hàn Thù bĩu môi thầm thì một phút chốc, vốn định nhân cơ hội này nghe Hàn Trác đáp lại một tí, mà dọc đường đi hắn căn bản không nghe thấy Hàn Trác nói bất kỳ câu gì. Trong lòng Hàn Thù buồn bực, liền nhìn về phía Hàn Trác, chỉ thấy Hàn Trác trầm mặt nhìn lại hắn, trong mắt ánh sáng sắc bén như đao: "Thu hồi tâm địa gian giảo của ngươi ngay đi, hoàng thượng tứ hôn cho Hàn Thanh Tuyết cùng Ngũ hoàng tử, Hàn Thanh Tuyết chính là người của Ngũ hoàng tử. Kể cả Ngũ hoàng tử tối nay đột nhiên bệnh nặng, cho dù Hàn gia để Hàn Thanh Tuyết đi xung hỉ, cũng phải khiến hôn sự này có một kết cục thật tốt đẹp."

Như vậy Hàn gia Hàn Thanh Tuyết còn có thể chiếm được một cái danh tiếng tốt, bằng không, đó chính là tự tìm đường chết.

Nếu như ở gia đình bình thương, người chưa xuất giá, phu gia bỏ mình, cùng lắm là danh tiếng của mình hơi hơi bị hao tổn, nhưng vẫn có thể gả cho người khác. Nhưng nếu là người của hoàng gia, biết rõ phu gia sắp chết, cho dù ngươi không vui cỡ nào, cũng phải nhịn.

Hàn Thù bị Hàn Trác tạt cho gáo nước lạnh như vậy, lời muốn nói trong lòng liền cắm ở cuống họng. Cuối cùng hắn khô cằn ừ một tiếng, ảo não đi về viện tử của chính mình.

Hàn Trác thấy bóng lưng Hàn Thù biến mất, mới chậm rì rì quay về phòng mình. Đến khúc quanh, hắn nhìn về phía Phương Lan viện của Hàn Tư Ân, thần sắc khó giải thích được.

Hàn Trác đi tới thư phòng của mình, một mình yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, hắn nhắm hai mắt xoa xoa cái trán. Bây giờ là thời khắc then chốt, thân thể của lão phu nhân không thể là sai lầm được.

Vạn nhất lão phu nhân bị bệnh, thân thể dưỡng không tốt, vậy hắn cùng Hàn Thù sẽ phải chịu đại tang. Tại bước ngoặt hiếu đạo này, vậy còn không phải là cho không người khác cơ hội hay sao.

Hàn Trác cũng không hề từ bỏ ý nghĩ nâng đỡ Cơ Hoài, hoặc là nói không phải không hề từ bỏ, mà là không thể từ bỏ. Từ cái ngày hắn đồng ý để Hàn Vân vào cung, bỏ qua Vương thị, mục tiêu của hắn chính là để hoàng đế tương lai chảy xuôi huyết mạch của Hàn gia bọn họ.

Vì cái này, hắn đã bỏ ra rất nhiều thứ. Cũng chính vì thế mà thời điểm chỉ có bản thân cô độc, Hàn Trác mới có thể bỏ mặc mệt mỏi của mình.

Kỳ thực rất lâu trước kia, hắn đã phát hiện, nâng đỡ Cơ Hoài thượng vị cũng không phải rất thuận lợi. Thái hậu nhìn qua có vẻ vẫn luôn ủng hộ Hàn Vân, những năm này cũng đều bảo vệ Hàn Vân, nhưng trên danh nghĩa của Thạch quý phi dù sao cũng có một Nhị hoàng tử.

Tuy rằng Nhị hoàng tử thân thể không tốt, nhưng sau khi cân nhắc qua, ai biết Nhị hoàng tử có phải giả vờ hay không.

Trên triều đình không thuận lợi khiến Hàn Trác mơ hồ có những ý nghĩ khác, theo thời gian trôi qua lại có thêm Hàn Tư Ân quật khởi, hắn càng cảm thấy âm thầm lôi kéo triều thân có lực cản rất lớn. Khả năng Cơ Hoài trở thành hoàng đế không cao, thế nhưng Hàn Trác đã không còn đường quay đầu.

Biết rõ tương lai không nhìn thấy, đường lui lại đã đứt, hắn chỉ có thể cắn răng từng bước từng bước đẩy Cơ Hoài tiến lên phía trước.

Hàn Tư Ân không biết Hàn Trác đang một mình cảm khái những thứ ngổn ngang kia, sau khi hắn ra tay với lão phu nhân, tâm tình hết sức tốt. Trở lại Phương Lan viện cũng không để người đắp thuốc lên bả vai hắn, liền nằm xuống ngủ.

Đêm đó, Hàn Tư Ân ngủ cực ngon.

Ngày thứ hai, thời điểm Hàn Tư Ân rời giường, trên trời liền thổi đầy những hạt tuyết nhỏ nhắn, hắn từ trong chăn ấm áp đứng dậy, cảm thấy bờ vai của mình đau dữ dội, đặc biệt là bị gió lạnh thổi, càng đau đớn hơn.

Trầm Hương cùng Vân Chi vốn cho là Hàn Tư Ân sẽ giống như lúc trước, khi thời tiết như thế này, sẽ ở trong Phương Lan viện đốt lò sưởi cả ngày.

Nhưng sau khi Hàn Tư Ân dùng bữa xong, lại bảo An Thảo chuẩn bị xe ngựa vào cung.

An Thảo bởi vì chuyện Hàn Tư Ân đẩy ngã lão phu nhân mà cả đêm ngủ không yên, thời điểm ra khỏi cửa, đôi mắt cũng xanh luôn rồi, may là hạt tuyết rơi lên mặt lành lạnh, lại thêm gió đông, mới khiến hắn không chạy xe ngựa xống rãnh được.

Chỉ là có lẽ là thiếu ngủ, đầu óc có chút mơ màng, thời điểm tiến vào cửa cung, Hàn Tư Ân xuống xe, An Thảo thuận miệng hỏi một câu: "Thế tử, hôm nay trời lạnh như vậy, người vào cung làm cái gì?"

Hàn Tư Ân vỗ vỗ áo choàng của mình, nhìn về cửa hoàng cung nguy nga, nhẹ nhàng trả lời: "Vào cung thỉnh chỉ giáng tước."

An Thảo "À" lên một tiếng gật gật đầu, đến khi phản ứng kịp ý tử của Hàn Tư Ân, hắn bỗng nhiên cất cao âm điệu a một tiếng, trợn mắt lên nhìn Hàn Tư Ân đi vào cửa cung, trong miệng hắn lẩm bẩm nói: "Thỉnh chỉ giáng tước? Giáng tước vị của Hàn Quốc công phủ sao?"

Hoàng đế những ngày qua vẫn luôn không yên ổn, đến ngay cả Nguyên Bảo luôn được sủng ái nhất cũng bị hắn mắng cho mấy lần, càng không cần nhắc tới những người khác.

Hoàng đế ngược lại là không nghĩ tới Hàn Tư Ân sẽ vào cung, hắn cho là sau sự kiện kia, nếu như Hàn Tư Ân thông minh sẽ không dễ dàng xuất hiện ở trước mặt hắn. Dù sao Hàn Tư Ân vừa là người gây ra, lại vừa là nhân chứng của tất cả mọi chuyện, tuy rằng hắn làm vậy khiến mình biết được sự thực, nhưng những chuyện kia quả thực rất rát mặt.

Hắn xuất hiện quá nhiều lần, sẽ khiến mình nhớ đến cái ngày khó coi lúng túng ấy.

Hắn sẽ không sợ chính mình tùy ý tìm một lý do trị tội hắn sao? Tuy rằng hắn thật sự có cái ý nghĩ này.

Trong lòng hoàng thượng nghĩ như vậy, nhưng vẫn tuyên Hàn Tư Ân yết kiến.

Hàn Tư Ân nhìn thấy hoàng đế, cũng rất thành thật, sau khi hành lễ thỉnh an, liền trực tiếp nói ra những chuyện phát sinh ở Hàn Quốc công phủ tối hôm qua, bao gồm cả chuyện chính mình dùng Hàn Vân khiêu khích lão phu nhân, còn cả chuyện lão phu nhân động thủ với hắn, đả thương bờ vai hắn, hắn trong lúc vô tình đẩy ngã người còn tiếp tục uy hiếp Hàn Trác vân vân gì đấy đều nói hết ra.

Hoàng đế đã gặp qua những người phiền phức nhất, trong lòng đều là chán ngán. Tất cả mọi đều được lĩnh hội thái độ xa cách của hoàng đế, nhưng đối mặt với Hàn Tư Ân không biết nói lý này, hoàng đế chỉ cảm thấy khóe miệng của mình giật giật một cái.

Ngươi nói xem, đầu tiên người này ở trong cung đào bới gốc gác của tất cả mọi người một lần, còn đào ra được một cái bí mật cực đại như vậy, trở về nhà của mình sao lại không biết cong đuôi sống yên ổn khiêm tốn một tí đi chứ.

Kết quả mới được mấy ngày, liền trực tiếp đâm tới Hàn Vân. Hắn đây là muốn chọc thủng toàn bộ Hàn Quốc công phủ đi.

Hoàng đế vì thế mà đáy lòng còn sinh ra một luồng cảm giác rất vi diệu. Chỉ là nói thật, hắn nhìn thấy Hàn Tư Ân đến đối xử với huyết mạch chí thân của mình cũng dùng thái độ như vậy, chút biệt nữu trong lòng đối với Hàn Tư Ân, ngược lại là bởi vậy mà tản đi mấy phần.

Vì vậy hoàng đế mở miệng nói: "Vậy ngươi đang vào cung cáo trạng sao?"

Hàn Tư Ân đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Bẩm hoàng thượng, vi thần không phải cáo trạng, chỉ là nói rõ sự tình mà thôi. Vi thần cảm thấy Hàn Quốc công phủ dù sao cũng là nhà ngoại của Ngũ hoàng tử, Hàn Quốc công phủ không bất công là không thể, vi thần thỉnh cầu hoàng thượng giáng tước vị của Hàn Quốc công phủ."

Hoàng đế thắt mũi lại, nói: "Giáng tước? Ngươi còn thật dám mở miệng nói, tước vị của Hàn Quốc công là năm đó thái tổ gia phong, Hàn gia hắn không mưu phản, không phạm vào tội lớn liên luỵ cửu tộc, ngươi bảo trẫm làm sao giáng tước hả? Chỉ bằng cái miệng nói suông của ngươi, tước vị này trẫm nói giáng liền có thể giáng sao?"

Hoàng đế lắc lắc đầu, tư vị trong lòng rất phức tạp. Hắn còn thật xem không hiểu Hàn Tư Ân, chút tư oán kia của Hàn gia, nói cho cùng vẫn là bởi quyền thế. Hiện tại Hàn Tư Ân ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp quang minh chính đại đi kiện cáo, chẳng nhẽ cũng muốn chôn luôn tương lai của mình sao.

Song phương muốn bại đều bại, hắn cũng thật là người không thiệt.

Hàn Tư Ân đối với hỏa khí của hoàng đế cũng không để ý tới, hắn nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng, cái này cũng là phòng bị trước. Hơn nữa, vi thần thân là Thế tử của Hàn Quốc công phủ, mấy ngày nay làm một vài chuyện hoang đường, đặc biệt là trước đó vài ngày thất lễ trước mặt hoàng thượng. Cái gọi là cha không dạy con, vi thần nguyện ý nhận gánh trách nhiệm, tin là quốc công gia cũng có thể hiểu được."

"Cha không dạy con lại bị ngươi dùng ở chỗ này sao?" Hoàng đế kéo kéo khóe miệng a a hai tiếng, sau đó hắn gật đầu một cái nói: "Chỉ là ngươi nói như vậy ngược lại là nhắc nhở trẫm, Thế tử của Hàn Quốc công phủ ngươi làm việc hoang đường như vậy, Hàn Quốc công xác thực có tội không biết dạy con."

Hàn Tư Ân nghe lời này, trên mặt có chút vui mừng, hoàng đế vẫn là lần đầu tiên thấy có người bị giáng tước mà còn vui vẻ như thế. Hắn đột nhiên có chút ý định không muốn thỏa mãn nguyện vọng này của Hàn Tư Ân, nhân tiện nói: "Trong lòng trẫm hiểu được ý của ngươi, sẽ hạ chỉ tới Hàn Quốc công phủ, răn dạy Hàn Quốc công."

Hàn Tư Ân cũng không giấu hết kinh ngạc trên mặt, hắn có chút lo lắng còn muốn nói điều gì, hoàng đế chỉ vào cửa, khoát tay với hắn một cái, chỉ chưa nói một chữ cút thôi.

Hàn Tư Ân mím môi, chậm rãi đứng lên, rời đi.

Ra khỏi cung ngồi lên xe ngựa, Hàn Tư Ân khôi phục biểu tình yên tĩnh trên mặt. Hắn biết hoàng đế sẽ không giáng tước của Hàn Quốc công phủ, thân phận Thế tử Hàn Quốc công của hắn, trải qua lần này sợ là càng thêm vững chắc.

Hàn Tư Ân rất an tâm, An Thảo dọc theo đường đi kinh hồn bạt vía, chỉ sợ trở lại quốc công phủ phát hiện bọn họ đã thành thường dân.

Thánh chỉ hoàng đế răn dạy Hàn Trác sắp tới Hàn gia, Hàn Trác tiếp chỉ mặt đỏ tới mang tai nghe nội thị nói những lời răn dạy, nói cái gì mà hậu viện Hàn gia không yên, quốc công gia hắn không làm được vân vân.

Mà cùng lúc đó, hậu cung Hàn Vân cũng nhận được thánh chỉ của hoàng đế, hoàng đế hạ chỉ giam cầm nàng ta ở trong cung điện của chính mình, hơn nữa cấm chỉ Ngũ hoàng tử đi vào thăm hỏi.

Hàn Vân căn bản không tin hoàng đế sẽ đối xử với nàng như vậy, khóc nháo muốn gặp hoàng thượng, thế nhưng bên ngoài cửa cung thị vệ tầng tầng, căn bản không ai nghe nàng khóc cầu.

Tin tức này truyền tới Hàn Quốc công phủ, lão phu nhân té xỉu tại chỗ, Hàn Trác vội sai người cầm thiếp mời mời ngự y, ngự y châm cứu cho lão phu nhân vài cái, dặn dò bà ta tuyệt đối không thể lại nổi giận nữa, bằng không thân thể sẽ thật sự sụp đổ.

Lão phu nhân cũng biết tình hình bây giờ, mặc dù trong lòng vạn phần khổ sở, cũng chỉ đành chịu đựng. Chỉ hy vọng hoàng thượng chỉ là nhất thời hưng khởi, đồng thời cũng hận Hàn Tư Ân đến tận xương tủy.

Lão phu nhân vì thế càng ngày càng cố chấp, còn có mấy lần bác bỏ mặt mũi của Hàn Trác.

Chỉ là bà ta cuối cùng cũng không thể động thủ với Hàn Tư Ân, bởi vì ngày thứ ba Hàn Vân bị giam, khuôn mặt cùng tay trái chân trái của lão phu nhân không chịu nghe lời.

Sau khi ngự y tỉ mỉ khám xét, phát hiện lão phu nhân bị tê liệt.

Mà ở thời điểm mọi người đến thăm lão phu nhân, lão phu nhân gắt gao dùng tay phải chỉ về vị trí của Hàn Minh Châu trong đám người, nhưng mặt của bà ta không cử động được, trong miệng chỉ a a, căn bản không ai nghe rõ bà ta đang muốn nói gì.

Trong nhất thời, đôi mắt của Hàn Minh Châu tràn ngập ánh nước, nàng đầy mặt ủy khuất nói: "Tổ mẫu đây là không muốn gặp lại ta, ta liền không ở nơi này khiến người chán ghét." Sau đó khóc lóc che mặt chạy ra ngoài.

Lão phu nhân ở sau lưng nàng bị chọc tức đến nằm thẳng cẳng trên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc