THẾ TỬ HÀN TƯ ÂN

Trong lòng Hàn Minh Châu khổ sở, Hàn Tư Ân cũng không đặc biệt cảm động lây.

Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy một rương y phục này, hắn thậm chí biết bên trong túi y phục, có ngân phiếu Vương lão phu nhân chuẩn bị cho Hàn Tư Ân, gộp lại cũng là một lượng lớn.

Một rương y phục này, chính là cái Hàn Tư Ân thực sự kia chờ đợi. Vương gia lão thái thái thương yêu ngoại tôn ngoại tôn nữ của mình, lúc trước có thể cưỡng chế đem Hàn Minh Châu đi là do Hàn Minh Châu là nữ nhi.

Hàn Tư Ân là nam nhi Hàn gia, lại là đích trưởng tôn, là huyết mạch Hàn gia, Hàn gia vì thể diện sẽ không nhượng bộ để Vương gia mang Hàn Tư Ân đi, bằng không chẳng phải là mang tiếng khắt khe tử nữ rồi sao? Thời điểm Vương lão phu nhân đưa vài nha đầu đến Hàn gia chăm sóc cho hai đứa bé, Hàn Trác đã tiếng thơm quanh mình.

Mà Vương lão phu nhân cũng có tôn nữ tôn tử của mình, nàng thương yêu ngoại tôn, cũng thương yêu tôn tử. Vì danh tiếng tiểu bối trong nhà, nàng không thể cưỡng chế đem Hàn Tư Ân đi.

Cho nên Hàn Tư Ân trở thành tâm bệnh trong lòng Vương lão phu nhân, người ở hậu viện nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đến thủ đoạn của hậu trạch, dưỡng thành một người khó, dưỡng phế một người quá dễ dàng.

Nàng đau lòng Hàn Tư Ân, tâm niệm Hàn Tư Ân, bởi vì cái gì cũng hiểu. Chỉ là Hàn Minh Châu dưới gót chân nàng lớn lên, cho nên nàng mới có thể dặn dò, nếu như Hàn Tư Ân đối với Hàn Minh Châu lòng có oán hận, lạnh nhạt chút, cũng là tư tâm của nàng.

Nơi này không có đúng hay sai, chỉ có lấy hay bỏ.

Hàn Minh Châu nhìn thấy y phục này liền khó chịu, là bởi vì nàng quanh năm ở tại Vương gia, được trưởng bối Vương gia sủng ái, nhìn thấy được sự bất đắc dĩ của Vương lão phu nhân. Hàn gia với nàng mà nói, là địa phương xa lạ hơn mười năm không nghe không hỏi, trong lòng nàng, đây căn bản không phải nhà mình.

Nàng quanh năm nghe ngoại tổ mẫu nhắc đến mình còn một ca ca ruột, từ người quen hỏi thăm, cũng biết người ca ca này ở Hàn gia trải qua không dễ dàng. Nàng cũng sẽ đau lòng người ca ca này, cũng sẽ vì tâm ý của ngoại tổ mẫu mà khổ sở.

Đây là lập trường của nàng, nàng lấy hay bỏ, không có đúng, cũng chẳng có sai.

Chỉ là Thế tử vốn vui mừng chào đón muội muội ruột đã chết, lưu lại một người nhàm chán không tim không phổi, một lòng muốn đầu thai, đến sống còn không muốn Hàn Tư Ân.

Những việc này Hàn Tư Ân tự nhiên sẽ không nói ra, hắn tuy rằng không thấy có cái gì tốt đẹp, nhưng cũng sẽ không tận lực đâm dao vào tim người khác. Hắn có thể nghe thấy suy nghĩ của người ta, biết rõ ai đối với hắn chân tâm, ai đối với hắn giả ý. Mà Hàn Tư Ân lúc trước không có loại năng lực này, hắn không rõ, bên cạnh hắn không có trưởng bối dạy bảo, không ai chân tâm chờ đợi, cho nên hắn vẫn luôn bệnh, cho đến chết.

Đời này Vương lão phu nhân cùng Hàn Minh Châu vẫn cứ là thân nhân của hắn, chuyện này sẽ không thay đổi. Chỉ là làm cho hắn móc tim móc phổi đối với các nàng, cũng là không thể, hắn chung quy không phải Hàn Tư Ân của thời đại này, không phải người có cùng huyết thống với những người này.

Đây là lập trường của Hàn Tư Ân, cũng không có đúng, cũng chẳng có sai.

Nhưng có thể giống như ở trước cửa tiện tay giúp Hàn Minh Châu, nếu như hắn gặp chuyện ngứa mắt, gặp người không ưa, vẫn sẽ ra tay.

Hết cách rồi, hắn chết quá nhiều lần, đời này không ưa những người còn hung hăng hơn mình.

Hàn Minh Châu biết nơi này cũng không phải là nhà của ngoại tổ mẫu ở Tây Cương Thiên môn quan, không phải nơi nàng có thể tùy hứng, cũng không có người che chở cho nàng như ngoại tổ mẫu.

Nàng khóc lên còn có thể bị người ta tóm lấy nhược điểm, nói nàng đối với gia đình bất mãn, đối với nàng, đối với Hàn Tư Ân đều không tốt. Vì vậy nàng khép lại rương, nhìn Hàn Tư Ân nhẹ giọng nói: "Ca ca ngươi hãy nhận đi, đây là tâm ý của ngoại tổ mẫu."

Hàn Tư Ân không quá quan tâm gật đầu, Hàn Minh Châu còn tưởng hắn sẽ từ chối, trong lòng thấp thỏm cũng lặng xuống.

Chỉ là đột nhiên, người ở chỗ này đều không nói chuyện, Hàn Tư Ân làm chủ nhân cũng không mở miệng, Hàn Minh Châu không biết nói gì, Hàn Thanh Vân càng là đến xem trò vui, sẽ không chủ động tiếp chuyện, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.

Nói cho cùng, ba người bọn hắn đối với đối phương đều là người xa lạ, Hàn Thanh Vân từ Giang Nam trở về, từ trước tới nay chưa từng gặp qua Hàn Tư Ân, càng không nói tới Hàn Minh Châu. Hàn Minh Châu mới về từ Tây Cương Thiên môn quan, chưa từng thấy tổ mẫu, chưa từng thấy cha ruột của mình, chưa từng thấy ca ca ruột, càng không cần nhắc tới muội muội này.

Bọn họ vốn nên là họ hàng thân, vào thời khắc này lại không tìm được đề tài tán gẫu. Hàn Minh Châu có mấy lần há miệng, mà cuối cùng cũng không nói ra, bởi vì nàng không biết Hàn Tư Ân bình thường làm gì để tiêu khiển, không biết nên cùng Hàn Thanh Vân nói về đánh đàn hay là vẽ tranh, cho nên vào lúc này chỉ có thể giữ yên lặng.

Trong lúc yên lặng, Hàn Thanh Vân đột nhiên cảm thấy chính mình thực sự không nên vì lòng hiếu kỳ mà tới đây một chuyến, bởi vì thật sự quá chán.

Sau đó Hàn Thanh Vân liền đứng lên, dùng lý do mẫu thân mình dặn dò, cáo từ. Hàn Minh Châu liền thuận thế cùng Hàn Thanh Vân ly khai.

Tuy rằng Hàn Tư Ân là ca ca của nàng, nhưng nam nữ bảy tuổi đã bắt đầu khác biệt, bọn họ đã qua cái tuổi tự do trò chuyện, nên tránh vẫn cần tránh.

Sau khi Hàn Minh Châu cùng Hàn Thanh Vân tách ra, Hàn Thanh Vân trên đường về viện tử bị mấy tỷ muội khác ngăn cản, âm thầm nghe ngóng được Hàn Minh Châu mang theo một cái rương đi tìm Hàn Tư Ân.

Hàn Thanh Vân bị hỏi hơi không kiên nhẫn, thần sắc có chút xem thường, nói: "Đừng để ý cái rương kia, bên trong không có thứ gì, chỉ là một cái rương do ngoại tổ mẫu của tứ tỷ tự tay làm y phục cho tam ca, xem dáng dấp y phục, hẳn là từ nhỏ đến lớn mỗi năm một cái, ngoại trừ năm nay, cái khác đều là cũ."

Nghe đến Hàn Thanh Vân trả lời, mấy tỷ muội hai mặt nhìn nhau, sau đó cười nói tứ tỷ có lòng, liền rất nhanh đổi chủ đề, trêu ghẹo lẫn nhau cười lên, không hỏi những điều này nữa.

Hàn Thanh Vân nhìn các nàng, đáy lòng cười lạnh hai tiếng.

Mẫu thân Hàn Thanh Vân Văn thị nghe sự oán trách của nàng, lấy tay gõ đầu nàng nói nàng ngu xuẩn. Sau đó liền vội vội vàng vàng kéo Hàn Thanh Vân đến chỗ lão phu nhân gạt lệ, nói mình sinh được nữ nhi thật thà, không lanh lợi, bị người ta lợi dụng cũng không biết.

Hàn Thanh Vân cảm thấy Văn thị lần này khóc lóc kể lể hạ thấp nàng quả thực là chả hiểu gì, nàng và Văn thị đồng thời quỳ trên mặt đất nhìn lão phu nhân, trong ánh mắt đều mang vô tội.

Lão phu nhân ngồi ở trên cao, nhìn Hàn Thanh Vân một mặt mờ mịt, thắt tâm bảo Văn thị nhanh đưa người trở về.

Chờ Văn thị rời đi, lão phu nhân cầm lấy tay Hàn Thanh Tuyết bên cạnh, vỗ vỗ vui mừng nói: "Tiểu bối trong nhà này, ngươi là tỷ tỷ, cũng chỉ có ngươi tri tâm."

Hàn Thanh Tuyết có chút ngượng ngùng nở nụ cười, ôm lấy cánh tay lão phu nhân, ngữ khí có chút yếu ớt nói: "Tổ mẫu là đau lòng tôn nữ, nhưng biểu muội ở đây, địa vị của con trong lòng lão phu nhân lại xếp phía sau rồi. Chuyện lần trước biểu muội bị thương, cũng là con làm không chu đáo, may là tổ mẫu không có trách con, bằng không con nhất định sẽ ăn ngủ không yên."

Nhắc đến chuyện Hà Ngọc Châu bị thương, lão phu nhân liền nghĩ đến Hà Ngọc Châu bị Hàn Tư Ân đánh gãy tay. Đại phu nói tay bị gãy của Hà Ngọc Châu có thể nối liền, nhưng phải chăm sóc tốt trong ba tháng, trong thời gian này không thể hoạt động quá nặng, bằng không tay kia liền phế bỏ.

Hàn Tú vì thế mỗi ngày ở trước mặt lão phu nhân khóc, nói mình thật khổ, nói Hà Ngọc Châu đáng thương. Khóc lóc kể lể danh môn ở kinh thành cử hành tiệc rượu, Hà Ngọc Châu mấy tháng này cũng không có cách nào lộ mặt. Nói đến lão phu nhân cũng cùng khó chịu, lau nước mắt.

Thế nhưng hoàng đế cũng biết đến chuyện này, còn phái hai vị hoàng tử đến thăm Hàn Tư Ân, ý tứ rất rõ ràng, lão phu nhân không thể ở dưới tình huống như vậy còn tìm Hàn Tư Ân phiền phức, bằng không chính là đối với quyết định của hoàng đế bất mãn.

Lão phu nhân đau lòng khuê nữ, cũng đau lòng ngoại tôn nữ, nhưng cũng chỉ có thể từ tư khố của chính mình lấy ra đồ vật quý báu bồi thường mẹ con hai người. Hiện tại lão phu nhân càng thêm không ưa Hàn Tư Ân, cũng như Hàn Minh Châu có gương mặt giống hệt mẫu thân.

Hàn Thanh Tuyết ngồi ở chỗ đó nhìn gương mặt lão phu nhân lạnh nhạt đi, mi mắt hơi rủ xuống, lông mi thật dài che kín hết thảy cảm xúc trong con mắt. Nàng là trưởng nữ, thuở nhỏ được dạy dỗ, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ văn nhã.

Tiểu cô cô Hàn Tú cũng muốn gả nữ nhi của mình Hà Ngọc Châu cho Cơ Hoài, nàng rõ ràng trong lòng, nhưng nàng xưa nay không đem Hà Ngọc Châu để ở trong lòng.

Hà Ngọc Châu ngoại trừ dung mạo, chính là người thích chạy nhảy, cực kỳ tùy hứng, thêm vào lần trước nàng vô tình thấy được Cơ Hoài đối với Hà Ngọc Châu điêu ngoa nhíu mày lại, trong lòng nàng càng có thêm phần chắc chắn Cơ Hoài sẽ không thích người như vậy.

Thế nhưng Hàn Minh Châu xuất hiện, càng xinh đẹp rạng rỡ hơn nàng, cử chỉ so với nàng càng đoan trang, tư thái so với nàng càng cao quý. Điều này làm cho Hàn Thanh Tuyết có cảm giác nguy hiểm, lão phu nhân bây giờ là chán ghét Hàn Minh Châu, nhưng đứng trước lợi ích sẽ không chắc chắn, mà nàng tự nhiên gặp thời thường nhắc nhở lão phu nhân, phía trước Hàn Minh Châu là Hàn Tư Ân.

Văn thị đem Hàn Thanh Vân quay về, bảo tất cả hạ nhân lui ra, sau đó ngồi xuống tức giận nhìn Hàn Thanh Vân hỏi: "Ngươi biết sai chưa?"

Hàn Thanh Vân vẫn còn có chút sợ sệt Văn thị tức giận, nàng mím môi nhỏ giọng nói: "Không phải là Hàn Thanh Tuyết các nàng muốn gây phiền phức cho Hàn Minh Châu, lấy lòng lão phu nhân, ta không thuận ý các nàng ư."

Văn thị nghe lời này tức đến đau gan, nàng chỉ vào Hàn Thanh Vân nói: "Vậy ngươi nói, tại sao Hàn Minh Châu cầm đồ vật đến Phương Lan viện lại cố tình liền gặp ngươi?"

Hàn Thanh Vân kinh ngạc, nàng cau mày nói: "Mẫu thân ý là, nàng cố ý? Không thể nào, Hàn Minh Châu vừa trở về, liền không quen biết ta, làm sao biết ta sẽ đi cùng nàng? Liền làm sao lại biết ta sẽ nói thật?"

"Ngươi ấy, chuyện gì cũng viết lên mặt, ai lại không nhìn ra ý đồ của ngươi? Coi như ngươi không nói, Hàn Minh Châu cũng sẽ không để thanh danh của chính mình bị hỏng, khẳng định có cách khác." Văn thị nói tới chỗ này, xoa xoa cái trán nói: "Ta sớm từng nói với ngươi, cách Hàn Minh Châu cùng Hàn Tư Ân xa chút, ngươi sao lại không nghe? Chọc giận tổ mẫu, chỉ có ngươi nhận đủ."

Hàn Thanh Vân thiếu kiên nhẫn nghe những câu nói này, vì vậy nói: "Nương, này thì lại làm sao? Coi như là vậy, sau này còn có ca ca, lão phu nhân có thể thế nào?"

"Ta thấy ngươi ở ngoài cũng gan lớn quá rồi." Văn thị nghe Hàn Thanh Vân nói, thần sắc khẽ biến, nàng cầm lấy tay Hàn Thanh Vân, nghiêm mặt nói: "Lời này ta chỉ nói cho ngươi một lần, không quản quốc công phủ sau này ở trong tay ai, trừ phi nam đinh đại phòng nhị phòng đều chết hết, bằng không đều không đến lượt tam phòng chúng ta. Thế nhưng ngươi phải biết, ngươi tuổi cũng không nhỏ, rất nhanh sẽ nói việc hôn nhân, đến lúc đó ở phương diện hôn nhân, lão phu nhân có ý định gì, phụ thân ngươi là hiếu tử, sẽ không để cho lão phu nhân khó chịu. Ngươi đừng nói phụ thân ngươi thương yêu ngươi, không nỡ ngươi. Ngươi phải biết, lão phu nhân một câu không cho chúng ta về Giang Nam, phụ thân ngươi bên kia cũng sẽ không nói một câu."

Đây là lần đầu tiên Văn thị cùng Hàn Thanh Vân nói đên hôn nhân tương lai của nàng, lời nói ra cũng là móc tim móc phổi, mà Hàn Thanh Vân một điểm ngượng ngùng đều không có, trái lại vì lời này cảm thấy trong lòng có chút nguội lạnh, cuối cùng nàng mím môi rầu rĩ nói: "Ta biết rồi, nương."

Văn thị nhìn nàng, thở dài nói: "Ta biết ngươi trong lòng rõ ràng, chỉ là nhất thời không xoay chuyển được, nhưng không sao, ai chẳng có thời điểm nghĩ không thông? Ngươi chỉ cần biết ta nói lời này cũng là vì tốt cho ngươi."

Kỳ thực Văn thị nghĩ, tìm cho Hàn Thanh Vân một mối hôn nhân ở Giang Nam là tốt nhất. Bọn họ dù sao cũng là Hàn gia tam phòng, chờ lão phu nhân chết rồi, ba huynh đệ ở riêng, danh nghĩa quốc công phủ cũng không phải cực kỳ lợi hại. Mà ở Giang Nam không như vậy, Hàn Bình ở nơi đó làm quan mấy chục năm, căn cơ sâu, người quen biết cũng nhiều, tìm được người gia thế nhân phẩm tốt khá dễ dàng. Hàn Thanh Vân tướng mạo nhân phẩm đều được, cũng không ai dám dễ dàng bắt nạt nữ nhi nhà mình.

Thế nhưng lão phu nhân với Hàn Bình cùng suy nghĩ của nàng hoàn toàn khác nhau. Bọn họ đều muốn ở kinh thành tìm một cao môn đại hộ gả Hàn Thanh Vân đi, gả vào danh gia, sau này cũng có thể giúp đỡ trong nhà.

Chỉ là những câu nói này Văn thị sẽ không nói với nữ nhi, nàng chỉ có thể ở đáy lòng âm thầm thở dài, hi vọng mình có thể tìm được một nhà thích hợp đem Hàn Thanh Vân gả đi, nàng cũng sẽ hài lòng.

Chuyện phát sinh trong hậu viện, Lạc Hà rất nhanh liền hỏi thăm rõ ràng, nghe được Hàn Minh Châu thân thể cũng không tốt, sáng nay vẫn đúng giờ thỉnh an lão phu nhân, thỉnh an sau liền đi tới Phương Lan viện. Đợi sau khi trở về, bởi vì chịu gió, Hàn Minh Châu lại bị bệnh.

Lão phu nhân biết Hàn Minh Châu thân thể chưa tốt hẳn, cho người dặn dò sau này không cần đến thỉnh an nữa.

Đây là lần đầu tiên Lạc Hà vào lúc dâng trà cho Hàn Tư Ân, nói ra chuyện mình nghe ngóng được. Hàn Tư Ân nghe, uống trà, thuận miệng nói câu biết đến. Lạc Hà đoán không được Hàn Tư Ân nghe xong cao hứng hay không cao hứng, nhưng dù trong lòng nghĩ gì, nàng cũng không dám nói thêm gì nữa.

Sau khi Hàn Tư Ân uống trà ăn điểm tâm xong, đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng bảo mọi người lui ra, còn nói không có phân phó của hắn bất luận người nào cũng không thể tiến vào trong viện.

Lạc Hà thu dọn một chút liền rời đi, chờ người hầu hạ của Phương Lan viện đều đi hết, Hàn Tư Ân nhìn về phía cây mơ, hơi nhíu mày, sau đó một giây, Bạch Thư từ trên tường lộ ra.

Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân, nở nụ cười, thẳng tắp nhảy đến trong sân, y đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, trên mặt có chút cao hứng nói: "Hàn Tư Ân, người trong viện của huynh thật nhiều, ta vừa nãy ở bên ngoài còn đang suy nghĩ làm sao để tiến vào không bị phát hiện đây, huynh lại đem người đều đuổi ra ngoài rồi."

Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư, hắn thấy người này trên tường nghĩ nghĩ, người trong viện sao lại nhiều như vậy, ta đi vào bọn họ nhất định sẽ gào lên, nếu không, ta tìm vài thứ đem người đánh ngất xỉu rồi đi vào, như vậy sẽ không bị phát hiện đi.

Bình luận

Truyện đang đọc