THẾ TỬ HÀN TƯ ÂN

Sau khi Cơ Lạc nói xong câu kia, bên trong ngự thư phòng cực kỳ im ắng, nếu lúc này có cây kim rơi xuống, cũng có thể mọi người cảm thấy như tiếng vang lanh lảnh.

Hoàng đế đứng đó, sắc mặt tái xanh, ánh mắt hắn hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Lạc, đỏ au giận dữ cùng hung ác. Lồng ngực của hắn bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống, trong mũi cũng phát ra tiếng thở, có thể khiến người ta cảm nhận được nồng nặc trầm trọng bên trong.

Nguyên Bảo là người hiểu rõ tâm tư của hoàng đế nhất, hắn mạnh mẽ cũi đầu xuống đất. Lại nói, đã nhiều năm như vậy, Nguyên Bảo lần thứ hai nghe thấy có người nhắc đến Hoàng quý phi, chỉ là không nghĩ đến người này sẽ là Tam hoàng tử Cơ Lạc.

Kể cả là Chu thái y rất được hoàng thượng yêu thích, lúc trước cũng chỉ dám nói một câu cố nhân, không dám nhiều lời thêm chút nào. Nguyên Bảo cúi thấp đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, lão nghĩ tới Vương Anh năm đó, trong lòng còn có chút hoài niệm.

Cơ Dung không nhớ quá rõ những chuyện năm ấy, nhưng hắn dù sao cũng lớn hơn Cơ Lạc, cũng biết phụ phi của Cơ Lạc năm đó cực kỳ phong quang, cũng mơ hồ hiểu được y là người duy nhất không được phép nhắc đến trong hoàng cung này.

Nói thật, đã nhiều năm như vậy, hơn nữa Cơ Lạc không được phụ hoàng hắn sủng ái, nếu như không phải bên người phụ hoàng hắn có thêm một con thiêu thân hỏi chuyện như vậy, còn có chất vấn của Cơ Lạc ngày hôm nay, hắn căn bản không nghĩ tới chuyện của phụ phi Cơ Lạc.

Về phần Cơ Lạc vì sao lại đột nhiên mở miệng nhắc đến phụ phi hắn, chủ yếu cũng là bởi vì mỹ nhân xuất hiện bên cạnh hoàng đế này.

Bởi vì mỹ nhân này quá giống phụ phi hắn, nếu như hoàng đế thật sự không có tình cảm gì với phụ phi hắn, chắc chắn sẽ không để một người giống hệt như vậy ở bên cạnh.

Chuyện năm đó theo những manh mối hắn giữ trong tay thì có vẻ khá rõ ràng, mà trên thực tế lại loạn như ma, nếu như muốn làm cho rõ, cũng không phải một chuyện rất dễ dàng, cho nên khi mỹ nhân này xuất hiện bên cạnh phụ hoàng hắn, hắn mơ hồ cảm thấy việc này nói không chừng là một bước đột phá.

Dù sao, có giống phụ phi hắn cỡ nào đi nữa, chung quy chỉ là một vật thay thế.

Còn nữa, đời trước cái vật thay thế này cũng chưa từng xuất hiện, đời này đại khái là Hàn Tư Ân xuất hiện vượt ra khỏi tầm kiểm soát của thái hậu, cho nên cái người ngồi ở sau mành mà nắm giữ vận mệnh của người khác mới bị uy hiếp đến cuống lên, mới muốn nhanh chóng tìm một người bên gối cho hoàng thượng, nói bóng nói gió bên tai một chút.

Đời trước, hắn cũng không biết hoàng đế rốt cuộc là có thái độ gì đối với phụ phi hắn, dù trong lòng hắn có các loại nghi hoặc, nhưng ở trước mặt phụ hoàng chán ghét hắn kia, hắn không dám tùy ý nhắc đến.

Hiện tại thái hậu đột nhiên an bài một người như vậy bên cạnh hoàng đế, ngược lại là càng khiến hắn xác định được thái độ của phụ hoàng với phụ phi hắn. Cho nên, hắn mạo hiểm nhắc đến nghi hoặc trong lòng mình.

Hắn có niềm tin là, cả hai đời tới nay, tuy rằng hoàng đế không ưa hắn, không nhìn đến hắn sống ra sao, mặc kệ hắn giãy dụa bên trong vũng bùn, nhưng thật sự chưa từng muốn lấy mạng hắn.

Chỉ là loại thái độ này của hoàng đế, là xây dựng từ vị trí quan trọng nhất của phụ phi tròng lòng hắn, nếu như cái vật thay thế này thật sự thay thế vị trí của phụ phi hắn, cho dù là nhất thời thay thế được, ai dám cam đoan hoàng đế sẽ không cảm thấy hắn chướng mắt?

Lòng người từ xưa tới nay đều là thứ dễ dàng thay đổi nhất, Cơ Lạc cũng không muốn chờ đến lúc nào đó, chính mình còn chút sức lực nào để phản kháng. Cái này cũng là nguyên do vì sao Cơ Lạc vào lúc này, muốn đánh cược một lần.

Giờ khắc này, người bình tĩnh nhất là Hàn Tư Ân, hắn là một cái người đứng xem, đứng ở một bên nhìn những người đứng ở vị trí có quyền lực cao nhất đang xoắn xuýt phẫn hận.

Hoàng đế dùng hết sức dẹp tắt lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng mình, hắn chỉ vào cửa ngự thư phòng, đối với Cơ Lạc lớn tiếng, nói: "Cút ra ngoài."

Cơ Lạc ưỡn thẳng cổ quỳ ở đó, vẫn cứ làm bộ chính mình không nghe thấy hoàng đế đang gầm gừ. Cái này cũng đúng thôi, những người bọn họ chỉ cần ra khỏi căn phòng này, chuyện phát sinh bên trong, nhưng người nên biết trong cung này đều sẽ biết.

Nếu Cơ Lạc đã lên tiếng, đương nhiên sẽ không bỏ qua lần liều mạng này, để Cơ Dung cùng thái hậu thương lượng xong, lại san bằng hết thảy mọi chuyện. Hắn ngày hôm nay nhất định phải khiến hoàng đế đưa ra một thái độ kiên định.

Thái độ này phải làm cho tất cả mọi người không thể dễ dàng xóa đi những chuyện đã phát sinh trong quá khứ.

Hoàng đế nhìn dáng vẻ ấy của Cơ Lạc, đang chuẩn bị gọi nội thị đem Cơ Lạc trực tiếp ném đi, Hàn Tư Ân chậm rì rì lên tiếng, hắn nghiêm nghị nói: "Hoàng thượng, chuyện thân phận của Nhị hoàng tử cùng Bạch nhị công tử, việc liên quan đến huyết thống hoàng gia, vi thần cảm thấy việc này cần phải tra rõ."

Hắn không đến mẫu phi của Tam hoàng tử, liền đem sự tình ném lên đầu Cơ Dung và Bạch Ân.

Hoàng đế nghe thấy Hàn Tư Ân lên tiếng, bị tức giận giữ lấy đầu nặn ra một điểm lý trí, hắn cau mày lạnh lùng nói: "Ngươi lúc này vào cung có phải đã thương lương xong với Cơ Lạc, ra một chiêu như này với trẫm không?"

Hàn Tư Ân đầy mặt kinh ngạc, hắn cau mày nói: "Hoàng thượng, vi thần cùng Tam hoàng tử vẫn luôn không qua lại, sao có thể thương lượng như vậy được? Huống hồ lẫn lộn huyết thống hoàng thất, chính là đại sự, Tam hoàng tử làm sao dám cùng vi thần nói đây?"

Hoàng đế nghe Hàn Tư Ân nói, lửa giận trong lòng liền hạ xuống ba phần, giống như Hàn Tư Ân đã nói, bỏ qua chuyện Vương Anh, nếu như huyết thống hoàng gia lẫn lộn, đây chính là đại sự.

Chuyện Bạch Ân đương nhiên cần phải tra rõ. Còn Cơ Dung, hoàng đế cũng không có hoài nghi hắn không phải nhi tử của chính mình.

Tuy vị cô nương hắn sủng hạnh kia mất sớm, thế nhưng thời gian nàng mang thai và hạ sinh đều ghi lại trong sổ sách, thời điểm Cơ Dung được quý phi nhận nuôi, hắn cũng là thường gặp.

Còn nữa, lại giống như Cơ Lạc từng nói, tuổi tác của Cơ Dung cùng Bạch Ân không tương xứng.

Mà mặc dù là như vậy, lúc này hoàng đế nhìn đến Cơ Dung đang trên quỳ đất, trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Hàn Tư Ân không thèm nhìn đến cảm giác kỳ quái trong lòng hoàng đế, hắn đề nghị: "Hoàng thượng, vi thần cảm thấy cần phải đem những người có liên quan đến vụ án nhốt lại, chờ đến khi tra ra chân tướng, rồi mới lại định đoạt tiếp."

Cơ Dung cảm nhận được tầm mắt của phụ hoàng, cũng không phải ôn nhu của ngày xưa. Hắn ở trong lòng hận chết Cơ Lạc, lúc này lại nghe Hàn Tư Ân đề nghị như vậy, lửa giận trong lòng hừng hực tăng lên.

Không minh bạch bị hoàng đế giam giữ, đối với một hoàng tử đang lôi kéo quan lại mà nói là cực kỳ bất lợi.

Hắn tất nhiên là không đồng ý với cái kiến nghị chó má này của Hàn Tư Ân, vì vậy biết rõ hoàng đế không thích, hắn vẫn mở miệng nói: "Hàn thế tử ý là, muốn đem bổn hoàng tử giống như một phạm nhân mà nhốt lại? Ngươi cũng biết tự giam giữ hoàng tử là tội danh gì?"

Đây là một Cơ Dung vẫn luôn xây dựng hình tượng khiêm tốn, hiếm thấy mà dùng thân phận hoàng tử tỏ rõ địa vị của chính mình.

Hàn Tư Ân là người thuận cái đòn mà trèo lên trên, nghe lời này, lập tức gật đầu đồng ý: "Cũng không phải là thân phận phạm nhân, chỉ là tạm thời giam lỏng, không được tiếp xúc với người khác. Cái này cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, hi vọng Nhị hoàng tử có thể hiểu được. Hoàng thượng, vi thần cảm thấy, chẳng những là Nhị hoàng tử cùng Bạch Ân, mà tất cả những người xung quanh có tiếp xúc thân cận với Bạch Ân đều phải lập tức giam giữ, để tránh khỏi tin tức rò rỉ ra ngoài, gây bất lợi cho việc điều tra rõ chân tướng sự thật."

Cơ Dung bị tức đến méo miệng, hắn nghĩ chả trách có nhiều quan chức không muốn giao thiệp với Hàn Tư Ân như vậy, chỉ bằng cái miệng này của hắn, thật sự là khiến người chán ghét vô cùng.

Hàn Tư Ân cảm thấy chính mình cũng đâu cần Cơ Dung yêu thích, vì vậy tiếp tục không chút khách khí nói: "Việc này can hệ trọng đại, vi thần còn kiến nghị đem Tam hoàng tử cũng giam lại, việc này là Tam hoàng tử không bằng không chứng tùy ý nói ra, dù không phải cố ý vu hại, cũng cần điều tra kĩ càng."

Hoàng đế lãnh a hai tiếng, hắn nói: "Mở miệng là định tội cho người ta, không phải là chiêu trò yêu thích của ngươi hay sao?" Bị Hàn Tư Ân hơi chen vào như thế, trong lòng hoàng đế đối với Cơ Lạc đột nhiên nhắc đến chuyện Vương Anh lại không tức giận như vậy nữa, ngược lại là có chỗ rảnh cùng Hàn Tư Ân nói mấy lời không đâu.

Hàn Tư Ân bị hoàng đế nói, trên mặt có chút oan ức, hắn nhìn hoàng đế: "Nhưng là những việc vi thần làm này đó đều có chứng cứ."

"Ngươi căn bản đều là mèo mù vớ phải cá rán." Hoàng đế trắng mắt lườm Hàn Tư Ân một cái, nhiều lần thanh tra tịch thu người khác, nếu không phải tìm được mấy con cá rán này, cũng không biết Hàn Tư Ân đã phải chết bao nhiêu lần, làm gì có chuyện còn đứng đây trước mặt mình mà nhảy nhót đâu.

Cơ Lạc ở một bên nhìn thấy thái độ của hoàng đế như vậy, trong lòng gấp đến bốc lửa. Trong lòng hắn rõ ràng chính mình ngày hôm nay mở miệng nói tới phụ phi, nhất định sẽ khiến hoàng đế một mực không muốn nghĩ đến cố nhân sẽ tức giận, kết quả tốt nhất là chính mình thành công lui thân từ hoàng cung đi ra, kết quả xấu nhất là bị hoàng đế giam lỏng tại quý phủ.

Hắn những ngày qua đã sớm âm thầm liên hệ với Tĩnh Quốc hầu phủ, sau khi giao thiệp thâm sâu, biết được thái độ của Tĩnh Quốc hầu phủ đối với mình, hắn đã để Hầu gia cữu cữu âm thầm điều tra chuyện này. Mấu chốt nhất chính là Tĩnh Quốc hầu phủ sớm đã an bài người trong triều, hiện tại điều hắn phải làm chính là tận lực thúc đẩy hoàng đế điều tra chuyện của phụ phi hắn, giao cho người mà Tĩnh Quốc hầu phủ đã an bài.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Hàn Tư Ân lại ngang đường thò một chân vào, không những một mực ôm đồm lên người mình, còn chẳng thèm đề cập câu nào đến chuyện của phụ phi hắn. Mắt thấy cơ hội cứ như vậy mà trôi đi, tất nhiên Cơ Lạc rất lo lắng.

Còn nữa, loại chuyện liên quan đến bí mật hoàng cung này, Hàn Tư Ân dây vào, vậy thì dứt không đứt. Chờ đến khi trần ai lạc định, hoàng đế lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy Hàn Tư Ân sẽ nhớ tới việc hắn biết được những bí mật này, chưa biết chừng ngày nào đó không vui còn muốn giết Hàn Tư Ân nữa.

Mà trước mặt hoàng thượng, Cơ Lạc lại không tiện ám chỉ cho Hàn Tư Ân cái gì, chỉ có thể tự gấp gáp trong lòng. Hắn hiện tại chỉ hy vọng hoàng đế đừng đem củ khoai nóng bỏng tay giao này cho Hàn Tư Ân thôi.

Lý trí của hoàng đế lúc này cũng đã về lại một chút, trong lòng hắn đem tất cả những văn võ bá quan thích hợp điều tra chuyện này điểm qua một lượt, phát hiện người thích hợp nhất vẫn là Hàn Tư Ân chưa từng thượng triều qua một ngày trước mặt.

Nghĩ tới đây, sắc mặt hoàng đế càng thúi hơn, hắn cau mày bình tĩnh nhìn về phía Hàn Tư Ân.

Dư quang nhìn thấy Cơ Lạc còn muốn nói chuyện, ném cho hắn một cái nghiên mực, may là hắn ném lệch, nghiên mực rơi vào phía sau Cơ Lạc. Bằng không, nghiên mực này sẽ mạnh mẽ nện lên đầu Cơ Lạc.

Cơ Lạc giật mình, cảm thấy trán có chút nguội lạnh, lời muốn nói liền khép lại.

Hoàng đế nhìn về phía Nguyên Bảo, nhàn nhạt nói: "Nghe chỉ, đem Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử giam vào phủ của chính mình, phái cấm vệ quân thủ vệ, bất luận người nào cũng không thể đi vào thăm."

Nguyên Bảo còn chưa đáp lại, Hàn Tư Ân liền đề nghị: "Hoàng thượng, như vậy có chút không thích hợp. Mặc dù là giam giữ, nhưng dù sao cũng là quý phủ của từng người, tin tức vẫn có thể dễ dàng lan truyền ra ngoài. Không bằng trực tiếp tìm một viện tử xa lạ, để hai vị hoàng tử đều ở bên trong, cứ như vậy một, có thể giám sát lẫn nhau, hai, thời gian gấp rút, bọn họ không thể an bài trước được, có khả năng lớn nhất để tránh bọn họ lan truyền tin tức."

Hoàng đế nhìn hắn, nghĩ thầm, đem Cơ Lạc cùng Cơ Dung nhốt chung một chỗ? Cũng chỉ có Hàn Tư Ân có thể nghĩ ra ý đồ xấu như vậy.

Ánh mắt của Cơ Lạc và Cơ Dung nhìn về phía Hàn Tư Ân, là muốn đốt chết hắn luôn rồi.

Hàn Tư Ân hoàn toàn không có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, hắn nhìn hoàng đế cười híp mắt nói: "Vi thần nghĩ một hồi, cảm thấy như vậy cũng không tiện, dù sao còn dính đến Bạch Ân. Chẳng bằng thuê một cái đại viện, đem Nhị hoàng tử Tam hoàng tử cùng tất cả những người liên quan đến vụ án của Bạch gia giam ở bên trong. Cấm vệ quân từng người canh gác, như vậy có thể giám sát lẫn nhau, chắc chắn không người nào có thể tìm cơ hội mật báo."

Cơ Dung và Cơ Lạc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy khuôn mặt đối phương thật đáng ghét, vừa nghĩ tới cùng đối phương ở chung dưới một cái mái hiên, cả người cực kỳ cực kỳ không thoải mái, hai người đang chuẩn bị phản đối đây.

Thế mà lại nghe thấy Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: "Vốn là vi thần muốn kiến nghị để hai vị hoàng tử ở lại phủ đệ của đối phương, thế nhưng ngẫm lại làm như vậy có chút không thích hợp. Dù sao cũng là trao đổi phủ đệ, vạn nhất hai vị hoàng tử nổi lên tâm tư, giả tạo chút chứng cứ gì gì đấy, thì đối với việc tra rõ chân tướng vẫn có chút phiền phức."

Hàn Tư Ân vừa nói như vậy, trong nháy mắt dập tắt ý nghĩ phản đối trong lòng của Cơ Dung và Cơ Lạc. Dù sao mỗi người bọn họ đều có bí mật của mình, vạn nhất hoàng đế nghe lọt cái kiến nghị mất nết của Hàn Tư Ân, để bọn họ giam giữ ở phủ đệ của đối phương, vậy những bí mật kia nói không chừng sẽ bị người bắt gặp.

Vì vậy, hai người thành thật bảo trì trầm mặc.

Hoàng đế thuận theo đề nghị của Hàn Tư Ân mà tưởng tượng đến cảnh kia một chút, hắn híp híp mắt, vung tay lên, nói: "Nguyên Bảo, nghe chỉ, dựa theo Hàn thế tử nói, liền đem Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử giam chung một chỗ. Giám sát lẫn nhau, cũng tốt đấy."

Nói xong lời này, hoàng đế nhìn về phía Hàn Tư Ân, nói: "Nếu việc này là ngươi đề nghị, vậy điều tra chân tướng cũng giao cho ngươi. Nhớ kỹ, trước khi điều tra rõ sự tình, tin tức mà bị lộ, trẫm bắt ngươi hỏi tội."

Mặt Hàn Tư Ân có chút khổ, hắn nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, vi thần chỉ đề nghị thế thôi. Thời gian gấp gáp như vậy, vi thần đi đâu tìm cho bọn họ cái việc mà ở đây."

Hoàng đế cao thâm khó lường nói: "Cái này là chuyện của ngươi, trẫm chỉ cần kết quả. Điều tra rõ, trẫm có thưởng, điều tra không rõ, trẫm lấy cái đầu của ngươi."

Sắc mặt Hàn Tư Ân nhăn nhó, trên mặt một bộ chính mình không nên đề nghị như vậy, mà trong lòng là tư vị gì, chỉ có hắn biết được.

Hoàng đế nhìn ba người quỳ trên mặt đất, sắc mặt ba người rất khó coi. Người khác không thoải mái, trong lòng hoàng thượng hắn lại cứ thoải mái, hắn quét mắt qua lại ba người một lần, cuối cùng hắn nhìn về phía Hàn Tư Ân, bất thình lình hỏi: "Hàn Tư Ân, ngươi ngày hôm nay vào cung là vì cái gì cơ?"

Khóe miệng Hàn Tư Ân giật một cái, lúng túng thành thật nói: "Vi thần ngày hôm nay vào cung, là đột nhiên nghĩ đến chuyện Thế tử Ung quận vương Cơ Việt vẫn chưa đính hôn, trong lòng có chút ý nghĩ muốn cũng ngài nói một chút."

Về phần ý nghĩ gì, đơn giản chính là chuyện liên quan đến Hàn Minh Châu. Điểm này cũng không cần phải nói thẳng, dù sao việc quan hệ đến danh tiếng nữ nhi nhà người ta, Cơ Dung cùng Cơ Lạc còn đang ở đây, không tiện.

Hoàng đế nhìn Hàn Tư Ân một mặt ta là một vị ca ca tốt đấy, hít một hơi thật sâu, sau đó hắn chỉ vào cửa ngự thư phòng nói: "Mang người cút ra ngoài đi."

Hàn Tư Ân bất đắc dĩ đứng lên lĩnh mệnh.

Không lâu sau, rất nhiều triều thần đều biết Hàn Tư Ân từ trong hoàng cung trở về, đi theo phía sau còn có một nhóm lớn cấm vệ quân, cấm vệ quân áp trứ đương triều Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Bình luận

Truyện đang đọc