THẾ TỬ HÀN TƯ ÂN

Cơ Lạc tại trà lâu dựa vào cửa sổ bên trong nhã gian, cùng Hàn Tư Ân gặp mặt câu nói đầu tiên là nửa thật nửa giả oán giận: "Hàn biểu đệ, nhìn dáng dấp ngươi ở kinh thành cũng biết ăn cũng tốt ngủ cũng hương, vóc người tựa hồ mập ra chút, sắc mặt cũng hồng nhuận rất nhiều. Chỉ là ngươi lại làm ta và Thế tử Ung quận vương ăn khổ rồi."

Hàn Tư Ân nghe lời này, cười như không cười kéo kéo miệng, liếc Cơ Lạc một cái, chậm rì rì nói: "Tam hoàng tử nói lời này là ý gì ấy nhỉ, vi thần có chút nghe không hiểu?"

Cơ Lạc đối với bộ dáng chết không thừa nhận của hắn chỉ lắc lắc đầu, sau đó lại nói: "Ngươi chớ ở trước mặt ta xưng thần, tình cảnh Tam hoàng tử ta trên triều, ngươi cũng không phải không biết, chúng ta xem như là đồng cam cộng khổ trải qua sóng to gió lớn, xưng hô giả dối như vậy nên miễn đi." Hàn Tư Ân không có trả lời, chỉ là không chút hoang mang vì chính mình rót thêm chén trà, nhẹ nhàng nhấp mấy cái.

Hàn Tư Ân thích uống lượt nước trà đầu tiên, đắng chát sẽ khiến người ta sinh ra một loại cảm giác đây chính là cuộc sống.

Thời điểm nói chuyện với Cơ Lạc cùng Cơ Việt hồi kinh, ba tháng cấm đoán của Hàn Tư Ân cũng đã kết thúc, chỉ là mười phần điệu thấp ở quốc công phủ ngồi xổm thôi. Đương nhiên ở phương diện khác mà nói, Cơ Lạc ở Giang Nam sững sờ thời gian lâu như vậy, vậy nói rõ Giang Nam hỗn loạn quá khó giải quyết. Hắn và Cơ Việt có thể xử lý ổn thỏa thực không dễ dàng.

Sau khi Cơ Lạc cùng Cơ Việt hồi kinh lập tức hướng hoàng đế tỉ mỉ thuật lại tình huống của địa phương, cửa sông Lưỡng Giang vỡ đê rất nhiều, may mà cửa khẩu sông lớn chưa mở. Bọn họ thừa dịp mùa mưa chưa tới, sai người gia cố các đoạn đê đó một lần nữa. Có một vị hoàng tử, một vị là Thế tử quận vương gia cùng Tổng binh Lưỡng Giang phái người tự mình giám sát, sự tình tiến triển coi như là thuận lợi.

Còn về phía Chu thái y cũng những đại phu đi theo, cũng làm được rất nhiều chuyện. Những dân chúng kia e rằng không tin người của quan phủ, nhưng đối với đại phu có thể chữa bệnh miễn phí cho bọn họ, bọn họ vẫn thật lòng muốn ở chung.

Quá trình tuy rằng gian khổ, mà tiểu loạn ra vài trận, nhưng đại loạn lại không có.

Tình huống hai người thuật lại cùng nội dung mật chiết Chu thái y viết lại đều phù hợp. Hoàng đế đối với biểu hiện lần này của hai người coi như thoả mãn, ban đầu tuy rằng hai người cũng gặp phải chút điêu dân khúc chiết gì gì đó, mà kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.

Sau đó chính là ban thưởng các loại, vốn dĩ xử lý những việc còn lại Cơ Lạc có công lao lớn nhất, mà thời điểm hoàng đế ban thưởng rõ ràng là thiên vị Cơ Việt. Ngoại trừ kim ngân ban cho Cơ Việt ít hơn Cơ Lạc một chút, những vật khác đều tương đối quý giá.

Khiến Cơ Việt đối với việc này cực kỳ lúng túng, đứng ở trước mặt Cơ Lạc cả người cứ như bị kim đâm, rất là không thoải mái.

Hắn và Cơ Lạc mấy ngày nay cùng sinh cộng khó, thậm chí thời điểm xây dựng lại đê vỡ, còn cùng nhau vác bùn. Tình cảm giữa hai người đã tăng lên mức độ bằng hữu.

Hoàng đế đột nhiên làm như thế, khiến Cơ Việt trong lòng có chút cảm thấy Cơ Lạc thiệt thòi, càng không biết việc này có khiến Cơ Lạc không thoải mái hay không, lại khúc mắc với mình, sau này ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.

Kỳ thực Cơ Lạc đã mười phần bình tĩnh, phụ hoàng hắn không thích hắn, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Đây cũng không phải là âm thầm bảo vệ, phụ hoàng hắn phải nói là ở mỗi thời điểm đều muốn cật lực lãng quên hắn.

Nếu như hắn trong tương lai có năng lực đi tới vị trí kia, phụ hoàng hắn cũng sẽ không cưỡng chế huỷ bỏ hắn, nếu như hắn không có năng lực bị người dẫm nát dưới chân, ngoại trừ bảo vệ hắn không chết được, phụ hoàng hắn cũng sẽ không ra mặt.

Nếu như đặt là Tam hoàng tử Cơ Lạc của đời trước, hắn còn có khả năng vì phụ hoàng bất công mà khổ sở thương tâm, thế nhưng đời này, Cơ Lạc đã không cần nữa rồi.

Cho nên sau khi xuất cung, thời điểm Cơ Việt khô cằn nhìn phía hắn, hắn hướng Cơ Việt cười một cái thực lòng. Điều này làm cho Cơ Việt đang xoắn xuýt buông lỏng rất nhiều.

Ngày thứ hai sau khi Cơ Lạc hồi kinh, liền hẹn Hàn Tư Ân gặp mặt. Đương nhiên, hắn cũng không phải tự mình đi vào Hàn Quốc công phủ, mà là phái tiểu tư trong phủ trực tiếp đi mời Hàn Tư Ân, hẹn hắn gặp ở trà lâu.

Cơ Lạc vô lễ, lại chọc lão phu nhân cùng đám người nhà họ Hàn không thoải mái một trận.

Mấy tháng này, Hàn Bình cũng bị xử trí, dưới sự giải vây của Hàn Quốc công phủ, chuyện của Hàn Bình ngược lại không có liên lụy đến quốc công phủ cùng Ngũ hoàng tử Cơ Hoài.

Chỉ là không biết hoàng đế nể mặt mũi quốc công phủ, hay là cố ý muốn người của Hàn Quốc công phủ khó chịu, hắn cũng không cho lăng trì Hàn Bình tham ô, mà là đem người lưu đày tới Cam Nam, còn cho phép hắn mang theo gia quyến.

Tin tức này vừa ra, lại làm tam phòng Văn thị sầu chết. Cam Nam từ trước đến giờ dân phong dũng mãnh, đất lưu vong quanh năm sương mù, độc vật khắp nơi, thanh niên trai tráng đi còn không ổn, huống hồ nàng một phụ nhân.

Mà lời này nàng không thể nói với lão phu nhân còn đang chờ nàng chăm sóc nhi tử của bà, cũng không thể không nói. Không thể làm gì khác hơn đành ám chỉ chính mình còn phải chăm sóc một đôi tử nữ. Hàn Duyệt Thanh cùng Hàn Thanh Vân đối với tương lai rất mờ mịt, không biết nên làm gì, liền cả ngày ở trong phòng khóc sướt mướt, trong lúc nhất thời gầy gò đi rất nhiều.

Sau đó vẫn là Hàn Bình tự mình hướng lão phu nhân mở miệng, không cho Văn thị đi cùng. Hắn khóc ròng ròng nói, chính mình nhận thức người không rõ, gặp phải Vân nương, hiện nay đã là phạm quan, bị lưu đày, tương lai con cái của hắn nhất định không quá dễ dàng. Nếu như không có Văn thị vì bọn họ trù tính, cuộc sống chỉ càng khổ sở hơn.

Lão phu nhân cũng hiểu, khóc ròng tiễn Hàn Bình, chỉ là bà vẫn hận Văn thị, hận nàng lưu luyến phú quý Hàn gia, không muốn đi chăm sóc nhi tử đáng thương của mình. Bởi vậy lão phu nhân đối với Hàn Duyệt Thanh cùng Hàn Thanh Vân vẫn giống như trước, chính là đặc biệt không ưa Văn thị, thỉnh thoảng còn kiếm cớ dằn vặt Văn thị một chút.

Văn thị chỉ đành yên lặng nhẫn nhịn, trong lòng lại hi vọng Hàn Bình có thể có ngày hồi kinh. Chỉ là bây giờ xem ra, chỉ cần hoàng đế tại vị một ngày, Hàn Bình sẽ không có cách nào từ Cam Nam kia trở về.

Những việc này Cơ Lạc đều nghe nói, chỉ là trước đây hắn cùng Hàn Quốc công phủ không qua lại, hiện tại cũng không cần gặp nhau, lại càng không cần cho bọn họ mặt mũi. Hàn Tư Ân, là một ngoại lệ. Hắn có để lại người ở kinh thành thời thời khắc khắc để ý thế cuộc trong kinh, mà chẳng biết tại sao, Cơ Lạc luôn muốn nghe Hàn Tư Ân nói một chút.

Cũng vì vậy mới có màn bắt đầu như vừa rồi.

Cơ Lạc nhìn thần sắc Hàn Tư Ân một chút, xác nhận người nọ thật rất tốt, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Lần này trong số những người đi tới Giang Nam, Cao Phong thăng làm tướng quân phó Thống lĩnh, hắn và Cơ Việt mỗi người đều được ban thưởng, liền ngay cả Nhan Tịch đứng ra tố cáo Chu Mã An, dự định dùng thân tuẫn thôn Phúc Lộc cũng được hoàng đế đặc biệt ngợi khen, còn chấp thuận hắn tham gia khoa cử, nhưng Nhan Tịch cự tuyệt.

Nói cho cùng, lần này tới Giang Nam, công thần to nhất Hàn Tư Ân, đã chẳng được thứ gì không nói, còn bị cấm túc ba tháng.

Kết quả này nếu đặt trên bất kỳ người nào khác, sợ là đều sẽ cảm thấy khó có thể tiếp thu. Mà Hàn Tư Ân một chút cũng không để tâm, hơn nữa từ góc độ Cơ Lạc đến xem, mấy ngày nay Hàn Tư Ân ở kinh thành cũng rất tốt, không những tâm tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mà cả người cũng trở nên dễ nhìn hơn nhiều.

Lúc này trên mặt Hàn Tư Ân đã có chút thịt, hồng nhuận rất nhiều, che kín khô vàng cùng gầy gò ngày xưa, ngũ quan cũng sắc nét hơn. Mọi người nhìn qua, nhiều lắm chỉ cảm thấy thân thể người này suy nhược, yếu đuối mong manh chút, lại không đến nỗi sinh ra cảm giác người này khô gầy như quỷ.

Chỉ là đối với sự thay đổi của Hàn Tư Ân, Cơ Lạc cũng chưa hoàn toàn cao hứng. Hắn ở Giang Nam từng hỏi qua Chu thái y tình huống thân thể Hàn Tư Ân, Chu thái y cũng không giấu hắn, nói Hàn Tư Ân vì quanh năm bị bỏ thuốc, nội tạng hỏng, chỉ có thể chậm rãi nuôi, sinh tử do trời không do người.

Cơ Lạc cảm thấy có chút đáng tiếc biểu đệ khó đoán này của mình, cái này cũng là lý do lớn nhất hôm nay hắn hẹn Hàn Tư Ân. Trân phẩm hoàng đế ban cho hắn và Cơ Việt, có rất nhiều dược liệu quý báu. Chỗ Cơ Việt lại còn có miếng hà thủ ô ngàn năm, chỉ lớn chừng ngón cái, nhưng mười phần hiếm thấy.

Cơ Lạc dùng đồ vật cùng Cơ Việt trao đổi, hà thủ ô ngàn năm này, hắn là chuẩn bị đưa cho Hàn Tư Ân, hi vọng có thể có tác dụng.

Hàn Tư Ân biết rõ tình trạng thân thể của mình, cũng không cảm thấy hà thủ ô này sẽ có công hiệu kỳ diệu gì, chỉ là hắn vẫn nhận lấy đồ vật của Cơ Lạc. Bằng không, có khi Cơ Lạc còn đi tìm cho mình thứ khác, không cần thiết phiền toái như vậy.

Sau khi đưa đồ vật, hai người ngồi ở đó yên lặng uống trà. Lúc này, một người đánh xe ngựa từ dưới cửa sổ đi qua, ngựa của hắn vô tình đụng phải một người, người này đang nghiêng mặt cùng người đứng trên đất nói chuyện.

Sau khi Hàn Tư Ân nhìn thấy người này, tay hơi dừng lại một chút, trong con ngươi chợt lóe lên một tia thú vị, sau đó hắn buông chén trà trong tay xuống.

Chén trà nhẹ vang làm kinh động đến Cơ Lạc bên cạnh, Cơ Lạc thuận ánh mắt hắn nhìn xuống dưới, nhìn thấy người dưới lầu. Người này có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, chính là Bạch Ân đời trước giết hắn.

Hàn Tư Ân tựa hồ không có chú ý tới tâm tình biến hóa của Cơ Lạc, hắn dùng tay nâng cằm, mặt mày mang theo một chút mê mang nói: "Ta luôn cảm giác Bạch Ân này với ca ca cùng cha khác mẹ, lớn lên không giống nhau, luôn cảm thấy hắn thoạt nhìn có chút quen mặt, thế nhưng không nghĩ ra được đến cùng giống ai."

Cơ Lạc nghe lời này, tỉ mỉ nhìn Bạch Ân một chút, hắn cũng cảm thấy Bạch Ân có chút quen mắt, chỉ là hắn suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ ra được Bạch Ân đến cùng giống ai, nhưng rõ ràng hắn lớn lên không giống Bạch Thư và Bạch Văn Hãn.

Cơ Lạc đang nghĩ như thế, trong lúc vô tình thấy được Bạch Ân thẳng lưng, đôi mắt hơi hơi mở, thần sắc khó nén kinh ngạc. Bạch Ân ngồi trên lưng ngựa, thân thể vẫn thẳng tắp, cực kỳ có giáo dưỡng.

Điều này làm cho Cơ Lạc bỗng nhiên nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên Hàn Tư Ân thấy Bạch Ân, thuận miệng nói câu kia, người này giáo dưỡng so với hoàng tử trong cung không khác lắm.

Lúc này Cơ Lạc nhìn gò má Bạch Ân, hắn bỗng nhiên đứng lên, hắn rốt cục phát hiện người này giống ai rồi.

Bạch Ân này có gò má rất giống phụ hoàng hắn.

Hàn Tư Ân bị động Tác đứng lên của Cơ Lạc làm cho kinh ngạc chút, hắn khẽ nhíu lông mày hỏi: "Ngươi sao thế?"

Cơ Lạc ngồi xuống, uống một hớp trà, đè xuống khiếp sợ trong lòng. Hắn đưa mắt nhìn Hàn Tư Ân còn đang chờ trả lời, Cơ Lạc lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nhớ tới trong phủ còn có việc chưa xử lý."

"Nếu ngươi có việc, vậy ngày khác lại gặp là được rồi." Hàn Tư Ân tùy ý nói.

Cơ Lạc gật gật đầu, hắn vốn muốn nhắc nhở Hàn Tư Ân không cần quan tâm Bạch Ân quá nhiều, mà nhìn thấy bộ dáng Hàn Tư Ân căn bản chẳng quan tâm chút nào, lại sợ lời của mình khiến người này hứng thú, liền hơi hơi chần chừ một lúc rồi rời đi.

Hàn Tư Ân chờ Cơ Lạc rời đi, liền uống nốt ấm trà kia, sau đó mới chậm rì rì về quốc công phủ. Dọc đường đi, Hàn Tư Ân đang nghĩ, nếu như Cơ Lạc truy theo Bạch Ân mà tra ra một vài chuyện, không biết những người trong cung kia sẽ giải quyết việc này như nào đây.

An Thảo đi theo sau Hàn Tư Ân, luôn cảm thấy dáng vẻ lúc này của Hàn Tư Ân, như là nhìn thấy chuyện gì đó chơi vui vui, thần sắc có chút đáng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc