THÍCH KHÁCH

Lezar thỏa mãn tỉnh dậy tử trong mộng, nhắm mắt duỗi tay về bên cạnh, thân thể mãnh liệt cứng đờ, lập tức mở mắt!

Tu Vân đâu?!

Vợ đâu?!

Không thấy?!!

Ánh mắt mờ mịt thất thố lọt và tầm nhìn một người nào đó, trong lòng rung động, lập tức bình thản lên tiếng: "Ở trong này."

Lezar nhìn theo hướng thanh âm, thấy Thẩm Tu Vân ngồi trên một tảng đá xa xa, an tĩnh nhìn y. Quanh thân hắn vẫn quanh quẩn sương đen tượng trưng cho thân phận cơ thể mẹ, tạo thành áo dài vạt chéo, dưới ánh sáng xanh tím nhu hòa phát ra từ khoáng thạch trên vách động càng thêm mông lung huyền ảo. Không biết có phải do đã lâu lắm không nhìn thấy, Lezar cảm thấy Thẩm Tu Vân càng đẹp hơn trước kia, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen láy, hơn nữa những vết sẹo từng lưu lại trên người khi chiến đấu cũng đã biến mất không còn, làn da trở nên thập phần nhẵn nhụi, thoạt nhìn tựa như trẻ đi mấy tuổi, khiến cho y không cách nào dời mắt.

Vội vàng che dấu quẫn thái vừa rồi, Lezar bình tĩnh đứng dậy, chỉ mặc một cái quần, đôi chân trần chậm rãi bước về phía Thẩm Tu Vân.

"Dậy sớm như vậy?" Lezar đến bên cạnh Thẩm Tu Vân, chỉ cần đến gần, là có thể nhìn xuyên qua làn sương mỏng kia, ngắm thân thể Thẩm Tu Vân, cho nên y rất thích kề cận hắn, tốt nhất là không lúc nào không dán lại với nhau. Đang muốn nhân cơ hội vươn tay ôm eo hắn, không ngờ lại chụp vào khoảng không, trong chớp mắt Thẩm Tu Vân đã dời đi rất xa.

"Là thể lực của ngươi không được." Thẩm Tu Vân liếc mắt nhìn Lezar một cái, cười khẽ.

Dù là nam nhân nào cũng không thể chịu nổi sau khi làm xong chuyện kia lại bị người đánh giá thể lực không được, Lezar quả nhiên tối sầm mặt, nhảy đến bên cạnh Thẩm Tu Vân, lần này Thẩm Tu Vân không trốn y, bị y ôm lại.

Lezar cảm thấy mỹ mãn mà ôm Thẩm Tu Vân, mang tính trả thủ gặm cắn lên người hắn, phía dưới lại dần ngẩng đầu. Từ khi hai người gặp lại, Lezar và Thẩm Tu Vân cơ hồ mỗi ngày đều ngay tại sàn đất trong hang động nị nị oai oai, hết làm lại làm, Thẩm Tu Vân sẽ không cự tuyệt, nhưng Lezar vẫn nhìn ra, Thẩm Tu Vân có chuyện trong lòng, hơn nữa cũng không chịu cùng y cho nhau dấu hiệu. Mỗi lần tình đến mức liếm cắn sau cổ hắn, đều sẽ bị hắn đẩy ra.

"Thể lực không được? Ngươi xác định sao? Ân?" Lezar cân nhắc nên làm sao đế Thẩm Tu Vân phải trả giá đắt vì những lời này, không ngờ hôm nay Thẩm Tu Vân lại không giống mấy ngày trước hùa theo y hồ nháo trêu chọc.

"Lezar, ngươi nên đi đi." Thẩm Tu Vân hơi hơi nghiêng đầu, tránh thoát nụ hôn của Lezar, nói ra lời mà mấy ngày qua vẫn giữ trong lòng.

Lezar ngẩn ra, chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt xám nhìn Thẩm Tu Vân chăm chăm, "Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi không thể vĩnh viễn ở lại đây."

"Vì sao?"

Thẩm Tu Vân trầm mặc một khắc mới nói: "Hiện giờ ta đã không còn là nhân loại."

"Ta cũng không phải."

Câu trả lời của Lezar nằm ngoài ý muốn Thẩm Tu Vân, nhịn không được dời mắt nhìn qua, chăm chú nhìn vào đôi mắt đã từng tối đen như mực, lúc này lại là một màu xám mờ nhạt.

Lezar cũng mặc kệ phản ứng của Thẩm Tu Vân, cứ mặt dày màu dạn kề sát lại cắn lên vành tay hắn, bắt đầu động thủ động cước trên người hắn, ủy khuất oán giận nói: "Tu Vân, ngươi có biết, ta là thể sống cao cấp cuối cùng của trùng tộc trên đời này, cuộc sống thật không dễ dàng, cả ngày phải cẩn thận lẫn trong thế giới loài người, sợ một ngày nào đó thân phận bị phơi bày ra ánh sáng sẽ bị chém rơi đầu, ra ngoài đều phải mang kính sát tròng, sợ tới mức ngủ cũng không thẳng giấc...thật vất vả mới tìm được ngươi, ta nới không đi đâu..."

Thẩm Tu Vân: "..."

Lezar giống như thỏ con bị dọa sợ, liều mạng tìm kiếm an toàn và ấm áp trên người Thẩm Tu Vân, cầu vuốt lông cầu hơi ấm, liếm liếm cọ cọ trên người hắn, Thẩm Tu Vân thật sự chịu hết nổi cái dáng vẻ làm bộ làm tịch của con sói to đuôi dài là y, vừa muốn một cước đá văng, lại vừa cảm thấy lo lắng chảy qua trong lòng, cuối cùng bị y thật đùa được, hai người thiên lôi câu địa hỏa.

Lần này Lezar xoay Thẩm Tu Vân lại, đưa lưng về phía y, cũng mặc cho hắn phản kháng, tựa hồ hạ quyết tâm phải làm chuyện gì, đè hắn lại, kề sát đến sau cổ hắn, không ngờ Thẩm Tu Vân lại mẩn cảm mà nhận thấy rắp tâm của Lezar, một tay ném y đi.

Lezar không nghờ khí lực của Thẩm Tu Vân lại lớn như vậy, cả người văng ra ngoài mấy met, ngã vào trong mặt nước.

Lezar: "..."

Hoàng đế bệ hạ đột nhiên ý thức được một vấn đề, sức chiến đấu của người mà y muốn áp tựa như thật sự đã đạt đến một cảnh giới khó lường. Như vậy lúc trước y thành công "đẩy ngã", kỳ thật đều là do đối phương ngầm đồng ý phối hợp?

Nghĩ đến đây, đáy lòng Lezar có chút mất mát, lắc lắc lắc lắc đứng lên, lau nước trên mặt, thuận tiện lắc lắc đầu, giống một con chó to rớt xuống nước.

Thẩm Tu Vân nhìn dáng vẻ chật vật của Lezar có chút muốn cười, bất quá ý cười đến bên khóe môi liền nhạt xuống.

Lezar đi về bên cạnh Thẩm Tu Vân, nhìn nhìn hắn, có chút mất mát hỏi: "Tu Vân, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ... Ngươi vẫn không nguyện ý đồng sinh cộng tử cùng ta hay sao? Ta đã cho rằng chúng ta đi đến một bước này, ta nghí rằng không còn là mình ta nhất sương tình nguyện..."

Thẩm Tu Vân trầm mặc một khắc, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lezar: "Ngươi không cảm thấy...ta rất ghê tởm sao?"

Lezar ngốc lăng, nhìn thấy Thẩm Tu Vân nghiêm túc nhìn mình.

Giờ khắc này y mới ý thức tới hình như y hiểu lầm một chuyện, thì ra Thẩm Tu Vân vẫn luôn không chịu cùng y cho nhau dấu hiệu, không phải là không chịu chấp nhận thân phận omega của mình, mà là... tự ti? Sợ y ghét bỏ thân phận cơ thể mẹ của hắn?

Lezar không khỏi bật cười, hỏi ngược lại Thẩm Tu Vân: "Vậy còn ngươi?"

"Cái gì?" Thẩm Tu Vân không hiểu.

"Ngươi không thấy ta ghê tởm sao?"

"Sao có thể chứ."

"Vậy ngươi nói ta sẽ thấy vậy sao?" Lezar bất đắc dĩ mà cười cười, y quỳ một gối xuống trước mặt Thẩm Tu Vân, sau đó cầm tay hắn để lên lồng ngực mình: "Tu Vân, sở dĩ ta bây giờ vẫn còn sống, là bởi vì ngươi yêu ta, đúng không? Bởi vì ngươi yêu ta, thể sống sơ cấp trong cơ thể ta bị tiềm thức của ngươi khống chế cho nên mới không hại đến ta, trở thành một bộ phận của thân thể ta. Như vậy, hiện tại liền dùng năng lực cơ thể mẹ của ngươi cảm nhận một chút, để chúng nó nói cho ngươi biết, ta có yêu ngươi sâu sắc giống như tình yêu ngươi dành cho ta không."

Cảm nhận được nhịp đập vững vàng dưới lồng ngực nóng bỏng, Thẩm Tu Vân khẽ nhíu mày, muốn rút tay về, lại bị Lezar gắt gao giữ lại, càng làm cho hắn chịu không nổi là tầm mắt càng thêm thiêu đốt của người kia.

"Hiện giờ ta đã không còn là một omega bình thường nữa."

"Thì sao?"

"Sau khi cho nhau dấu hiệu sẽ xảy ra chuyện gì, ta không biết."

"Tu Vân, vì ta không chết, ta biết trong cơ thể của ta có sự bảo hộ của ngươi, cho nên ta biết ngươi còn sống. Nhưng ta lại không biết ngươi ở nơi nào, cho dù thế nào cũng tìm không được ngươi." Lezar vùi đầu vào giữa gối Thẩm Tu Vân, giọng nói khó chịu, "ngươi có biết cảm giác tìm một người, tìm khắp cũng không thấy được không... Ta không muốn phải trải qua thứ cảm giác đó nữa, ta muốn mỗi giờ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi."

"Ngươi không sợ chính mình sẽ biến thành quái vật sao?" giọng nói Thẩm Tu Vân cũng có chút không xong.

Lezar ngẩng đầu, "Chuyện ta sợ nhất trên đời này, chính là mất đi ngươi."

"Nhi nữ tình trường, thật không giống tác phong làm người của thất hoàng tử."

"Bởi vì từng mất đi nhiều lần, cho nên mới biết quý trọng."

Thẩm Tu Vân muốn vờ như thoải mái trêu đùa y, lại vô pháp nhìn thẳng vào đôi mắt Lezar.

"Tu Vân..." Lezar nắm tay Thẩm Tu Vân, khẽ hôn từ chân hắn lên trên, "Để cho chúng ta vĩnh viễn không tách rời, được không?"

"Có lẽ ngươi sẽ hối hận."

"Vậy để cho hai chúng ta cùng hối hận đi." Lezar kề sát bên tai Thẩm Tu Vân, xấu xa cười trêu một chút, thì thầm: "Bất quá, có lẽ sẽ hơi đau một chút, ngươi có sợ không?"

Ngay cả một người không có tiết tháo gì như Thẩm Tu Vân, cư nhiên cũng bị một câu này của Lezar làm cho đỏ mặt, cảm giác như trinh nữ trong đêm đầu đời.

"Muốn chết." Thẩm Tu Vân mắng, bất quá tiếng mắng nhanh chóng trở thành tiếng rên rỉ nhẹ nhàng: "Ưm...aa!"

"Đau sao?" Người nào đó còn phối hợp với tình cảnh, dịu dàng hỏi.

Thẩm Tu Vân nghiến răng nghiến lợi: "Lát nữa...cho ngươi nếm mùi!"

...

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Phó tổng thống chính phủ cộng hòa đế quốc Tinh Tế.

Joshua mang tâm trạng kích động không ngừng, tiếp kiến một vị quan quân.

Vị quan quân này thuộc về đội cận vệ hoàng gia, hơn một năm nay mỗi lần Lezar rời khỏi đế quốc Tinh Tế đều sẽ mang hắn theo, bất quá lần này sau khi Lezar đến một hành tinh hoang vắng, lại ngoài ý muốn mà đuổi quan quân này mang theo phi thuyền trở về, một mình mình thì ở lại nơi đó.

Có thể là nguyên nhân gì, sẽ làm cho vị hoàng đế luôn đi khắp thế giới điên cuồng tìm người của bọn họ dừng bước chứ?

Chỉ cần vừa nghĩ tới người kia còn sống, Joshua liền vô pháp ức chế hưng phấn trong lòng, ngay cả hình tượng thong dong bình tĩnh trứ danh của phó tổng thống cũng không thèm để ý, buông mọi công vụ quan trọng trong tay, tiếp kiến vị quan quân này.

"Bệ hạ nói, hàm lượng khoáng thạch ở hành tinh kia vô cùng phong phú, muốn ở lại làm khảo sát lâu dài, nghiên cứu nguyên nhân hình thành quặng mỏ, để tiện thăm dò sau này." Biểu tình của quan quân nghiêm trang chững chạc, tựa như hoàn toàn tin tưởng lời nói của bệ hạ không chút nghi ngờ, "Bệ hạ còn nói, ngài nguyện ý trả giá hết thảy vì sự nghiệp thăm dò cho đế quốc, cho dù có phải dâng hiến sinh mạng còn lại của mình, cũng muốn đại diện cho hoàng tộc dốc toàn lực phục vụ cho sự phát triển của sự nghiệp chế tạo cơ giáp của đế quốc."

khoáng thạch tím, được phát hiện sau cuộc chiến với trùng tộc, một loại khoáng thạch chuyên dùng để chế tạo cơ giáp thông minh, trước đây chỉ có ở tinh cầu Solomon, trân quý hiếm có.

Nói xong, quan quân còn lấy ra một phong thư viết tay từ trong túi áo, giao cho Joshua.

Joshua không chờ được, lập tức mở phong thư, sau đó đen mặt.

Đây mà là thư tay cái gì? Rõ ràng là một list mua sắm cực dài!

Phong thư tay giấy trắng mực đen do hoàng đế bệ hạ tự tay viết có nội dung như sau:

Mười thùng quần áo nam đủ kiểu đủ mùa.

Mười thùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Thức ăn cơ bản (Mười thùng thịt các loại và năm mươi thùng rau cải hoa quả)

Hai trăm thùng nước uống.

....

Mấy món này xem như bình thường, dù sao, công việc thăm dò yêu cầu phải ở lại lâu dài, tóm lại đúng là cần phải chuẩn bị vật phẩm sinh hoạt. Nhưng mà tiếp theo thì có chút là lạ nha!

Một phi thuyền lữ hành

Ba trăm vò rượu ngon lâu năm

Một chiếc giường đôi cỡ lớn bằng tơ tằm (Còn đặc biệt cường điệu nhất định phải rắn chắc)

Ba thùng đồ dùng tình thú

...

Joshua: "..."

Đây cũng quá trắng trợn rồi được không! Hoàng đế bệ hạ đây là muốn đi hưởng tuần trăng mật sao!

Mắt nhìn quan quân vẫn như cũ đứng trước mặt mình chờ câu trả lời thuyết phục, Joshua không bồn chồn không sợ hãi gấp lại bức thư bỏ vào túi áo, cũng trịnh trọng gật đầu: "Cảm tạ sự lo lắng của bệ hạ, chính phủ cộng hòa sẽ dốc toàn lực duy trì công tác thăm dò của bệ hạ. Mọi thiết bị cần thiết ta sẽ nhanh chóng sắp xếp người đưa qua."

Quan quân chào Joshua theo nghi thức quân đội, vừa lòng rời đi. Joshua nhận một cuộc điện thoại, người gọi đến là phu nhân của Bộ trưởng bộ tài chính mới.

"Này, Joshua! Ngươi mau xem mau xem! Bé cưng mở to mắt này! Tuy rằng thân thể do thụ tinh trong ống nghiệm mà có chút suy yếu, bất quá Tứ điện hạ nói bé vô cùng khỏe mạnh! Quả thật giống y như đúc nam thần của ta nha!" Miffy tay trái dắt một cục be bé, cúi nhìn anh nhi trước mặt, lệ nóng quang tròng, "Không biết nam thần nhà ta có đồng ý cho ta làm giáo mẫu của bé hay không! Đáng tiếc lại là một nam hài alpha, nếu không thì có thể ôm về nhà ta cùng sống chung với Andy rồi!"

Bên chân Miffy, một nhóc con omega mới hơn hai tuổi nhón chân, xuyên qua vách kính ngăn trong suốt, nhìn anh nhi bên trong, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt to đen cũng đang nhìn về bên này, sợ tới mức rụt trở về.

Joshua nhìn đôi mắt đen to của bánh bao nhỏ trên màn hình điện thoại, đôi mắt đen láy rất có hồn, không khỏi bi thương thở dài.

Hài tử đáng thương, có một cặp cha mẹ không chịu trách nhiệm, chỉ biết chính mình lêu lổng, quăng một mình bé trong này, bị một đống thúc thúc a di kỳ lạ tranh đoạt quyền nuôi nấng.

Josshua cũng không báo với Miffy có khả năng có tin tức của Thẩm Tu Vân, nếu không người này sẽ nháo hết toàn văn phòng. Tắt điện thoại, hắn đi đến bên cửa sổ, cửa sổ đổi màu tự động chuyển thành trong suốt, bày ra cảnh quang đế quốc bỏ cũ thay mới bên ngoài.

Sau khi nước cộng hòa được thành lập đã thương thảo chọn ra tổng thống, mọi người nhất trí quyết định bầu chọn Thẩm Tu Vân đảm đương chức vụ tổng thống đầu tiên của nước cộng hòa Tinh Tế, bởi trong lòng mọi người, không ai ngoài Thẩm Tu Vân có tư cách ngồi vào vị trí này, bởi vậy mặc dù hiện nay hắn vẫn đang mất tích không rõ sống chết, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm và tôn kính đối với hắn, hội nghị cũng quyết định giữ lại vị trí tổng thống cho Thẩm Tu Vân, chỉ cần hắn trở về, tủy thời có thể nhận, còn Joshua làm phó tổng thống, tạm thời giữ quyền tổng thống.

Vì Thẩm Tu Vân mất tích, hơn nữa còn có tin đồn hắn chính là cơ thể mẹ thứ hai của trùng tộc, hiện giờ trong khắp đế quốc có rất nhiều truyền thuyết về Thẩm Tu Vân, đại đa số đều là biểu dương ca ngợi, thậm chí có người đồn đãi, sở dĩ trong trận quyết chiến cuối cùng kia trùng tộc lại bị triệt để diệt trừ vào khắc cuối cùng, đều là công lao của Thẩm Tu Vân, có lẽ do hắn lựa chọn hy sinh chính mình, đổi lấy an bình cho toàn bộ đế quốc. Cứ như vậy, hình tượng của Thẩm Tu Vân tức thì bị thần hóa.

Nhìn pho tượng mới trên quảng trường đang được trùng kiến, vị phó tổng thống beta đầu tiên trong lịch sử thì thầm tự nhủ trong lòng:

Cho dù có xảy ra chuyện gì, Tu Vân, tất cả mọi người đều mong chờ ngươi trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc