THÍCH KHÁCH

Lezar thấy trường kiếm TTV đâm thẳng, lập tức huy đao chắn ngang, nhưng TTV lần này chính là hư chiêu, nửa đường đổi thế, cúi người tránh thoát ngân đao của Lezar, thu kiếm đâm xuống, Lezar lại chắn, không ngờ vẫn lại là hư chiêu, TTV thừa dịp trước ngực Lezar mất đi phòng hộ một khắc, đứng dậy lấy khuỷu tay đánh vào ngực y.

Mấy đêm trước Lezar bị người móc khối thịt sau lưng, xương sườn nứt gãy, TTV va chạm vào phía trước, động cốt thương, đau đến hừ một tiếng.

TTV cười lạnh: "Thất điện hạ, có phải rất đau không? Diễn khổ nhục kế thật là tốt!"

Lezar che ngực, ngẩng đầu, ép khóe môi câu lên: "Đau, thân đau, tâm càng đau."

TTV sa sầm ánh mắt, hừ một tiếng, kiếm phong chỉ xéo, chém về chân trái của Lezar, y nhấc chân né, đồng thời lui về phía sau, TTV đuổi sát đến, kiếm hướng tay phải, hư chiêu, Lezar lần này không mắc câu, ngân đao cuốn lại đánh úp về phía tTV, TTV nhảy lên tránh thoát, tiếp đất xoay chân, đá lên đùi phải Lezar, vừa vặn trúng miệng vết thương bị xé thịt trên đùi Lezar.

Chân Lezar bị đá mềm nhũn, nửa quỳ xuống sàn, lập tức dùng đao trụ vững thân thể, tóc đen xoăn rủ xuống, nhưng không cách nào che khuất ánh nhìn.

"xem ra ngươi thật hiểu biết vết thương trên người ta, thật sự là một cước một chuẩn." Lezar nói.

"Giúp thất điện hạ xem xét mà thôi." TTV vung tay, lại xuất kiếm.

Đương! Đao kiếm chạm vào nhau. Kiếm trên, đao dưới, hai người một quỳ một đứng, TTV kiệt lực áp chế, chân bước tới, muốn tiên phát chế nhân, đẩy Lezar đến cạnh lôi đài. Lezar một tay giơ đao đỡ, một tay gắt gao chống lên sàn lôi đài, bị TTV đẩy đi một đoạn, bàn tay đã không biết rớt mấy lớp da, nhưng y mày cũng không nhăn một chút, vào khắc cuối cùng, nắm lấy cạnh bên lôi đài, khó khăn dừng lại.

Trán Lezar đẫm mồ hôi, nhìn vào mắt TTV: "Hiện tại, có phải hối hận hôm đó đã cứu ta hay không?"

"A? Vì sao hối hận?"

"Nếu hôm nay ta không xuất hiện, tất cả sẽ cho rằng ngươi giết ta."

"Thì sao?"

Lezar cười "Đơn giản là làm cho người khác hiểu lầm, chi bằng không làm, đã làm phải làm đến cùng, hà tất phải mang oan uổng trên lưng?"

TTV nhíu mày, tay ra sức dùng lực,

Lezar bỏ tay năm cạnh lôi đài, sắp té xuống, thế nhưng trực tiếp buông đao, trực tiếp ôm đùi TTV.

TTV không muốn bị y tha xuống đài, không thể không lui ra sau, tự nhiên cũng một lần nữa mang y về lại lôi đài.

Lezar biết TTV tránh lui mượn lực vùng thoát khỏi y, trước tiên có phòng bị, hai tay buột chặt, chết cũng không buông, chờ sau khi hắn tiếp đất, trực tiếp ôm hai chân TTV xoay người, làm TTV té ngửa trên sàn, sau đó phiên thân đè lên, gắt gao chế trụ hay tay hắn.

Lúc này trên người Lezar, đùi, tay, mấy miệng vết thương bởi vì một loạt động tác này mà mãnh liệt vỡ, máu tươi nháy mắt nhiễm đỏ áo trắng, như hồng liên nở giữa tuyết trắng. Trong thính phòng truyền đến từng trận hít khí, nhưng hai người triền đấu dưới lưới phòng hộ, trừ bỏ tiếng hô hấp của nhau, cái gì khác cũng không nghe được.

"May mắn đêm hôm đó không phải là ngươi bị thương, nếu không còn không phải đau đến chết? So với ngươi đau, không bằng để ta đau."

"Muốn chết!"

TTT rống giận, ánh mắt nheo lại, một cái động thân quay cuồng, đổi ngược vị trí hai người, trường kiếm kê lên cổ Lezar.

"Sao? Muốn giết ta?"

Lezar nắm cánh tay TTV, cổ đã bị kiếm phong chấn vỡ một tầng mỏng, chảy ra huyết châu, "Có nghĩ tới giết ta tại đây sẽ như thế nào hay không? Không giết ta sẽ như thế nào? Thân phận của ta công khai thì sao? Thân phận của ngươi bại lộ lại như thế nào? Trận này ngươi nếu thắng thì có kết quả gì, thua lại có kết quả gì?"

"hừ, còn không tới phiên ngươi dạy ta!"

Lezar thật sâu mà nhìn đôi mắt đen trướt mặt, vô luận người này dịch dung thành bộ dáng gì, ánh mắt này cũng sẽ không đổi. Y vính viễn vô pháp quên đi ánh mắt này, bởi vì khi chúng nó nhìn lại đây, cho dù là cừu là hận, bên trong đều sẽ xuất hiện ảnh ngược của mình.

Giờ khắc này trong mắt ngươi chỉ có ta, mặc dù đao kiếm cùng hướng, cũng tốt hơn làm như không thấy, cũng tốt hơn thờ ơ thoáng nhìn.

"Ngươi có thể tính hết mọi đường lui, vô luận phát sinh chuyện gì đều có thể đi. Có thể trốn nhưng về sau thì phải làm thế nào đây? Cuối cùng còn có thể chạy trốn tới chỗ nào? Có từng nghĩ qua, trong mắt người khác ngươi tột cùng là thế nào? Anh hùng? Tiểu nhân? Hung thủ? Hay là...tên hề nhảy nhót cho người làm đồ chơi?"

TTV nghe đến câu cuối của Lezar, rốt cuộc tức giận khắc chế không được, sát khí trên người đại thịnh, tăng thêm lực đạo, kề kiếm lại gần thêm mấy phần.

Lezar không thể không nâng lên một tay khác trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, máu tươi chảy ra khỏi vết cắt, tí tách tí tách máu đỏ từ ống tay áo Lezar chảy tràn đến trên ống quần TTV, diễm lệ xinh đẹp.

"TTV, muốn nghịch thiên cải mệnh, ngươi còn kém xa lắm,"

"Thất hoàng tử, ngươi vô nghĩa rất nhiều."

Kiếm từng chút rút khỏi cổ, lại bị một lực đạo giữ lại. Thất hoàng tử mệnh huyền một đường, nhưng đôi mắt sau mặt nạ bạc lại sáng lên rực rỡ.

Tu Vân, ngươi muốn giết ta? Có biết rằng muốn đẩy ta vào chỗ chết, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất?

Tổng là như thế này, lúc ngừng không ngừng, lúc không nên ra tay lại quyết giữ ý mình, từng bước một, cuối cùng đem chính mình bức đến tuyệt lộ, bị nghìn người chỉ chỏ, vạn người thóa mạ, từ hiệp khách biến thành ma đầu, cuối cùng hận không thể giết hết, đời trước khổ như vậy, còn chưa đủ?

Ngay lúc kiếm phong sắp chém vào cổ thất hoàng tử, TTV bỗng thu hồi lực đạo, một cước đá lên ngực Lezar, đạp y văng ra ngoài.

TTV đứng thảng, nhìn thất hoàng tử nằm trên mặt đất, con ngươi đen chớp động.

Lấy mệnh dễ, nhưng ở chỗ này lấy mạng y, muốn thoát thân lại không dễ. Hai kiếp làm người. TTV lúc trước từng không phục, từng khinh cuồng tùy hứng. Nhưng, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, một người chưa bao giờ muốn thành công cụ sát nhân, cho tới lúc như bây giờ, đi một bước cũng phải khổ tâm tính kế, hắn không nhớ rõ.

"Thu hồi đao của ngươi, tái chiến."

Lezar chậm rãi đứng lên, sờ cần cổ, có vài tia máu, vết thương sau lưng vỡ ra, đau đến nỗi mỗi một lần hô hấp đều như đứt ruột gan, nhưng y lại giơ lên khóe môi, nói: "Được, tái chiến."

Trên lôi đài, trọng tài người máy thông minh đưa đao tới, ngay lúc Lezar tiếp đao, TTV thân hình thoàng động, tốc độ nhanh đến cơ hồ không rõ hắn đến từ hướng nào, cuồng kiếm quét ngang, kiếm quang cơ hồ nhập thành một mảnh, như ảnh tự vụ.

Kiếm quang soàn soạt, tay áo nhẹ nhàng, mây che nhật nguyệt, không thấy núi sông.

Lezar sửng sốt nhìn người nọ, kiếm kia, còn có kia thức cuối cùng của lưu vân kiếm, TTV cực ít khi dùng chiêu này, lại làm cho người xem qua một lần sẽ nhớ hoài.

Đã từng ở bên cạnh sông xanh, ngắm hoa trên bờ, rượu hàm ý nồng là lúc y nâng chén hỏi Tu Vân: Tu Vân, chiêu này của ngươi thật đẹp, gọi là gì?

Người nọ thu kiếm, nhàn tản đáp: "Vân quá thiên sơn."

Vân quá thiên sơn, chiêu như thế, kiếm như thế, ảnh quá vô tung ngân, quân mạt cười, đạm nhìn thế tục phàm trần, cùng trời cuối đất, duyên tẫn, giá biệt.

Bóng kiếm chiêu phản chiếu lên mặt nạ bạc, càng lúc càng gần, càng lúc càng gấp, nhưng Lezar không trốn.

Trường kiếm như mây bay qua sát bên tai, một kiếm hư ảnh, hóa thành số kiếm, trong kiếm có kiếm, trong chiêu có chiêu, trảm bả vai, trúng! Phách thắt lưng, trúng! Đâm, xả, chém, trúng trúng trúng! Năm kích liên tiếp! Tiếp lại là một đường kiếm quang hạ bàn, như mây quyển vân thư, gió qua đất trống, quét, móc, vung, thượng trung hạ ba đường, mười bảy liên kích! Trúng Trúng trúng!

Kiếm chiêu như tên, mỗi một chiêu đều nhẹ như mây bay, chỉ cắt da, không thương thịt, nhưng trong đấu trường, có thể coi là công kích hữu hiệu.

Liên kích từ 6 kích nhảy lên 27, thêm 3 kích nữa, TTV sẽ thắng.

Trong thính phòng vốn dĩ là một mảnh âm thanh cổ vũ L, nhưng đến lúc này, tập thể an tĩnh lại, cơ hồ mọi người đều bị chấn động bởi kiếm pháp rối mắt của TTV, trong nhất thời, lại có không ít người tự đáy lòng hy vọng ba mươi liên kích này có thể thành công.

Chỉ trong chớp mắt, trên người Lezar lại trúng một kiếm, vào lúc kiếm thứ hai tiếp tục đánh úp tới, Lezar bỗng nhiên lấy lại tinh thần, xoay người, nghiêm mặt, kiếm vừa đánh trúng mặt nạ trên mặt.

Hai mươi chín liên kích!

Mặt nạ vỡ đôi rơi xuống, lộ ra gương mặt vẫn luôn giấu kín, mọi người có mặt đều thấy rõ gương mặt kia.

Cho dù cánh lưới bảo hộ, cũng có thê cảm nhận được phản ứng mọi người trong thính phòng lúc này, đám ĐSu vài giây kinh ngạc sững sờ ngắn ngủi bắt đầu xôn xao cuồng loạn đứng lên, mọi người đổ xô chạy xuống bậc thang, đến trước lưới phòng hộ, ánh đèn flash máy hình nháy lên không ngừng.

Kiếm thứ 30, dừng lại trước mặt Lezar, không tiếp tục.

TTV nhìn gương mặt hệt như cừu nhân kiếp trước, hết thảy cảm xúc giấu vào đáy lòng, cho người khác nhìn thấy, chỉ là một gương mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Bỗng nhiên, trường kiếm được thu hồi.

Dưới ánh mắt chú mục của quần chúng, Dã Quỷ đã như nắm chắc phần thắng, bỗng nhiên chậm rãi lui về phía sau, đợi tới khi tới mép lôi đài, câu môi mỉm cười, chắp tay hành lễ với Lezar, sau đó xoay người, nhảy xuống lôi đài.

Một bên rớt xuống lôi đài, trận đấu chấm dứt, đấu sĩ Cô Hồn giành chiến thắng.

Lưới phòng hộ cùng với hai cánh cửa hai bên lôi đài mở ra, trước khi âm thanh ồn ào náo nhiệt tràn vào cùng dòng người, TTV cao giọng nói: "Thất điện hạ, ta thua!"

Một màn này được một tràng vỗ tay cổ động, TTV cuối cùng liếc nhìn Lezar, xoay người đi về Địa môn.

Làm thật hay!

Lezar nhìn theo TTV rời đi, bỗng nhiên cười ra tiếng, liền kịch liệt ho khan, thân thể cường chống đã lâu, cuối cùng hao hết khí lực, ngã mạnh xuống lôi đài.

Ssard đã nói, y xem như nhặt về một cái mạng, lưng, xương sườn gãy, nội tạng cũng tổn thương, cho dù phối hợp dược liệu đặc biệt của quân đội cũng phải mất một tháng mới có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng chỉ mới qua một tuần, y liền không nghe khuyên can, bí mật quay về. Chỉ là hy vọng có thể giữ hắn lại, để hắn ở lại chỗ mắt mình có thể nhìn thấy...

Không muốn nhìn hắn một chút một chút đi lại con đường xưa, cũng không muốn, sống cuộc đời cũ.

Sau khi Lezar té xỉu được nhân viên công tác khiêng xuống, mà TTV vào Địa môn, mặc vào đồng phục công nhân, chuẩn bị rời khỏi đấu trường Solomon, không ngờ tại lối đi cho nhân viên lại bị người cản lại.

"TTV tiên sinh, nguyện ý nói chuyện với ta hay không?" Người đến là Phạm Tư Đức, phía sau hắn chỉ theo một người, cũng đeo mặt nạ.

Trong đấu trường Solomon này, người không thể ra sáng quả thật là nhiều.

"Được" TTV trả lời, cũng không kinh ngạc vì Phạm Tư Đức biết thân phận của mình.

Phạm Tư Đức cười, vươn tay, "Mời đi bên này."

Cửa ngầm mật đạo trong đấu trường rất nhiều, Phạm Tư Đức mang TTV vào một hành lang bí ẩn, đi vào một thang máy chỉ có thể đi lên một chỗ cố định không thể đi về, căn cứ tốc độ tính ra nơi này phải là tầng cao nhất đấu trường.

Phạm Tư Đức mang TTV vào phòng làm việc của hắn, toàn bộ trang trí màu xám bạc kim loại khiến nơi này không có chút ấm áp nhân tình, thậm chí có chút quỷ dị dữ tợn, bất quá sau bàn làm việc cũng là cửa sổ sát đất, có thể ngắm cảnh ban đêm khu trung tâm sầm uất của tinh cầu.

"Rất đẹp, có phải không?" Phạm Tư Đức không vội vào vấn đề, mà chậm rãi dạo bước đến cạnh cửa sổ, nhìn ánh đền neon bên ngoài, cảm thán.

TTV không nói, chỉ lẳng lặng đứng sau hắn, liếc nhìn ngoài cửa sổ, thật sự là cảnh đẹp.

"Đế quốc hiện giờ phồn vinh, nhiều ít dựa vào Beta vất vả cần cù công tác sáng tạo nên, nhưng vì cái gì chỉ có quý tộc alpha mới có thể độc hưởng quyền quý!" ngữ điệu Phạm Tư đức đột nhiên tăng lên "Dựa vào cái gì, mặc kệ beta cùng omega cố gắng cỡ nào lại vĩnh viễn cũng bị người giẫm dưới chân!"

TTV hơi hơi giương mi, nhìn Phạm Tư Đức. Sống lưng thẳng thắn, trang phục mô phỏng quân trang, còn có tác phong thân thể cường tráng, người này vô cùng có khả năng xuất thân là quân nhân.

"Thực xin lỗi, ta có chút kích động, mong ngài thứ lỗi!" Phạm Tư Đức xoay người lại, ngữ khí đã khôi phục như thường, rất có phong độ mà gật đầu tạ lỗi.

"Ngươi không phải là alpha?" TTV hỏi

"Ta là, nhưng với huyết thống của ta, không thể so sánh với alpha quý tộc." Phạm Tư Đức nói, đôi mắt hệt như không con ngươi nhìn về TTV, có lẽ bởi vì con ngươi không rõ, cảm xúc trong ánh mắt của người này cũng khó có thể nắm bắt, "Bất quá, ta có một đệ đệ, hắn là một vị quan quân beta phi thường ưu tú, chỉ tiếc, hắn đã chết."

Bình luận

Truyện đang đọc