THIÊN NINH KỲ HẬU


Mùa xuân tháng giêng, bầu trời đã trong xanh hơn, không còn những gợn mây mù của ngày đông nhưng vẫn lưu luyến cái lạnh lẽo thấm vào da thịt.
Vừa trải qua mấy ngày đầu năm hạnh phúc và no ấm, y quán Khả Tịnh cũng không có nhiều người đến chữa bệnh, mỗi ngày chỉ có gia nô đi lại phụ giúp đại phu gói những bao thuốc xếp thành một chồng.
Bên trong biệt viện phía sau y quán hôm nay có một vị khách nhân bất ngờ ghé thăm.

Người này không thường xuyên đến đây nên những hạ nhân mới hầu hạ không lâu đều cảm thấy lạ mặt.
Một tiểu nữ tỳ thấy có người lạ hiên ngang đi đến biệt viện phía sau liền đến trước mặt người kia hành lễ rồi ngăn cản:
“Vị khách nhân này xin hãy dừng bước, phía sau là nơi ở của Tề đại phu, ngài vào e là không tiện.

Nếu khách nhân có điều gì muốn tìm Tề đại phu, hãy để nô tỳ thay ngài chuyển lời trước.”
Hắn vừa định mở lời giải thích thì một nữ tỳ khác xuất hiện, cúi đầu thỉnh tội:
“Công tử thứ tội, nữ tỳ này mới đến hầu hạ không lâu, chưa từng gặp công tử nên mới ngăn cản lại.

Để nô tỳ dẫn công tử vào gặp Tề công tử.”

Hắn cười cười đáp “Không cần đâu, ta không đến gặp huynh ấy.

Cũng may là có Tiểu Hạ cô nương ở đây, bẳng không ta cũng không biết nên giải thích với cô nương này như thế nào.”
Sau khi người kia đi khỏi, Tiểu Hạ nhắc nhở tiểu nữ tỳ: “Ngươi đó, mới hầu hạ không lâu thì nên chú ý một chút.

Biệt viện này có những người có thể tự do ra vào theo yêu cầu của Tề công tử, ngươi nhất định phải chú ý và nhớ mặt từng người.”
Tiểu Hạ vừa ra đến cửa lớn thì bắt gặp Cảnh Như Đình từ bên ngoài đi vào.
“Tiểu thư đã tới rồi, vừa khéo Hoắc công tử đến đây không lâu, hẳn là đang đợi tiểu thư bên trong biệt viện rồi.”
Cảnh Như Đình cười tươi “Huynh ấy đến rồi sao? Vậy còn Tề Thiên Khả đang ở đâu?”
“Tề công tử đang ở thư phòng nghiên cứu thảo dược.”
Nàng men theo hành lang quen thuộc đi đến sân sau của biệt viện.

Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao gầy đang đứng khoanh tay ra sau lưng, ánh mắt nhìn nàng ấm áp xen lẫn tia vui mừng.
“Noãn Bách ca ca, huynh đã về rồi.” Nàng vui vẻ reo lên, chạy đến trước mặt thiếu niên.
Đã hơn nửa năm rồi nàng mới gặp lại Hoắc Noãn Bách, nàng dĩ nhiên là háo hức.
Hoắc gia là dòng dõi tướng võ như Cảnh gia, Hoắc Noãn Bách lại lần đích trưởng tử nên từ nhỏ đã được phụ thân là Hoắc tướng quân vô cùng coi trọng, cũng có như là trưởng thành trong doanh trại.
Nửa năm qua, Hoắc Noãn Bách phải rời kinh thành theo cha đến quân doanh, cho đến hôm qua mới hồi kinh.
Cây đào trong sân đã nở, cánh hoa phấn hồng mềm mại theo gió tung bay rồi hạ cánh trên mái tóc dài đen nhánh của Cảnh Như Đình.
“Lâu quá rồi huynh mới về, muội nhớ huynh lắm đó.” Nàng nũng nịu.
Hắn và nàng tay trong tay quyến luyến không rời, ánh mắt nhìn nhau say đắm ngập tràn tình ý.
“Ta cũng rất nhớ muội.” Ngữ khí hắn trầm ấm mang theo sự dịu dàng vô hạn.
Dưới làn mưa của hoa đào, Hoắc Noãn Bách đưa tay lên khẽ xoa mái tóc nàng, mỉm cười: “Ngày mai là nguyên tiêu, muội có muốn đi chơi cùng ta không?”
Chẳng cần nghĩ ngợi quá lâu, nàng liền gật đầu đồng ý.
Tề Thiên Khả hoàn thành xong việc nghiên cứu thuốc, rời khỏi thư phòng ra ngoài ngắm cảnh.

Hắn vừa đến sân sau thì bắt gặp cảnh đôi nam thanh nữ tú đang chìm đắm trong khoảng không gian hạnh phúc của riêng họ, giả vờ ho nhẹ mấy tiếng, nói:
“Nghĩ cũng thật lạ.

Nam nữ yêu nhau không phải đều chọn trà lầu để gặp mặt sao? Hoặc bất cứ một nơi nào lãng mạn hơn cũng được, hai người lại cứ nhất định phải chọn y quán của ta để ân ái như vậy.”
Mỗi lần nàng và Hoắc Noãn Bách gặp nhau thường là lúc hắn tập luyện bị thương nên mới đến y quán Khả Tịnh.

Lâu dần, nơi này lại trở thành nơi mà đôi uyên ương gặp gỡ sau những lần xa cách.
“Ta còn đang đợi chén rượu hỉ của hai người đấy.

Sau này hai người thành thân thì đừng quên người đã cho hai người mượn chỗ để ân ái.”
Nàng nhanh nhẹn phản bác lại “Chúng ta mới là người đang chờ chén rượu mừng của huynh đấy.

Huynh lớn hơn chúng ta, có thành thân cũng vẫn là huynh nên báo hỷ trước.”
Hoắc Noãn Bách gật đầu đồng tình: “Tiểu Đình nói đúng.

Chỉ tiếc rằng huynh quanh năm cũng chỉ có biết đến chữa bệnh và thảo dược, nào có để tâm đến chuyện đại sự này.


Muốn nhận một chén rượu hỉ của huynh, trừ phi chúng ta tìm cho huynh một nương tử.”
Cả ba người vui vẻ nói chuyện, không chú ý đến phía sau sắc mặt nha hoàn của Cảnh Như Đình là Tiểu Hàm thoáng chút đỏ, ánh mắt len lén nhìn Tề Thiên Khả mang theo chút ý cười.
Cảnh Như Đình tính tình giống mẫu thân, đối đãi với hạ nhân như người trong nhà, với Tiểu Hàm là nha hoàn thân cận càng không có chút xa cách về thân phận, có thể tự do nói chuyện với nàng mà không cần quá cẩn trọng chừng mực.
Tiểu Hàm khẽ cười “Tiểu thư và Hoắc công tử đừng trêu Tề đại phu nữa.

Tề đại phu hẳn cũng là đang tìm một nương tử phù hợp với mình mà thôi.

Hôn nhân dẫu sao cũng là chung thân đại sự, cho dù có muộn một chút, vẫn hơn là không tìm được người tâm đầu ý hợp.”
Tề Thiên Khả đưa hai tay ra sau lưng, dáng vẻ thản nhiên bước đi nói:
“Tiểu Hàm nói rất hợp ý ta.

Mà thôi, Tiểu Hàm à, chúng ta nên đi thôi, để đôi uyên ương có không gian riêng tư.”


Bình luận

Truyện đang đọc