THIÊN NINH KỲ HẬU

Nửa năm nữa trôi qua, Cảnh Như Đình vẫn sống an ổn ở Đông Cung. Nhìn chung có thể coi là yên bình, chỉ trừ vài lễ tiết trong cung nàng phải đến bái kiến Từ hoàng hậu.

Sức khỏe của nàng đã tốt lên nhiều, không hay ốm bệnh như khi mới gả vào cũng nữa, nếu những lễ nghi cơ bản này còn không thể thực hiện thì chẳng những sẽ bị lời ra tiếng vào mà cả phu quân nàng cũng bị ảnh hưởng đến danh tiếng.

Trước khi gả, ma ma trong cung đã dạy nàng rất nhiều quy củ phép tắc, nàng cho dù không nhớ được tất cả nhưng những gì cần thiết và quan trọng nhất thì không thể quên.

Vậy nên dẫu biết sẽ bị Từ hoàng hậu tìm cách làm khó, Cảnh Như Đình vẫn không tránh khỏi việc đụng mặt bà ta mỗi ngày. Đường Thiên Hàn không phải không nhìn ra được gì, có điều không phải lần nào hắn cũng có thể ở bên cạnh che chở cho nàng, suy cho cùng vẫn là nàng phải tự mình vượt qua.

Hôm nay là ngày diễn ra hội thi bắn cung, tất cả hoàng vị cùng các vị tướng sĩ đều có mặt ở cung trường, người nào người nấy đều vô cùng phấn khích vì sắp được thể hiện tài năng của bản thân.


Ngồi trên hàng ghế cách đó không xa là những nữ quyến mình đầy tư trang cao quý, một thân y phục diễm lệ ngồi cười duyên nói khẽ, chỉ có mình nàng ngồi đó chẳng lên tiếng câu nào.

Luận về thân phận, nàng là Thái tử phi, dĩ nhiên là cao quý nhất trong số đám nữ nhân này, nhưng tuyệt nhiên khi không có Đường Thiên Hàn bên cạnh, kẻ nào cũng đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường.

Thiên Ninh hay bất cứ quốc gia nào cũng thế, đều là hình thành trên lưng ngựa, vậy mà khi đã đất nước đã phát triển lớn mạnh thì vị trí của kẻ xuất thân tướng võ lại không sánh bằng đám quan văn trên triều.

Những nữ tử kia đều cho rằng gia tộc tướng võ của nàng thấp kém thô thiển, không xứng gả vào hoàng gia, chẳng qua là vì danh phận Thái tử phi này nên mới không dám lên tiếng dị nghị.

Chuyện trước đó xảy ra ở cung yến tân niên, làm gì còn ai chưa biết đến, kể cả có không phục thì bọn họ vẫn phải hành lễ với nàng mà thôi.

“Mọi người mau nhìn xem, nàng ta là ai?”

Chợt có giọng nói vang lên, sự chú ý của tất cả nữ quyến đều dồn lên nữ nhân mặc áo gấm xanh đang đi về phía họ.

Trong một khắc, nơi đáy mắt Cảnh Như Đình lộ ra một tia lạnh lẽo. Nàng vốn là một tiểu cô nương hoạt bát, lớn lên trong sự yêu thương của phụ mẫu và các ca ca tỷ tỷ, thậm chí ngay khi nàng nghĩ rằng bản thân sẽ có được cuộc đời an nhàn bên người mà nàng yêu, thì tất cả chỉ trong một thoáng đều vỡ vụn.

Nếu không có sự xuất hiện của nàng ta, nàng có lẽ sẽ không phải như bây giờ, khép mình sống giữa chốn mưu quyền tranh đoạt này. Ngôn Tình Trọng Sinh


Lý Sở Lộ đi đến chỗ ngồi của mình, mỉm cười thân thiện chào hỏi những người xung quanh, nhưng không một ai thèm quay lại ngó ngàng đến nàng ta. Cảnh Như Đình còn nghe được người bên cạnh mình lẩm bẩm:

“Còn tưởng là nhân vật lớn nào, ra là thiếu phu nhân nhà họ Hoắc.”

Một nữ tử khác không ngờ đến thân phận Lý Sở Lộ, lập tức cảm thán: “Nàng ta vậy mà lại là phiêu kỵ tướng quân phu nhân ư? Nhìn thì cũng có mấy phần tư nhan, nhưng dáng vẻ quê mùa đó là sao chứ, còn muốn đến đây kết giao với chúng ta.”

“Ta nghe nói nàng ta vốn chỉ là con nhà thương buôn bình thường thôi, có thể trở thành phiêu kỵ tướng quân phu nhân như bây giờ, hẳn là không thiếu thủ đoạn.” Người kia tiếp tục kể về thân thế nàng ta.

Vốn dĩ Cảnh Như Đình vẫn luôn là chủ đề trong những câu chuyện bàn tán thì thầm của đám nữ nhân kia, thế nhưng từ lúc Lý Sở Lộ xuất hiện tất cả lại đều hướng về chuyện giữa nàng ta và phiêu kỵ tướng quân, đặc biệt là những nụ cười đầy coi thường xuất thân của nàng ta.

Cảnh Như Đình từ đầu không có giao du gì với ai, cho đến lúc này vẫn thế, nàng chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, nơi Đường Thiên Hàn đang giương cung chuẩn bị ra trận trước.


Nàng không còn để tâm đến những câu chuyện nhạt nhẽo của đám nữ quyến kia nữa, tập trung theo dõi Đường Thiên Hàn. Hắn giương cung lên, vụt một cái mũi tên theo một đường thẳng tắp dừng chân ở vòng tròn trong cùng, chỉ một chút nữa thôi là bắn trúng hồng tâm.

Đường Thiên Hân đứng quan sát, vỗ tay khen ngợi: “Hoàng huynh quả là tài giỏi, không chỉ giúp đỡ phụ hoàng trên triều rất chu toàn mà cả khả năng bắn cung cũng xuất sắc như vậy.”

“Tứ đệ quá lời, bản cung còn chưa bắn trúng hồng tâm nữa. Nếu nói đến võ công hay bắn cung thì phải nói đến cửu đệ.” Hắn quay sang nhìn Đường Thiên Phong, “Hôm nay đệ cũng có mặt ở đây, hay là để mọi người được mở mang tầm mắt một chút đi.”

Đường Thiên Phong vốn đang đứng ở phía ngoài cùng, ánh mắt không tập trung mà nhìn về đâu đó ở chỗ nữ quyến các nàng đang ngồi. Hắn vừa nghe đến có người gọi tên mình, lập tức thu hồi ánh mắt tiến đến trước mặt Đường Thiên Hàn, ra vẻ khiêm tốn đáp lời:

“Hoàng huynh đề cao đệ quá rồi. Đệ chẳng qua là kẻ cầm kiếm trên chiến trường nhiều năm, những thứ này chỉ là làm nhiều quen tay mà thôi. Không sánh được với hoàng huynh, không chỉ ngày ngày cùng phụ hoàng san sẻ chuyện triều chính, mà võ công cũng không thua kém ai.”


Bình luận

Truyện đang đọc