THIẾU NỮ BỆNH THẦN KINH

Kết thúc đêm Halloween, Levy được giáo sư Snape tự mình đưa về phòng sinh hoạt chung, một phần là do ông ấy là chủ nhiệm nhà Slytherin, một phần là ông ngỏ ý với Dumbledore điều này.


Cụ Dumbledore thoải mái đồng ý, Snape đột nhiên biết san sẻ làm vị hiểu trưởng này khá bất ngờ và cảm thấy thú vị.


Sau khi Levy và Snape rời đi, cụ nhanh chóng xử lí hiện trường và cũng sắp xếp đưa ba chú sư tử nhỏ về nhà chung Gryffindor.


Trên đường trở về Slytherin...


Levy cúi thấp đầu, kéo dãn khoảng cách với giáo sư Snape đằng trước.


Tiếng bước chân của hai người, một lớn một nhỏ lồng vào nhau, đánh lên vách hành lang, lưu lại dư âm vang vọng đi vọng lại.


Không khí có chút tịch mịch...


Snape dẫn đầu đi qua một ngã rẽ, bên chân bị thương khiến ông đi lại có chút khó khăn.


Cả hai cứ đi như vậy, Levy cứ ngỡ sẽ vẫn duy trì sự yên tĩnh này cho đến khi cô vào thẳng kí túc xá, nhưng giáo sư Snape đã mở lời trước.


"Ngày đó xin lỗi trò"


Levy giật mình ngẩng đầu, đôi mắt bé nhỏ không giấu được sự bất ngờ.


Bậc thầy độc dược, chúa tể độc miệng, ngoan cố, người đàn ông si tình đáng thương...Severus Snape xin lỗi cô?


(」゜ロ゜)」


Levy mấp máy môi:


"A...cái đó...ha ha"


Snape dừng lại, ánh mắt sắc bén dịu xuống, nhìn đứa bé chỉ cao đến eo ông, cứng ngắc đặt tay lên tóc Levy, trúc trắc xoa đi xoa lại. Ông nghe Promfrey nói những đứa trẻ thích được người lớn làm như thế này.


Mắt Levy trợn càng lớn hơn, tránh tay của giáo sư Snape.


Trời của cô ơi!?? (*゚ロ゚)


Cái quỷ gì vậy?


Nay giáo sư trúng tà?


Phải nói là đợt đó cô đích thật là lừa gạt ông ấy đấy, cô còn tưởng lần nói chuyện tiếp theo ông ấy sẽ hận không thể phóng cho cô mấy cái bùa quỷ quyệt cơ, này là sao?


Tay Snape khựng lại giữa không trung, mặt ông cứng lại, lạnh ngắt, ánh mắt lom lom nhìn cô bé đối diện.


Tụi con nít thật phiền phức!


Snape thầm chửi chính mình bị quái kẹp đầu hay sao mà lại làm trò ngu ngốc như thế. Vô hình chung, giáo sư của chúng ta dỗi Levy.


Ừm, chính là kiểu vô dùng dỗi ấy!


"Hừ, tóc như rễ tre, phạt mi gội đầu liên tục cho mềm mới thôi, ta sẽ cho người giám sát!"


Snape gằn giọng, thân hình như bay đi trước một đoạn, sắc mặt đen như đít nồi.


Levy tỉnh lại, nhìn giáo sư ngạo kiều đã chạy mất, há hốc miệng ôm tim.


Số cô có phải rất may mắn không?


Ông ấy không ghét cô, mà còn đối xử dịu dàng với cô kìa?


Levy vội đuổi theo, dù cô có mở lời bao nhiêu lần thì giáo sư vẫn đáp lại cô bằng một cái hừ lạnh vang dội.


Levy thấy thế, thật sự muốn hỏi giáo sư một câu: giáo sư hừ miết như vậy không đau cổ sao?


Phải nói là một cái hừ lạnh uy lực phát ra, cần rung cổ dữ lắm nha?


Levy có nghĩ nát cái đầu nhỏ, cũng không thể nào giải thích được cho hành động kì quái của ông.


Hoàn toàn không biết là giáo sư Snape vừa điều tra được một vài thứ, tự dệt lên một câu chuyện hợp lí cho hành động của cô, liền xem cô trở thành một con bé đáng thương bị tàn dư của Chúa Tể Hắc Ám đánh mắt đến, hoàn toàn không có thuyết âm mưu lớn như ông đã từng nghi ngờ trước đó.


Ôi Snape đáng thương. Đôi khi tự bổ não cũng không tốt đâu. Sau này giáo sư biết được chân tướng, liệu có hận nghiến răng hay không nhỉ?


Để biết được điều này, chỉ có thể chờ đến thời điểm đó thì mới biết được, hứa hẹn sẽ thú vị lắm đấy.


------


Hôm nay là ngày thi đấu Quidditch của trường Hogwarts...


Trận đấu ngày nay là trận của hai nhà kình địch với nhau bao năm: Gryffindor và Slytherin!


Từ sớm, các tuyển thủ của hai nhà đã ra sân dự bị khởi động người, bàn chiến thuật. Học sinh các nhà và các giáo sư thì nô nức mua đồ ăn nhẹ, mua ống nhòm, chuẩn bị chỗ để phục vụ mục đích quan sát trận đấu căng thẳng ngày hôm nay.


Đội tuyển thủ của hai nhà đều có thành viên mới, đặc biệt nhỏ tuổi, chỉ mới năm nhất, trực tiếp phá vỡ quy luật chỉ có học sinh năm hai mới được dùng chổi bay để tham gia môn thể thao phù thủy này.


Hai người mới ấy, không ai khác, đó là :


Harry Potter - cậu bé sống sót!


Draco Malfoy - thiếu gia nhỏ của nhà Malfoy!


Hai cậu bé vốn không ưa nhau, tất cả các học sinh năm nhất năm nay đều biết điều đó, nên những người kéo đến xem hôm nay, có rất nhiều người ôm tâm trạng hóng chuyện hưng hực.


Levy cũng là lần đầu tiên được chứng kiến môn thể thao tuyệt vời này ở ngoài đời thật.


Kiếp trước xem qua màn ảnh do các diễn viên diễn, Levy luôn cảm thấy không đủ thỏa mãn như cách miêu tả của quý bà Rowling.


Không khí yêu thể thao quẩn quanh quần thể người ở Hogwarts. Levy di chuyển trong đó, không nhịn được cơn phấn khích ấp ủ sẵn trong lòng, đứng trong rừng người nhà Slytherin đu theo những đợt hò hét vui sướng của họ, mặc dù trận đấu còn chưa bắt đầu.


Cô gào thét:


"Nhà Slytherin cố lên! Gryffindor cố lên! Tất cả mọi người cố lên! Ha ha ha..."


Jessica người bạn của cô cũng góp một chân, hô hào ủng hộ nhiệt tình như bị bơm một trăm bùa phấn khích.


Giọng của người dẫn dắt trận đấu hô vang khắp nơi, giáo sư môn bay - cô Hooch đi ra giữa sàn đấu, ném trái Bludger lên cao, còi hiệu inh ỏi.


Trận đấu, BẮT ĐẦU!!!!!


-----
Gỗ: done ???



Bình luận

Truyện đang đọc