Ngày diễn ra vòng đấu thứ hai, là vào buổi sáng tinh mơ, trời vừa trải qua một cơn mưa to, phủ sương mờ và mặt đất đặc biệt ẩm ướt.
Hồ Đen gọi là hồ, nhưng thực chất lại rất lớn, diện tích mặt hồ có thể so với một vịnh biển cỡ nhỏ.
Mặt nước của Hồ Đen êm đềm, sau một cơn mưa, nước của nó như lại thêm sắc xanh hơn một chút, khiến người ta khi từ trên cao nhìn xuống, các tầng nước xanh ngắt chồng lên với nhau tạo thành một màu đen không thể nhìn thấy đáy, từ đó có thể hiểu phần nào lí do tại sao người ta lại gọi nó là Hồ Đen.
Để phần thi diễn ra tốt hơn và thuận tiện cho việc quan sát, các phù thủy của ban tổ chức hội thi Tam Pháp Thuật đã dành ra thời gian hai tuần để xây dựng ở giữa mặt hồ rộng lớn một căn chòi cỡ lớn, được phù phép kiên cố, với sức chứa lên đến tận mấy trăm cá nhân hoặc thậm chí là gần một nghìn cá nhân.
Khán giả hoàn toàn có thể lựa chọn giữa việc đứng trên căn chòi đó để quan sát ở khoảng cách gần hoặc cũng có thể đứng ở xung quanh bờ, dùng một loại ống nhòm đặc biệt để theo dõi trận đấu diễn ra như thế nào.
Với Levy thì cô lựa chọn cùng với chúng bạn đứng ở trên căn chòi, để thuận tiện cổ vũ cũng như quan sát được rõ hơn rất nhiều.
Các tuyển thủ đều đã giải được đề thi ẩn giấu trong những quả trứng vàng được lấy từ ổ rồng từ vòng thi trước.
Đối với Cedric và Harry thì Levy đã len lén gửi hướng dẫn từ rất sớm, chỉ là không biết hai người đó có nhận ra và làm theo cách của cô hay không, hoặc là đã theo một cách thức khác mà cô đã không biết để biết được đề thi này.
Nhưng nói chung là, tất cả bọn họ đã biết, và ngày hôm nay đề thi chính thức cùng chi tiết cũng sẽ được các vị giám khảo công bố ra.
Nhiệm vụ của các tuyển thủ lần này là lặn xuống dưới đáy Hồ Đen, từ tay các người cá, giải cứu một "người quan trọng" đối với họ.
Ban tổ chức và sinh vật huyền bí gọi là người cá này trước đó đã có một bản giao kèo khá mạo hiểm, trực tiếp đặt các tuyển thủ của họ vào thế không thể không thực hiện. Bởi nếu như nhiệm vụ giải cứu thất bại, không chỉ bản thân tuyển thủ có nguy cơ bị kéo xuống đáy dìm chết, mà còn có những người ở dưới nước chưa được giải cứu cũng sẽ chịu chung kết cục, có thể kết luận về bản chất phần thi này đó là bại một cái liền chết một đống người, cực kỳ nguy hiểm và cũng không thiếu kích thích.
Mặc kệ những ý kiến phản đối ít ỏi về sự khắc nghiệt, ban tổ chức vẫn kiên trì bắt đầu vòng thi sau khi bài phát biểu của các vị giám khảo chấm dứt.
Các thí sinh xếp thành hàng ngang trên một cái bục nhảy, gió lạnh của buổi sớm như một lưỡi đao cắt qua da thịt, đặc biệt lạnh lẽo. Nhưng những tuyển thủ lại chỉ được mặc trên người một bộ đồ bơi rất mỏng để chuẩn bị cho chuyến lặn sắp tới.
Và sau hai hồi hiệu, tất cả tuyển thủ đã sẵn sàng từ trước đều nhất tề căng lên những múi cơ, lao xuống phía dưới không ngập ngừng, duy chỉ có Harry hơi chững lại, liền được bác Hagrid giúp một tay mà đẩy xuống mặt nước đang nhẹ nhàng gợn sóng.
Levy đứng trong căn chòi, im lặng nhìn xuống dưới đáy.
Cô không biết những người ở đây có giống cô không, nhưng có lẽ là do thiên phú của một người cá.
Mặc dù cô hiện tại đang rời xa mặt nước, nhưng thị giác lại như được bật hack thấy rõ mồn một cảnh sắc phía dưới cũng như cảm nhận được vị trí của các người cá khác cùng các tuyển thủ. Tuy thiên phú của cô đối với các tuyển thủ không được rõ ràng lắm, nhưng cũng đại khái là biết họ đang bơi tới đâu.
Khoảng mấy ngày trước, tộc người cá có gọi cô về để làm nhiệm vụ lần này, nhưng cô đã từ chối.
Levy nghĩ rằng, để làm công tác chuẩn bị tốt cho cuộc thi, các phù thủy hẳn đã thi triển một loại bùa chú nào đó mà có thể thông qua huyết mạch cùng giống loài ở trong một phạm vi mà ảnh hưởng tới, khiến họ có thể định vị được tốt hơn ở dưới đáy nước, cũng như là gia tăng độ khó lên.
Sở dĩ Levy có suy đoán như vậy, bởi vì theo như những gì cô thông qua đôi mắt bật hack này "nhìn" thấy, các người cá di chuyển đặc biệt chính xác, thậm chí tập kích rất có kế hoạch cùng đón đầu lấy các tuyển thủ để làm khó họ. Mà bên cạnh đó cô có thể khẳng định rằng các giác quan của tộc người cá trước cuộc thi hoàn toàn không được chuẩn xác đến một cách quá đáng như thế.
Levy bị chính suy đoán của mình làm cho giật mình, thoáng cảm thấy não cô dạo này có vẻ hoạt động khá tích cực nên mới có thể moi ra một cái thuyết âm mưu vĩ đại đến thế, cùng với nổi lên một ít cảm giác kính nể với vị phù thủy có thể thực hiện được loại bùa chú yêu cầu phạm vi lớn như thế này hoàn hảo đến vậy trong lòng.
Thông qua đôi mắt này, Levy có thể nhìn thấy ở vị trí cách căn chòi không xa, có một tuyển thủ đang bị rất nhiều thủy quái có nhiều xúc tu, thân nhỏ bám lấy, gần như đã bị che kín mất cơ thể.
Và y như rằng, không lâu sau đó, tín hiệu cầu cứu cũng như bỏ cuộc của một thí sinh bay lên khỏi mặt nước, ban tổ chức ngay sau đó đã cử người xuống cứu người đó lên và được xác nhận là cô gái tên Fleur Delacour của Beauxbatons.
Trong quá trình thi, nếu như tuyển thủ chủ động bỏ cuộc, các người cá sẽ không giữ người đó lại mà sẽ để ban tổ chức tới vớt lên. Chỉ có trường hợp tuyển thủ phạm luật là giải cứu quá số người hoặc đã hết thời gian mà vẫn chưa giải cứu được người, thì bọn họ mới thi hành kết quả có chút khắc nghiệt là dìm chết ấy.
Fleur Delacour rất nhanh đã thanh tỉnh lại từ cơn hôn mê do nọc độc của bọn quái có xúc tu kia để lại và ngay lập tức ôm mặt khóc đến đứt từng khúc ruột, bởi em gái cô ấy còn ở dưới nước chưa ai tới cứu và các học sinh cùng trường đang thầm trách cô ấy không đủ kiên cường.
Levy nhìn thấy cô ấy có chút tội nghiệp, liền cầm lấy một chiếc khăn ấm, trước ánh mắt của người khác choàng xuống người cô ấy, nhỏ giọng an ủi:
"Chị gái Fleur, em tin là em gái của chị sẽ ổn thôi, những tuyển thủ còn lại đều là những người có tấm lòng can đảm cùng thương người, họ chắc chắn sẽ nhận ra gì đó và giúp chị giải cứu cô ấy, hiện tại vẫn chưa biết được kết quả là gì cả, chị hãy cố giữ bình tĩnh nhé và đừng dập tắt hi vọng của mình"
Fleur Delacour nghe vậy, ngước đôi mắt hồng hồng và bị sưng lên nhìn người duy nhất an ủi cô từ lúc lên trên đến giờ, cảm nhận cảm xúc chân thành của Levy, triệt để bật khóc nức nở, choảng dậy ôm lấy cần cổ của cô vào trong ngực, khiến mặt cô tựa vào hõm cổ của cô ấy, bên tai không ngừng truyền đến từng tiếng cảm ơn cùng nức nở run run.
Levy có chút cứng ngắc trước hành động bất ngờ ấy, nhưng vẫn giữ vững tư thế ngồi xổm cho cô ấy ôm cổ mình, trúc trắc lấy bàn tay ấm áp của mình xoa xoa lưng cho cô ấy.
Hermione đứng ở phía xa, nhìn một cảnh này, hai mắt như có lửa bốc ra, tay nắm chặt, bị cảm giác ghen tị tức thời khiến cho hoảng loạn.
Pansy luôn đứng gần cô bé của mình, thấy vậy liền tiến lại, dùng vòng ôm của mình ôm lấy cô bé, ranh mãnh thổi hơi vào viền tai của người trong lòng mặc cho người trong lòng dãy dụa:
"Ghen sao? Tức sao? Nhưng em có thể làm gì đây a ~ em không có được tâm của cô ta đâu Hermione bé nhỏ ạ ~"
Những người xung quanh hoàn toàn không để ý thấy cảnh tượng nhỏ giữa hai cô, bởi điểm nhìn của bọn họ đều đang tập trung cao độ vào mặt nước trông có vẻ yên bình phía dưới, mà có nhìn thấy thì cũng chỉ hời hợt nghĩ các cô có chút thân thiết hơn bình thường mà thôi.
Sự việc Fleur Delacour bị tập kích đến ngất đi ở dưới nước đã đánh một hồi chuông cảnh cáo tới nhận thức của họ về mức độ nguy hiểm mà các tuyển thủ sẽ gặp phải dưới nước. Họ chỉ sợ không lâu sau đó thôi, sẽ lại có thêm một người bỏ cuộc và điều đấy có nghĩa là sẽ có ít nhất hai người vô tội sẽ bị người cá giết chết dưới đó.
Nhất thời, bầu không khí lưu chuyển ở trên căn chòi trở nên ngày càng căng thẳng theo thời gian, tất cả mọi người im lặng, không có một tiếng nói chuyện nào, tưởng chừng như cả không gian chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập lo lắng của họ...
Trời, ngày một âm u hơn, dự sẽ lại có một cơn mưa nữa kéo tới,...
Mặt nước của Hồ Đen lại càng yên ả...
Nhưng ẩn chứa bên dưới lại là những nguy hiểm không thể ngờ được...
----
Gỗ: tui đã phải xóa rồi viết lại chương này hai lần lận, hi vọng mọi người thích nó ??
Và 70 chap rồi đó cả nhà ạ, tôi lại ăn mừng đây ???