THIẾU SOÁI HÃY THA CHO TÔI ĐI!


An Kỳ đang giúp Hạo Thạc thay quân phục, chỉ nốt hôm nay đi làm, ngày mai là ngày nghỉ nên anh nói là sẽ đưa cô đến hồ Bán Nguyệt để chơi.

Bây giờ nước hồ trong xanh, thời tiết mát mẻ thích hợp đi dạo, ở gần đó cũng rất nhộn nhịp
" Thiếu soái, ngài đi vui vẻ! " An Kỳ đứng ở xe, nói chuyện với Hạo Thạc qua cửa sổ.
" Đừng gọi ta là thiếu soái nữa, hãy gọi Hạo Thạc đi, như vậy ta mới có cảm giác gần gũi! "
Tưởng rằng đây là một công việc rất dễ dàng nhưng đối với An Kỳ lại khó, vì đã quen gọi là " thiếu soái " nên khi đổi thành " Hạo Thạc " có chút gượng.
" Vậy thì...!Hạo..

Thạc! Ngài đi vui vẻ nhé! "
" Cảm ơn phu nhân của ta! " Anh nhoẻn miệng hài lòng.

Tiểu Ngọc đứng xem mà cười thầm, nhìn họ y như một cặp đôi chim chích bông vậy.
...•.:°×═════════×°:.•...
Nay là ngày nhận lương, Hàn Tín bất ngờ khi mà anh được cho thêm 50 đồng bạc, không chỉ riêng anh mà tất cả mọi binh lính trong đại bản doanh đều có.

Vấn Thiên kề tai Hàn Tín nói nhỏ rằng thiếu soái có tâm trạng tốt.
" Gì chứ? Cậu thấy thiếu soái cười khi nào? Trong khi sáng giờ mặt ngài ấy có khác gì tản băng di động đâu? "
" Ờ thì...!không rõ nữa! Nhưng so với cách đó một tuần chẳng phải tốt hơn sao? Còn tốt bụng thêm lương cho lính của mình.

Phải chi tháng nào cũng vậy, tôi sẽ sớm có tiền cưới Uyển Đình! "
" Đừng nói nhảm nữa! Thiếu soái kêu chúng ta đi thị sát với ngài ấy đó! "
Hàn Tín làm tài xế, ngồi phía sau là Hạo Thạc và Vấn Thiên.

Bổng anh hỏi hai người về thứ đem tặng sẽ làm cho nữ nhân vui, bởi vì họ đều đã có bạn gái hết rồi nên biết.

Hàn Tín, Vấn Thiên ngạc nhiên ra mặt.
" Theo tôi thì...!có lẽ là nước hoa đó ạ! Dạo gần đây tôi thấy Uyển Đình hay mua nước hoa về dùng, mùi cũng rất dễ chịu! Nếu thiếu soái có nhu cầu thì tôi sẽ hỏi cô ấy địa chỉ " Vấn Thiên nhiệt tình kể
" Còn tôi nghĩ có lẽ là sự quan tâm của thiếu soái dành cho người mình yêu.

Chỉ cần ngài ở bên cạnh cô ấy, có thể không thường xuyên nhưng mỗi ngày đều dành một chút thời gian cũng đủ làm cổ vui rồi! "

Hạo Thạc nghĩ ý của Vấn Thiên và cả Hàn Tín đều không tồi.

Anh sẽ mua cho An Kỳ thật nhiều thứ mà cô ấy muốn, thi thoảng cùng cô ấy trò chuyện, đi dạo thưởng cảnh.

An Kỳ cũng không phải loại người đua đòi, cổ thật đơn giản và dễ khiến người khác yêu mến.
An Kỳ đang ngồi đọc sách ở thư phòng, bổng cô nghe ở bên ngoài rất ồn, tiếng bước chân rầm rập ngày càng to hơn.

Cánh cửa mở toang, Trình Mẫn dõng dạc bước vào, kế bên còn có Vân Kim Mỹ, Tiểu Ngọc đi tới chỗ An Kỳ.
" Xin hỏi...!vị đây là? " An Kỳ gấp sách lại rồi đứng lên.
" Ta đến để xem An Kỳ là đứa nào, thì ra nhan sắc cũng chỉ thuộc dạng tầm thường.

Con trai của ta thật sự không có mắt nhìn người! "
Tiểu Ngọc nói nhỏ với cô rằng đây là Dương đốc quân phu nhân - mẹ ruột của thiếu soái.

Lúc nãy Tiểu Ngọc có ngăn cản nhưng Trình Mẫn một hai xông vào Ngọc Uyển Các, thậm chí còn tát cô ấy một cái, kết quả bên mặt phải đã đỏ ửng.
" Xin chào Dương phu nhân, rất vui được gặp bà.

Hạo Thạc cũng ít khi nhắc đến gia đình mình, nên đây xem như là lần đầu tiên chúng ta thấy mặt nhau! " An Kỳ nghiêm trang nói chuyện, quả nhiên Hạo Thạc không có chút gì giống với mẹ mình, có vẻ ngài ấy giống cha.
Vân Kim Mỹ nghiến răng, bàn tay cô nắm chặt khi nghe An Kỳ gọi thiếu soái bằng tên thân mật như vậy.

Kể từ khi ngài ấy trưởng thành thì Kim Mỹ đã không còn kêu cái tên ấy nữa.
" Hừm! Miệng lưỡi cũng rất cứng cỏi, chắc tâm cơ không vừa.

Ta nghe nói cô trước đây từng là nha hoàn trong phủ, đeo bám con trai ta như hình với bóng nên mới được nó để tâm.

Nhưng cũng đừng đắc ý! "
"...!"
" Đúng thật là vậy, tuy nhiên tôi không bám lấy con trai người như phu nhân nói đâu ạ.

Vốn dĩ tôi đã nghỉ việc ở đây, chính Hạo Thạc đã muốn tôi trở về, thậm chí ngài ấy cũng nói yêu tôi.


Ra lệnh toàn bộ hạ nhân phải gọi tôi là thiếu phu nhân.

Xem ai mới là người thắng cuộc? "
An Kỳ nhếch môi, dù có là Đốc quân phu nhân thì cô cũng không sợ, bọn họ không có thiện ý nên mình chẳng cần phải nể mặt.

Trình Mẫn kêu Vân Kim Mỹ hãy đi ra ba mặt một lời, bà sẽ chống lưng cho cô.
" An Kỳ, vốn dĩ cô đã biết tôi và thiếu soái cùng nha lớn lên nên tình cảm tôi dành cho ngài ấy nhiều đến cỡ nào.

Tôi chưa đừng bạc đãi mà luôn đối xử tốt với cô, vậy mà...! "
" Xin lỗi...nhưng mà thiếu soái có quyền được chọn người mà mình yêu, Vân tiểu thư đừng lôi chuyện quá khứ nữa "
" Nếu đã tới bước này, tôi thật sự không còn gì để nói.

Dương phu nhân, có lẽ con cũng đành thuận theo ý trời.

Cảm ơn người đã luôn đối tốt và xem con như con dâu của mình, dù chỉ là trên danh nghĩa! " Vân Kim Mỹ rơi nước mắt, tỏ ra tội nghiệp.

Trình Mẫn như nổi cơn thịnh nộ, quả nhiên con bé quá hiền đức nên mới không đấu lại mồm mép của tiện nhân này
Hàn Tín đang đi ở hành lang thì bắt gặp dì Hoa phía đối diện, vì cũng có nói chuyện qua lại nên cả hai biết nhau.

Anh lễ phép cúi đầu chào dì ấy.
" Dì Hoa dì đến đây có việc gì vậy? "
" Thiếu soái, trung sĩ Từ tôi cần gặp thiếu soái có chuyện gấp! "
" Ơ..

dạ vâng.

Ngài ấy ở phòng làm việc! " Hàn Tín đưa dì Hoa đến chỗ Hạo Thạc, vừa tới nơi thì bà ấy bảo Dương đại phu nhân hiện tại đang ở phủ.
Hạo Thạc nghe xong liền bật dậy, cùng dì Hoa trở về nhà.


Hàn Tín vỗ vai Vấn Thiên nhờ cậu làm dùm việc của mình, còn anh sẽ chạy đến phủ thiếu soái hóng dưa.
Trình Mẫn chỉ thẳng mặt An Kỳ nói lớn rằng bà sẽ không bao giờ chấp nhận đứa không rõ lai lịch như cô, một ngày làm nô tì thì suốt đời chỉ là kẻ hạ tiện.

An Kỳ thấy buồn cười vì những lời nói lố lăng.
" Vốn dĩ hai nhà vẫn chưa có hôn ước, giữa thiếu soái và Vân tiểu thư cũng chỉ là bạn.

Dương phu nhân, ý bà nói như thể tôi cướp vị hôn phu của người khác.

Xin lỗi, tôi không kham nổi đâu! " Cô thở dài xua tay
Trình Mẫn hùng hổ bước đến định giơ tay tát An Kỳ nhưng lại bị cô chặn lại, nói lý không được thì giờ lại dùng vũ lực, đúng là phu nhân đốc quân có khác, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
" Mẹ! Dừng lại!!!! " Hạo Thạc nói lớn, anh bước vào.

An Kỳ liền buông tay Trình Mẫn, có cả Vân Kim Mỹ ở đây thì cũng biết ai đã giật dây khiến bà ấy đến gây sự.
" Cuối cùng con cũng về.

Thạc nhi, con giải thích sao về chuyện này, bộ con làm vậy không thấy có lỗi với Kim Mỹ à? "
" Có lỗi? Con cảm thấy bản thân chỉ làm những gì mình muốn thôi.

Vân tiểu thư, cũng may là cô tự biết để ta khỏi phải tự mình nói ra.

Dù sao thì tình cảm ta dành cho cô cũng chỉ là tình bạn từ khi còn nhỏ, không thể tiến tới hơn nữa! " Hạo Thạc để An Kỳ nấp sau lưng mình, Vân Kim Mỹ khóe mắt cay cay.
" Vậy thì tại sao ngài lại gieo cho tôi hy vọng.

Trước khi An Kỳ xuất hiện, chẳng phải đi ăn, đi tiệc, dự lễ gì thiếu soái cũng mời tôi theo cùng à? Tôi thật sự ngu ngốc mà! "
" Quá đủ rồi, con đã không còn là đứa con trai mà ta yêu thương nữa, có phải ả tiện nhân này đã tẩy não con rồi đúng không?! "
Trình Mẫn che mặt, Hạo Thạc thở dài và nói rằng từ khi anh bước chân ra khỏi Dương gia, anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn bị chi phối bởi mẹ mình.
" Cuộc sống này con sẽ tự quyết định mình yêu ai và cưới ai.

Người mà con chọn chính là An Kỳ, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi! " Hạo Thạc khoác eo và kéo cô vào lòng, chứng minh cho cả Trình Mẫn và Vân Kim Mỹ thấy.
Trình Mẫn cũng đã nói hết lời nhưng đứa con này thật quá cứng đầu, bà kéo tay Kim Mỹ rời khỏi phủ thiếu soái.

An Kỳ thở phào nhẹ nhõm khi hai rắc rối đã biến mất, Hạo Thạc vuốt má cô.
" An Kỳ, đã để em chịu ủy khuất rồi.

Cũng nhờ dì Hoa đến báo tin cho ta biết, nếu ta không về kịp thì chẳng rõ mẹ ta sẽ làm gì em nữa! "

" Em ổn mà.

Chỉ tội Tiểu Ngọc bị Dương phu nhân tát một cái.

Ngài đừng lo, ngoài võ tay thì võ mồm em không thua ai đâu! " An Kỳ nhoẻn miệng cười.

Cô kêu dì Hoa hãy an ủi Tiểu Ngọc, chắc lúc nãy y sợ lắm.
Bây giờ chỉ còn An Kỳ và Hạo Thạc ở trong thư phòng, anh bất đầu kể về gia đình mình cho cô nghe.

Vì mẹ anh - Trình Mẫn sinh ra trong gia đình giàu có, gia giáo, dạy dỗ rất kỹ nên sự phân biệt gia thế đã ăn sâu vào máu của bà ấy.
Mẹ của Vân Kim Mỹ - Trác phu nhân là bạn đồng niên của Trình Mẫn, nên Hạo Thạc và Kim Mỹ từ thuở mới sinh đã được định sau khi trưởng thành sẽ thành thân.

Tưởng chừng sẽ lập hôn ước nhưng lại bị Dương lão phu nhân phản đối.
Khi còn nhỏ, Hạo Thạc đã bị mẹ khuyên không được đến gần mẹ con Hạo Hiên vì nó là thứ tử ti tiện, và gọi nhị di thái Lâm Ngọc Nga - ả tiện nhân dùng mưu hèn kế bẩn trèo lên giường với đốc quân, để rồi sinh ra tên Hạo Hiên, ngang nhiên bước chân vào Dương gia.
Điều mà Hạo Thạc có thể làm cho Trình Mẫn vui lòng là bước chân vào quân đội, còn Hạo Hiên thì không.

Lúc sống ở nhà, ngoài mặt lạnh nhạt thờ ơ với Hạo Hiên nhằm che mắt Trình Mẫn, nhưng thật lòng là anh quan tâm em trai của mình rất nhiều.
" Vậy đó là lý do vì sao Dương công tử có quan hệ với ngài tốt như vậy, mặc cho bao lần bị ngài mắng hay đuổi đi.

Làm con cháu danh gia vọng tộc thật mệt mỏi! " An Kỳ nắm chặt tay Hạo Thạc, tựa vào vai anh.
" Có vẻ ta lúc trước là kẻ rất đáng ghét nhỉ? Sự chịu đựng của em làm ta ấn tượng thật đó.

Lúc mà ta vẫn chưa nhận ra tình cảm mình dành cho em, ta thật sự không thích tên nam nhân nào lại gần em ngoài ta cả An Kỳ! "
An Kỳ tròn mắt nhìn, cái mà người ta gọi là " ghen " như này sao.

Tính chiếm hữu của nam nhân này thật không tầm thường, cũng may là dừng ở không thích thôi, chứ đừng đem súng ra " kill " người ta luôn.
" Em biết rồi, từ giờ em sẽ giữ khoảng cách với các nam nhân khác.

Bởi vì bây giờ em đã có một bạn trai vừa tài giỏi vừa đẹp như thế này, cứ như trong mơ vậy! "
" Bạn trai sao? Vậy thì sau này sẽ thành chồng thôi của em thôi! " Hạo Thạc nhìn An Kỳ.

Cô ngã người về phía sau trên ghế sofa, môi chạm môi, tay kết tay.

Vậy là nụ hôn đầu của An Kỳ cũng đã trao cho người mình yêu..


Bình luận

Truyện đang đọc