Sáng sớm hôm sau, Thục Lam mở cửa dược quán.
Cô bước sang hàng bánh phía đối diện:
- Đại nương, cho con hai cái bánh.
Thục Lam vừa cầm được chiếc bánh thì chợt một đoàn người chạy qua.
Con đường nhỏ lại chật kín người, bụi bay mịt mù.
Rõ chỉ là chạy bộ mà như cuồng phong tạt qua vậy.
Thục Lam hiếu kì nhìn theo hướng những người quân lính đang chạy đi.
Đại nương bán bánh đứng bên đóng chặt lồng hấp bánh bây giờ lại mở ra.
- Từ sáng đến giờ đã gần 20 vòng rồi.
Cứ đi qua đi lại bụi bay mù kín cả đoạn đường.
Thật là làm phiền người ta mà.
Đại nương bán bánh thở dài, cứ mỗi lần quân lính chạy qua là cô phải đậy chặt lồng bánh lại để tránh bụi bay vào làm hỏng.
Thục Lam quay sang hỏi:
- Nhưng sao lại vậy nhỉ?
Cô đã sống ở đây bao lâu rồi mà lần đầu thấy cảnh này: "Vân Nam này còn chưa đủ loạn hay sao chứ."
Đại nương bán bánh nói với giọng điệu trách móc: Không phải do vị thiếu soái mới nhậm chức đó sao.
Vừa mới đến nên muốn thị uy đây mà.
Thục Lam nghe đến vị thiếu soái mới nhậm chức thì ngờ ngờ nhớ lại kẻ mà cô đã gặp trên tàu mấy hôm trước.
Một thân người y toát ra phần khí chất cao quý lại có phần đáng sợ.
Hơn nữa hôm trước khi cứu cô anh ta cũng đang mặc quân phục.
Trong lòng Thục Lam chợt cồn cào, dường như có thứ gì đó đang báo động.
Cô vội vã quay vể định rằng hôm nay sẽ đóng cửa được quán một ngày để tránh phiền hà.
Thế nhưng vừa quay lại đã có một đám cảnh sát chắn ngang trước cửa nhà cô.
Thục Lam chạy vội đến chắn ngang cửa, khuôn mặt cô thất kinh, sợ hãi hỏi:
- Các..
các người muốn làm gì?!
Tùy Sơn từ sau nhà nghe tiếng động liền đi ra, bộ dạng ông lom khom bước chậm từng bước một cách mệt mỏi.
Vừa nhìn thấy cảnh sát đước trước cửa nhà mình liền trở lên hoảng loạn.
Đám cảnh sát tập trung trước dược quán đột nhiên dạt hết sang hai bên nhường lối cho tên chỉ huy từ phía sau tiến lên đằng trước.
Ông ta vừa cầm gậy gõ nhẹ vào tay vừa tiến lên với bộ dáng huênh hoang.
- Ta nghe nói ở đây bán thuốc giả, thuốc lậu.
Mau tránh ra cho ta vào kiểm tra, nếu không sẽ trị theo tội chống đối người thi hành công vụ.
Thục Lam gằn giọng: Không thể!
Tên chỉ huy nhăn mặt khó chịu, ông ta liếc trừng Thục Lam: Hửm? Có tật giật mình rồi sao.
Mau kéo cô ta ra.
Tên chỉ huy sai người kéo Thục Lam sang một bên.
Nghe hiệu lệnh hai viên cảnh sát tiến đến xốc nách nhấc bổng Thục Lam bên sang một bên rồi tiến vào bên trong.
Họ không chỉ kiểm tra từng tủ thuốc một mà còn hất tung mọi thứ lên.
Những vị thuốc khác nhau bị đổng chất vảo một đống ở giữa nhà.
Từng người giẫm đạp qua lại làm cho vỡ vụn.
Tùy Sơn cật lực muốn ngăn cản liền bị đẩy ngã sang một bên, tên chỉ huy nhìn ông đe doạ:
- Lại muốn chống đối người thi hành công vụ.
Muốn lên đồn sao.
Tùy Sơn ngồi một bên nhìn mớ thuốc bị giẫm đạp hỗn độn kia chính là cả gia tài của mình.
Ông khóc lóc kêu than, giọng nói méo xệch đi.
Bất chợt một cảnh sát từ phía sau nhà đi ra cầm theo một cái hòm cũ kĩ đặt ra giữa cửa tiệm.
- Báo cáo, tìm thấy thứ này cất gọn một góc phía sau nhà.
Tên chỉ huy ngồi trên ghế đang thưởng thức tách trà nguội, hắn vừa nếm thử vị trà liền nhăn mặt chê bai mà đặt tách trà xuống nhưng khi vừa nhìn sang cái hòm kia hai mắt liền sáng lên.
Hắn đứng dậy tiến đến bên cái hòm nhỏ ngắm nghía một vòng rồi gõ nhẹ lên nó.
Tiếng kêu lách cách khiến hắn thích thú.
Tên chỉ huy nhìn quanh cái hòm cũ nghĩ bụng:
"Cũ như này chắc là đồ cổ.
Có khi nào bên trong là vàng.
Có thể lắm, mấy cái nhà lúc nào cũng tỏ ra nghèo khổ thật rất là lắm tiền.
Có khi trong này còn là nhân sâm ngàn năm hay gì đó."
Hắn vội bê chiếc hòm cũ sang chỗ Tùy Sơn.
Ông vừa rồi còn bị hắn chửi mắng, bị người của hắn xô ngã đến không thể đứng dậy.
Vậy mà giờ hắn vì thèm thuồng chút tiền mà giọng điệu trở nên ngon ngọt dụ dỗ:
- Này lão già, chìa khoá mở cái hòm này lão cất ở đâu?
- Cái hòm này thật không có gì cả, mong các ngài tha cho chúng tôi.
Nhà tôi chỉ có số thuốc này là cả gia tài, đều bị các ngài..
các ngài dẫm đạp làm cho hỏng hết rồi.
Tùy Sơn vừa nói vừa khóc lóc, ông vươn tay về phía cái hòm cũ muốn giữ lấy nó.
Nhìn bộ dạng này của cha, Thục Lam vừa đau lòng lại vừa vô lực.
Cô bị hai tên cảnh sát giữ chặt người đến không thể thoát ra, cũng không thể đến bên bảo vệ cha.
Tên chỉ huy mạnh tay hất tay Tùy Sơn ra.
Ông ta thấy Tùy Sơn nhất quyết bảo vệ cái hòm cũ này như vậy liền nghĩ trong đây là đồ rất quý.
Hắn đứng lên lớn tiếng ra lệnh.
- Mau lục soát toàn bộ mọi ngõ ngách trong nhà, tìm cho ra được chìa khoá mở cái hòm này.
Trong đây rất có thể là thuốc lậu.
Đám cảnh sát đồng thanh: Rõ!
Những viên cảnh sát nghe lệnh liền không kiêng dè mà lục soát.
Họ vừa soát vừa phá.
Một người phía sau nhà kêu lên:
- Báo cáo chỉ huy, phía sau nhà có một phòng bị khoá.
Bên trong phòng có mùi rất lạ.
Tên chỉ huy lập tức tiếp lời: Phá cửa.
Thục Lam nghe lời này liền điên cuồng giằng co với hai viên cảnh sát muốn thoát.
Tùy Sơn cũng cố vương người lên, ông gắng hết chút sức tàn kéo gấu quần tên chỉ huy mà van xin.
- Đại nhân, xin ngài ta tha cho, trong đó là vợ tôi.
Bà ấy bệnh nặng thật không thể chịu nổi..
hức..
- Mẹ! Mẹ! Chìa khoá ta cho các ngài cái hòm đó.
Cho..
nhưng xin đừng làm hại mẹ ta, bà ấy chịu đau đớn của bệnh tật đã đủ rồi.
Thật không thể chịu được hành hạ.
Thục Lam như gắng hết sức bình sinh mà gào nên, khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt.
Giọt to giọt nhỏ rơi xuống không ngừng, ai nấy nhìn vào đều thương sót.
Tên chỉ huy cuối cùng cũng chờ được điều mà mình muốn.
Hắn ra lệnh cho kẻ dưới khoan hãy soát căn phòng kia rồi tiến đến trước mặt Thục Lam.
Tên chỉ huy dùng chiếc gậy nâng cằm Thục Lam lên.
Trong phút chốc hắn lại thèm thuồng cái nhan sắc này.
Nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc, chẳng có điều gì quý giá và quan trọng hơn tiền bạc.
- Mau đưa ra, ta sẽ xem xét mà giảm nhẹ tội chứng cho nhà ngươi.
Thục Lam lườm hắn, cô mím chặt môi uất hận nhưng lại không thể làm gì.
Thục Lam liếc nhìn sang hai tên cảnh sát đang giữ chặt hai tay mình:
- Phải thả tôi ra mới đi lấy chìa khoá được.
Tên chỉ huy thấy vậy quật cây gậy vào tay hai viên cảnh sát đang giữ Thục Lam.
Hai người họ vội buông Thục Lam ra.
Cô vừa được thả liền lao đến chỗ Tùy Sơn đỡ ông dậy.
- Cha, không sao chứ.
Tùy Sơn vỗ nhẹ hai cái vào tay Thục Lam đang đỡ trên tay mình tỏ ý không sao.
Thục Lam đỡ cha ngồi lên ghế, tên chỉ huy đứng cạnh vội vã thúc dục:
- Nói chìa khoá ở đâu.
- Ta nói trước trong chiếc hòm này vốn không có gì đáng giá.
Nếu ngươi cố chấp muốn mở thì ta không cản.
Nhưng nếu mở ra, dù không có gì các người cũng phải đi.
Không được phép phá thêm gì.
Tên chỉ huy nhếch miệng cười khinh thường: Ngươi không có quyền ra lệnh, còn không mau giao ra.
Nếu không, ta cho người phá cửa căn phòng kia.
Thục Lam lấy trong tay áo ra một cái túi gấm rồi lấy chìa khoá từ trong đó ra đưa cho tên chỉ huy.
Hắn vừa rồi còn rất vội vã nóng lòng muốn có được chiếc chìa khoá giờ lại tỏ ra vẻ bình thản sai người dưới cầm chìa khoá mở hòm.
Trước đôi mắt bao người chăm chăm hướng vào một cái hòm cũ kĩ.
Viên cảnh sát mở nó ra thì chợt há hốc mồm.
Hoá ra bên trong chỉ là thảo dược, không những vậy những thảo dược này còn có dấu hiệu đã ẩm mốc.
Tên chỉ huy không tin vào mắt mình quay sang tức giận đập bàn:
- Đây là cái gì?! Tiền đâu?!
Thục Lam mỉm cười, cô khinh thường đám người tự xưng là vì công lí công bằng này tất cả chỉ là một đám ô hợp, là nô nệ của đồng tiền.
- Tôi đã nói rồi, trong đó làm gì có tiền, đây là thuốc của mẹ ta.
Bà bị bệnh nhưng do nhà nghèo, thuốc trong quán đều là để bán.
Chỉ dám dùng chỗ thuốc cũ đã mốc không ai mua này nữa.
Để nó trong hòm riêng cũng là để tránh nhầm lẫn với thuốc bán mà thôi.
Tên chỉ huy nghe vậy tức đến điên người, hắn ngớ ra bản thân vừa rồi đã lỡ lời.
Thẹn quá hoá giận liền sai mấy tên cảnh sát đập cửa phòng lôi mẹ Thục Lam ra hành hạ.
- Các người đập cửa lôi người phụ nữ kia ra đây thẩm vấn cho ta!.