THIẾU SOÁI XIN MỜI TRÓI BUỘC EM


Thục Lam đập bịch đơn thuốc xuống bàn trước vẻ mặt lo lắng sợ hãi lại có phần tội lỗi của Lí đại phu.

Ông ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lời nói thì đầy phần run rẩy.
- Tiểu Lam, con như vậy là có ý gì? Đơn thuốc này có vấn đề gì sao?
Thục Lam nhìn Lí đại phu giả ngu liền tức giật không nể trọng lễ nghĩ trên dưới hay già trẻ mà trực tiếp xếch cổ ông ta lên mà gắt.
- Đơn thuốc của ông không hề gì nhưng mẹ ta sắp mất mạng đến nơi rồi.

Ông định giải thích sao đây!?
Vừa lúc Lí Thuấn vừa từ ngoài trở về, nhìn cảnh này anh không khỏi kinh ngạc thậm chí đánh rơi cả đồ trên tay xuống.

Một người bình thường ôn nhu nhã nhặn như Thục Lam lại đang không phân nặng nhẹ mà xếch cổ áo cha anh nhưng phường du côn.

Lí Thuấn ngẫm ngay phải có nguyên do gì to lớn lắm.

Anh vội vã chạy đến bên can ngăn.

Vừa kéo tay Thục Lam ra vừa gặn hỏi sự tình.
- Có chuyện gì, muội bình tĩnh chút.


Buông cổ áo cha ta ra.
Thục Lam nhìn sang Lí Thuấn, cô coi như vẫn có tình nể trọng anh liền hất tay ra.

Bản thân hít một hơi dài để bình tâm lại.

Vừa lúc Tùy Sơn lững thững phía sau chạy vào.

Ông vừa vào không nói lời nào cũng quát mắng chất vấn Lí đại phu.
- Lão Lí, đơn thuốc mới của ông là có ý gì.
Lí Thuấn quay sang nhìn cha cũng khó hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Anh nhìn cha trong ánh mắt cũng có nhiều điều muốn hỏi.

Lí đại phu thở dài một hơi, ông cầm đơn thuốc lên xem một hồi rồi nói.
- Đơn vẫn thường, lão Phương à, nhà ông cũng là nhà buôn thuốc.

Tôi mà muốn lừa ông cũng không thể dùng thuốc để lừa được.

Huống hồ tôi làm vậy thì được gì nào.
Tùy Sơn nghe lời giải thích xong liền lấy ra một gói thuốc dở và một gói bã thuốc đặt trước mặt Lí đại phu, ông chất vấn: Đơn thuốc không vấn đề nhưng thuốc ông bốc thì lại có.

Tôi vẫn thấy lạ bình thường ông chỉ kê đơn để thuốc tôi tự bốc, lần này lại có lòng như vậy.
Lí đại phu mở hai gói thuốc ra, ông phân ra từng vị thuốc xem xét rồi lại đưa bã thuốc lên ngử thử, vẻ mặt giả kinh hãi.
- Dư một vị, loại này tôi không có bỏ vào.

Thuấn nhi, là con bỏ thêm sao?
Lí đại phu quay sang phía con trai mình hỏi.

Thấy vậy Lí Thuấn vội tiến đến bên xem gói thuốc, vừa bước anh vừa vội vã phủ nhận.
- Con không có.
Ánh mắt quay sang nhìn Thục Lam vẻ thành khân cầu mong cô tin mình.

Thục Lam nhìn cha con họ nghi hoặc, cô cũng biết hai người không có lí do gì hại mẹ cô.


Nhưng lòng người khó đoán, đồng tiền có thể mua được mọi thứ huống chi chỉ là chút nhân tâm nhỏ nhoi.
Lí Thuấn cầm lên vị thuốc lạ không có trong đơn nhớ lại hoàn cảnh hôm đó.

Lúc đó anh đang bắt mạch cho Phạm thiếu.

Rõ hắn không có bệnh nhưng cứ khăng khăng mình có bệnh mà bắt anh bắt mạch tìm bệnh mất cả buổi.

Bấy giờ anh không muốn giằng co cãi cọ thêm nên định kê bừa một thang thuốc bổ để đuổi người đi thì cha anh đi ra đưa cho anh một đơn thuốc.
Lí đại phu: Con theo đơn này bốc năm thang gói lại lát ta đem qua nhà lão Phương.
- Mọi lần không phải cha chỉ kê đơn thôi sao?
Lí Thuấn hạ bút đang viết dở xuống nhận lấy đơn thuốc từ tay cha cẩn thận xem xét.
- Dù sao sang nhà hỏi thăm cũng không thể đi tay không, cầm vài thang thuốc cho đỡ trống tay ấy mà.

Vả lại nhà ông ấy thuốc hỏng hết, bốc hộ vài thang cũng chẳng đáng là bao.
Lí Thuấn nghe vậy mặc đang kê đơn cho Phạm thiếu vội quay ra bốc thuốc cho nhà Thục Lam gói lại.
Lí Thuấn ngẫm một hồi nhớ lại lúc anh bốc thuốc đó tên Phạm thiếu gia kia lại rất ngoan ngoãn mồi một góc.

Không giống như lúc anh bắt mạnh cứ nhặng lên như muốn gây chuyện.

Bây giờ nhớ lại kẻ đó ngược lại rất đáng nghi.
"Phạm Tề Duy?" Lí Thuấn nghi ngờ nhắc lên cái tên đó khiến cho Thục Lam giật mình.

Cô vội gặn hỏi anh: Lại có liên quan gì đến hắn?

Lí Thuấn thuật lại toàn bộ sự việc, bấy giờ mọi chuyện cũng dần trở nên rõ ràng.

Xem ra người lén thêm vài vị thuốc vào chính là kẻ đó.

Hắn xem chừng là muốn trả thù.
Thục Lam ôm đầu ngồi khụy xuống ghế, bây giờ đã biết kẻ gây ra chuyện là ai cô cũng chẳng thể làm gì.

Chưa bao giờ Thục Lam thấy mình phế vật và tuyệt vọng đến thế.

Bây giờ đến mẹ cô còn đang trong cơn nguy kịch, muốn cứu bà thôi cũng là một chuyện khó muôn trùng chứ huống chi nói đến trả thù tên kia.
Nghĩ đến đây Thục Lam bất chợt nghĩ đến Văn Thiên, nhìn biểu hiện của anh thể hiện ra cô thầm nghĩ dường như anh đang cần cô làm việc gì đấy.

Tức là cô đang còn có giá trị, cô có thể đổi cái giá trị của mình để cứu sống mẹ.

Mặc không biết Văn Thiên muốn lợi dụng gì mình nhưng ngẫm lại bây giờ chỉ có anh là có đủ quyền lực để bảo vệ cô, đủ tiền đề cứu sống mẹ cô.
Nghĩ rồi Thục Lam một lần nữa chạy đến phủ thiếu soái.

Lần này cô quyết tâm phải gặp được Văn Thiên dù bằng mọi giá..


Bình luận

Truyện đang đọc