Đám người Tô Năng không muốn nhiều chuyện, là chuyện từ tìm đến bọn họ.
Thục Lam trong lúc chạy ra khỏi phòng cũng là lúc họ vừa đi đến đó.
Chính bộ ý phục xộc xệch, khuôn mặt tãi mét sợ hãi.
Trên cổ đỏ hằn lên một vết tay đã khiến họ hiểu lầm Thục Lam và Văn Thiên đã...!
- Xem chừng thiếu soái vội vàng quá rồi.
Khiến con người ta bỏ chạy giữ mạng luôn kìa.
- Thấy chưa tôi đã nói rồi, ngài ấy không có duyên với phụ nữ chút nào.
Chỉ cần là phụ nữ lại gần hay được ngài ấy chú ý một chút thì nếu không phải chạy nhanh như người kia chắc chắn đã mất mạng rồi.
Tô Năng lắc đầu thở dài, đến giấy báo hỉ cũng viết rồi.
Mấy ngày nay thiếu soái thậm chí còn thâu đêm để lên danh sách toàn vẹn cho hôn lễ được hoàn hảo nhất.
Thế nhưng bây giờ chính ngài ấy lại doạ cho tân nương chạy mất rồi.
Bấy giờ đột nhiên có một đám hạ nhân chạy qua, Anh Hào vội nhanh tay kéo một người lại hỏi.
-Có chuyện gì vậy?
Người kia vội vã đáp lời rồi lập tức chạy đi mất: Thiếu soái ra lệnh khoá cổng tìm quanh khắp phủ tìm mèo hoang a nhầm tìm Phương tiểu thư.
"Phương tiểu thư?" Anh Hào quay sang nhìn Mạc Tài và Tô Năng, họ đều đoán ra vị tổ tông họ Phương này là ai rồi.
Chính là vị vừa vội vã hớt hải chạy qua đó.
Đơ người một chút rồi bọn họ giật mình lập tức chạy theo về hướng Thục Lam vừa chạy.
Họ đua nhau vừa chạy vừa xô đẩy, ai lấy cũng muốn mình là người lập công trong chuyện này.
Một lát sau, Thục Lam trốn trong một góc vắng nhanh chóng mặc lại y phục.
Bất chợt có một người làm đang tìm cô nghe được tiếng sột soạt liền tiến về phía cô đang trốn.
Đến gần chỗ đó, người đó khẽ hỏi thăm dò.
- Ai ở đó? Mau lên tiếng?
Thục Lam giật mình thót tim vì sợ.
Vừa rồi khi chạy cô cũng nhận ra Văn Thiên đã huy động toàn bộ người làm trong phủ đi tìm mình.
Giống như cô đang là tội nhân bỏ trốn vậy, càng nghĩ cô càng thấy Văn Thiên là một tên đáng sợ.
Cô bây giờ càng hối hận khi đã động vào anh: "Đáng ra lúc đó dù có tuyệt vọng thế nào cũng không lên đến cầu cứu anh ta."
Người làm nọ vừa ngó đầu vào trong góc thì lại không còn thấy ai ở đó nữa.
Cậu ta ngây ngô gãi gãi đầu nghĩ rằng mình đã nghe nhầm liền quay lưng bỏ đi.
Bấy giờ Thục Lam được dì Triệu kéo nép vào khe cửa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay người lại rối rít cảm ơn bà.
Dì Triệu vội đưa tay lên miệng ra hiệu cho Thục Lam nhỏ tiếng chút.
Bà vội vã men theo đường vắng né đám người làm khác mà kéo Thục Lam trốn vào phòng mình.
Sau khi đã đóng chặt cửa, dì Triệu mới vội quay ra hỏi, bà cố nhỏ giọng sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy.
- Con làm gì mà gây ra náo động đến nhường này.
Thục Lam bối rối: Con..
con, thiếu soái ngày ấy đã..
cưỡng hôn..
và con đã bỏ chạy..
Dì Triệu nghe vậy nhăn mày lại, bà không nghĩ thiếu soái lại là con người như vậy.
Dù không tin lắm nhưng bà vẫn chọn cách che trở cho Thục Lam.
Bà kêu cô đến bên tủ đồ rồi trốn trong đó.
Dì Triệu mở tủ, kéo gọn chỗ quần áo rồi bảo Thục Lam trốn vào bên trong.
Thục Lam vừa trèo vào trong tủ đồ, dì Triệu vội lấy quần áo che lên người cô.
Bà còn chưa kịp đóng cửa tủ thì Văn Thiên từ bên ngoài đã đạp cửa bước vào.
Dì Triệu sợ hãi giật mình quay đầu.
Bà nhìn Văn Thiên đang bừng bừng hoả khí, theo sau anh còn có Đề Phong, Tô Năng, Anh Hào và Mạc Tài.
Hơn cả là đi bên cạnh Văn Thiên còn có dì Tào, bà ta nhìn dì Triệu rồi nhếch bên miệng cười khiêu khích.
Vừa nhìn liền đoán là bà ta chỉ chỗ cho Văn Thiên tới đây.
Văn Thiên nhìn đống quần áo lộn xộn trên giường lại nhìn tủ đồ đang mở liền biết Thục Lam đang ở bên trong.
Anh đã nhìn thấy mép váy dưới mớ quần áo đang đè lên kia là của Thục Lam.
Văn Thiên lạnh lùng uy giọng.
- Em mau bước ra đây cho ta.
Thục Lam sợ hãi nhắm mắt lại cầu nguyện, cô vẫn biết không thể trốn được nên hít một hơi thật sâu để tự trấn an rồi hất đống quần áo bước ra ngoài.
Cô vừa bước ra thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, đặc biệt là Văn Thiên thì sợ hãi lảng mắt.
Văn Thiên tuy trong lòng rất giận nhưng anh sẽ không động vào Thục Lam.
Ngược lại quay sang chỗ dì Triệu ra lệnh.
- Người đâu, kéo bà ta ra khỏi đây.
Ánh mắt của Văn Thiên đáng sợ vô cùng, dì Triệu nghe vậy liền sợ hãi quỳ xuống dập đầu cầu xin.
- Thiếu soái đại nhân, tôi biết sai rồi, xin ngài tha cho thân già này.
Sau này ta tuyệt đối không dám nữa.
Thiếu soái xin cha cho tôi, xin tha..
- Lôi ra ngoài!
Văn Thiên đưa mắt nhìn Thục Lam rồi gắt giọng.
Anh đang thị uy hay chính là đang de doạ.
Giết gà doạ khỉ, đạo lí này Thục Lam hiểu rõ.
Văn Thiên không nể trọng nhất quyết đuổi dì Triệu chính là để đe doạ Thục Lam.
Để cô biết hậu quả của việc chống đối.
Hơn nữa làm vậy sau này cũng không còn ai giúp cô, không một ai trong phủ dám giúp cô nữa.
Vì đã có gương của dì Triệu trước mắt.
Thục Lam cúi gằm mặt xuống, cô cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Chính cô đã đẩy một ân nhân của mình vào hiểm cảnh nhưng lại không thể giúp đỡ.
Thục Lam bất lực nhìn Văn Thiên, cô bây giờ càng sợ anh thì càng thù ghét anh và cũng càng phải thuận theo anh.
Có lẽ nếu vừa rồi Thục Lam không bỏ chạy thì sẽ khác.
Nhưng vì cô đã sợ hãi, đã yếu đuối, đã bỏ chạy.
Buộc cho Văn Thiên phải hạ lệnh khoá chiếc lồ ng son này lại.
Cũng như khoá lại một phần cuộc đời của Thục Lam.