THIẾU SOÁI XIN MỜI TRÓI BUỘC EM


Nhưng tại sao cô vừa nói nhà mình bán thuốc nhỉ.

Vậy liên quan gì đến thiên sinh kiều nữ chứ.

Anh Hào, cậu nói xem.
Mạc Tài huých nhẹ vai Anh Hào, cậu ta ngơ người một hồi lấy tay gãi đầu mấy cái rồi nhìn chằm chằm vào Thục Lam.
- Tôi làm sao mà biết được chứ.

Hôm đó cô ấy được thiếu soái bế đi, khuôn mặt dựa vào ngực ngài ấy vốn tôi cũng không nhìn thấy.
Trong khi hai người họ đang phân vân thì Tô Năng mau chóng chú ý tới vết hằn trên tay của Thục Lam.

Cậu đoán chắc đây là vết tích do bị xích lại trong lồ ng lưu lại.

Mà nếu bị xích như vậy thì chắc chắn là người họ đang tìm.

Cậu tiến lên vỗ vai Anh Hào một cái.
- Không nhầm đâu, thời gian gấp rút.

Làm thôi.
Dứt lời Tô Năng đẩy cửa đi ra phía ngoài, cậu gọi vào một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ xếch theo một túi đồ lớn.

Người đó vừa vào liền đi thẳng đến chỗ Thục Lam.

Cô ta kéo Thục Lam ngồi xuống bên ghế, lại lấy ra trong túi đồ của mình một đống son phấn xếp thành hàng đặt trên bàn.

Và cuối cùng là một cuộn chỉ mảnh đỏ.
Thục Lam vừa nhìn liền nhận ra, đây là trang điểm chuẩn bị trước hôn lễ.

Cô ngoan ngoãn ngồi khép nép không dám nói một lời.

Người phụ nữ dùng tay kéo sợ chỉ đỏ quấn trên tay một cách điêu luyện.

Quấn xong, cô ta quay ra nhìn ba người quân nhân đứng bên, ánh mắt có phần khó chịu.
- Ba vị cũng muốn trang điểm sao?
- Anh Hào vội xua tay: Không có không có.
- Nếu vậy còn không mau ra ngoài, tân nương trang điểm đến tân lang còn không được nhìn.

Sau khi ba người bị mắng liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Bấy giờ người phụ nữ mới kéo căng sợi chỉ đỏ trên tay đưa lên sát mặt Thục Lam.
- Sẽ hơi đau một chút, cố chịu nhé.
Cô ta đưa sợi chỉ đỏ kéo căng chà rát trên mặt Thục Lam.

Theo từng đường chỉ những sợi lông tơ, bụi bẩn ẩn sâu trong mặt bị cuốn theo.

Khuôn mặt Thục Lam đỏ lên trông thấy, hai mày trau lại vì đau.

Cô mím chặt môi không dám kêu than một lời.

Sau vài đường chỉ qua lại.

Người phụ nữ hạ tay xuống gỡ sợi chỉ ném bỏ đi.

Cô ta tiếp tục lấy một tấm khăn ẩm lau qua mặt Thục Lam.

Tiếp tục bôi lên mặt cô những lớp phấn dày mỏng lần lượt theo thứ tự.
- Lát nữ cô có phải trang điểm cho ai nữa không?
Thục Lam vừa chớp chớp đôi mi cho người phụ nữ kẻ mắt vừa hỏi.

Người phụ nữ hạ cây cọ gỗ xuống lại lấy lên hộp phấn hồng để dậm lại hai bên má.
- Không.
Thục Lam nghe kiểu cách trả lời của người phụ nữ cảm thấy cô ta có chút cao ngạo đoán chừng cô ta không phải một thợ trang điểm cô dâu bình thường.

Cô vốn muốn thăm dò thêm về người sẽ được gả cho Văn Thiên.

Người mà hôm đó mua cô cho anh nhưng xem ra bất thành.
Thục Lam vừa cầm lên một tờ giấy son, đang đưa lên môi thì phía ngoài của Văn Thiên đẩy cửa vào.

Cô giật mình đưa mắt nhìn anh.

Văn Thiên tiến đến gần, người phụ nữ vội đứng dậy cúi chào kính cẩn.
Văn Thiên nhìn Thục Lam đôi mắt không chớp lấy một cái.

Đôi mày mảnh đó, ánh mắt đó, đôi môi chưa kịp tô son đã đỏ hồng khiến anh lại một lần nữa xao xuyến.

Văn Thiên nhìn Thục Lam một lúc lâu, trong mắt có phần say mê đến không thoát ra được.

Thục Lam thấy vậy cũng lấy làm ái ngại vội đưa tay sờ lên mặt.
- Mặt tôi kì lắm sao?
Văn Thiên mắt vân khồng rời: Không, đẹp lắm.
Thục Lam nghe vậy ngại ngùng hơi cúi mặt xuống.

Văn Thiên quay ra chỗ người trang điểm.
- Cô làm rất tốt.
Cô ta nghe vậy chỉ gật đầu một cái tỏ thành ý rồi liền thu dọn đống đồ đạc mà mình bày ra trên bàn lúc trang điểm.

Văn Thiên tiến đến trước mặt Thục Lam kéo lấy tay cô.
- Mau đi thay đồ thôi.
Nói rồi anh kéo tay cô đi, Thục Lam cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Hai người vừa đi khỏi thì Anh Hào liền ôm bụng cười.

Cậu trỏ tay về hướng mà Văn Thiên kéo Thục Lam đi.
- Mấy cậu vừa rồi có nghe cái gì không.

Thiếu soái mà cũng có mặt ôn nhu như vậy.

Lại còn "mau đi thay đồ thôi" hai người họ cùng thay đồ sao, đây là kiểu tình thú gì vậy chứ.

Há há.

Tô Năng mặt mày nghiêm nghị: Mau ngậm cái miệng của cậu lại nếu không muốn tự chuốc hoạ vào thân.
Anh Hào vội che miệng ém lại sự buồn cười.
Văn Thiên kéo Thục Lam đến một căn phòng khác gần đó.

Anh buông tay cô ra rồi quay lại.
- Đồ ở bên trong đó.
- Chúng..

chúng ta cùng thay đồ sao?
Văn Thiên nhăn mày nhún vai: Nếu em muốn.
Thục Lam mặt đỏ bừng vội chạy vụt vào trong phòng đóng sầm cửa lại: Không muốn.
Cô vôi vã cài then cửa lại, rồi quay người dựa mình vào cửa lấy tay ôm ngực thở phào một hơi.
"May không phải cùng thay đồ.

Nhưng sao vừa rồi mình lại hỏi vậy chứ, thật là mất mặt quá đi." Thục Lam vừa nghĩ lại vỗ đầu mấy cái trách móc bản thân.

Cô lo sợ Văn Thiên thấy cô hỏi như vậy sẽ cho cô là hạng người lẳng lơ.

Thục Lam càng nghĩ càng thở dài, cô chợt ngước mặt lên nhìn.

Bản thân tự kinh ngạc trước bộ đồ trước mặt.

Một bộ hỉ phục cho tân nương đỏ rực vô cùng sa hoa.
Thục Lam tiến lại gần sờ lên những đường thêu tinh tế, từng sợi chỉ kim tuyến được thêu đều tay sinh động làm sống lên hình một con phượng hoàng đuôi dài rực rỡ.

Cô sốc đến không dám tin vào mắt mình vội quay ra cửa hỏi lại.
- Đây thật là đồ của tôi sao, không nhầm đó chứ.
Không nghe được tiếng trả lời, Thục Lam quay ra cửa nhìn.

Vốn tưởng Văn Thiên đã đi rồi, nào đâu bóng anh vẫn in rõ trên cánh cửa.

Thục Lam thầm nghĩ: "Nghe thấy rồi mà không trả lời là vì thấy phiền quá sao.

Là do câu hỏi của mình quá vô nghĩa chăng."
Thục Lam tự nhủ với bản thân rồi c ởi đồ thay y phục.

Cô đang c ởi đồ chợt quay ra nhìn phía bên kia phòng, thấy một cái gì lấp ló sau bức bình phong liền đi qua đó xem thử.

Vừa thấy đồ cô liền ôm mặt kinh ngạc.

Đó là một bộ nam hỉ phục, màu đồ giống hệt với bộ đồ mà cô đang chuẩn bị thay.

Lúc này Thục Lam lại thấy khó hiểu, cô quay ra gần cửa phòng hỏi to vọng ra ngoài.
- Thiếu..


ngài không phải lấy nhầm đồ rồi đó chứ.

Tiểu thiếp không thể mặc màu đỏ son của vợ chính đâu.

Lại còn sa hoa như vậy.
Văn Thiên đứng ngoài nghe được hai chữ tiểu thiếp trong lòng vốn thấy phiền phức lại càng thêm bực bội.

Anh liền đẩy cửa vào trong phòng.

Thục Lam giật mình lùi người lại vài bước.

Cô trố mắt nhìn Văn Thiên rồi sợ hãi lấy tay ôm ngực.

Văn Thiên mặc cho khuôn mặt kinh hãi ấy của cô, mặc cho cô chỉ đang mặc đúng một lớp áo lót mỏng phía trong, anh dồn cô vào sát tường.

Một tay chống tường khoá Thục Lam lại vào trong góc.

Bản thân lại ghé sát mặt đến mặt cô, nhìn vào đôi mắt đang đầy phần sợ hãi đó.
- Ai nói với em ta lấy em làm thiếp, ta không nhớ bản thân đã từng nói ra lời nào như thế nhỉ.
Thục Lam mím chặt môi lại, cô đảo mắt cố lảng đi ánh mắt đáng sợ của Văn Thiên.

Cô ờm ừ đôi chút rồi im hẳn không biết nói gì.

Quả thật Văn Thiên chính là chưa từng nói sẽ cưới cô làm vơ nhỏ nhưng chỉ vì những lời nói mơ hồ trong phần kí ức kia.

Ba tiếng vị hôn thê vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Thục Lam khiến cô dù thế nào cũng không tin bản thân mới là nhân vật chính của đại lễ thành hôn này.

Thục Lam chần chừa như soạn lại lời nói trong đầu cho hoàn hảo nhất rồi mới dám nói.
- Tại vì..

tôi nghe nói ngài có vị hôn thê rồi.
Nhắc đến vị hôn thê làm cho Văn Thiên nhớ ngay đến những lời nói tối đó của Chiêu Uyên.

Điều này khiến anh càng thêm tức giận.
- Lễ thành hôn này chỉ có một mình em là cô dâu không có ai khác.


Bình luận

Truyện đang đọc