THÍNH HẠ

Cô sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Phí Lộ đẩy nhẹ eo cô.

“Ngơ ra làm gì đấy, nhận đi.”

Hai tiếng gõ bất ngờ ngoài dự tính ấy cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, đầu óc cô vẫn đang mơ màng, gần như là bị đẩy đến nhận lấy chai sữa bắp. Khi đặt chai sữa bắp lên bàn, cô thảng thốt nhớ lại vừa nãy mình đã nói cảm ơn chưa nhỉ?

Lòng bàn tay ấm áp vô cùng, sữa bắp vẫn còn nóng hổi.

Cô lại tập trung tinh thần vào công việc lần nữa, nghe Phí Lộ nói: “Tôi cảm giác anh ấy rất tốt với cô đó.”

Cô dừng cọ lại, chấm chút màu đỏ, sau đó cười nói: “Với ai anh ấy cũng tốt thế mà.”

Cho đến khi cô rời đi rồi, Phí Lộ kêu một tiếng, mới nhớ ra khi nãy mình định nói gì.

Giọng điệu cô quá chắc chắn khiến Phí Lộ nhất thời bị kéo theo, thấy cô đi xa rồi mới nhớ lại lời mình muốn nói — Giang Tố đối xử với ai cũng rất lịch sự. Nhưng không phải đối xử với ai cũng tốt như thế.

*

Sau khi hoàn tất các công việc buổi sáng, men rượu hôm qua vẫn chưa tiêu tan hết, Thẩm Thính Hạ tựa vào ghế sofa của mình ngủ bù. Nhưng hôm nay đoàn phim ồn quá, khói trắng lượn lờ khắp phòng nghỉ, đèn mở sáng trưng.

Cô trở qua trở lại suốt nửa tiếng, tìm đủ mọi góc độ vẫn không thể nào ngủ được, thậm chí còn hơi đau đầu vì buồn ngủ mà bị đánh thức.

Đầu óc nhức như sắp nứt ra, trong bóng tối vẫn mờ mờ sáng, cô bỗng cảm giác chiếc ghế dưới người mình bắt đầu di chuyển. Ban đầu cô tưởng có người vô tình đẩy nó, nhưng lại mệt mỏi quá không muốn mở mắt xem thử, đến khi nhận ra điều khác thường, cô mới phát hiện ghế sofa đã di chuyển được 30 giây rồi.

Cô lập tức mở mắt ra.

Đập vào mắt là không gian tối gần với màu kaki.

Đây là phòng nghỉ của Giang Tố.

Cô nhổm người dậy muốn nói chuyện, thoáng thấy anh ngồi đối diện mình, bật một ngọn đèn bàn nhỏ, đang lật cuốn kịch bản.

Thôi, không làm phiền anh vậy.

Cô như đeo một khối chì nặng ở cổ, nhanh chóng nằm xuống lại ghế sofa.

Trong phòng nghỉ của anh rất yên tĩnh, cũng không sáng quá nên chẳng mấy chốc cô đã ngủ say, khi tỉnh giấc vừa khéo còn mười phút trước khi bắt đầu làm việc.

Cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.

Không biết tại sao gần đây đoàn phim lại vừa rôm rả như vậy. Buổi tối mọi người cùng đi ăn, vì hôm qua mọi người tổ chức sinh nhật cho cô nên cô đã chủ động bảo mình sẽ mời bữa ăn hôm nay, nhưng khi ăn xong đi ra ngoài thanh toán, cô lại được nhân viên báo đã có người thanh toán trước rồi.

Cô suy tư đi xuống hầm xe, chiếc Rolls Royce màu đen trước mặt chợt nháy đèn hai cái, Giang Tố ra hiệu bảo cô lên xe, vì sợ chặn đường xe phía sau nên cô vội vàng mở cửa.

Sau khi lên xe mới phát hiện trong xe rất yên tĩnh, người đại diện của anh không ở đây.

Cũng đúng, nếu Quản Hành ở đây thì người lái xe sẽ không phải là anh.

Cô hỏi: “Mọi người đã sắp xếp ổn thỏa chưa.”

“Chia xe xong rồi, không cần lo lắng.”

Cô ồ một tiếng, lại bắt đầu suy nghĩ do vừa nãy vắng mặt đi tính tiền nên lúc chia xe, mọi người không để ý đến vị trí của cô, cuối cùng cô đành đi chung xe với Giang Tố.

Xe chạy thẳng một đường xuống tầng hầm của khách sạn.

Giang Tố nhờ cô lấy lọ tỏa hương mùi thơm hoa cỏ ở khu vực trước ghế ngồi. Sau khi nhận lấy, anh để nó ở đầu gió máy lạnh, hương thơm thoang thoảng của cây cỏ bay ra, cả khoang xe mang một sự bình yên sau cơn mưa.

Xe vẫn chưa tắt máy, anh lại hỏi: “Có thể mở hộp đựng đồ ra giúp tôi không?”

Cô không nghĩ gì nhiều, đưa tay kéo ra, hộp đựng đồ chớp mắt mở ra để lộ một bó hoa hồng sắc hồng trắng tươi tắn.

Giang Tố: “Chọn một cành nhé?”

Phông nền đầy sao ở logo xe như đang mô phỏng một trận sao rơi, cô ngồi đờ ra tại chỗ, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.

Cô không phải là một người ảo tưởng, nhưng hướng phát triển này có hơi kỳ lạ. Cô mím môi, thẳng thắn nói: “Hơi lạ.”

Anh mỉm cười, có cảm giác bất ngờ khi bị phơi bày thẳng thừng như vậy nhưng anh vẫn bình tĩnh.

Nụ cười của anh rất đẹp, anh hỏi: “Hiểu sao?”

Cô gật đầu.

Ngẫm nghĩ một phen, cô lại nói: “Anh làm như vậy hơi nhiều, thật ra dù không tặng quà sinh nhật cho tôi, không có sữa bắp thì tôi vẫn sẽ vẽ hoa văn cho anh thật đẹp.”

Giang Tố quay đầu: “Vẽ cho tôi?”

“Các diễn viên cũng có tặng tôi một vài món quà nhỏ, bảo tôi vẽ đẹp cho các cô ấy, thật ra điều đó không có gì sai cả.” Cô cố gắng giải thích gãy gọn nhất: “Nhưng tôi đối xử với họ như nhau.”

“Tôi biết anh làm như vậy có thể chỉ là hành động tiện tay nhưng thật sự không cần làm đến mức này đâu —”

“Sao lại là hành động tiện tay?” Anh nhìn cô: “Tôi đã chọn vòng tay rất lâu, sau đó còn nghĩ có nên nhờ người khác tặng để em có thể nhận mà không có gánh nặng tâm lý không. Như em đã nói đấy, tôi cũng mong em sẽ vui khi nhận được món quà của tôi.”

“Nhưng tôi không muốn nói dối em.”

Giọng anh mang đầy sự áy náy và nghiêm túc: “Thời gian của nghệ sĩ đúng là rất hạn hẹp, đây là những kế hoạch có thể khiến em vui vẻ hơn một chút mà tôi đã cố gắng sắp xếp trong thời gian cho phép. Tôi rất nghiêm túc theo đuổi em, em đừng hiểu lầm.”

Hầm đậu xe sáng ngời và yên tĩnh, cô không biết xe của mọi người đã đi đâu hoặc có lẽ đây là một nơi không bị người khác đến làm phiền.

Cô nhìn môi Giang Tố, rõ ràng là tiếng Trung nhưng khi ghép các chữ với nhau lại khiến người ta mất đi khả năng phản ứng.

Cô không hiểu rõ anh đang nói gì.

Suy nghĩ bị dập tắt, những tiếng ù ù ngắn ngủi và ngắt quãng vang lên bên tai.

Cô chớp mắt một cái, cảnh tượng mơ hồ trước mặt trở nên rõ ràng hơn.

“Có lẽ tôi cũng không ngoại lệ.” Anh không mở nhạc, sau một khoảng im lặng lại tiếp tục nói: “Gặp được người mình thích, phản ứng đầu tiên cũng sẽ là muốn mua nhiều món quà để làm cô ấy ngạc nhiên, vui vẻ.”

“Nếu em không thích, có thể nói với tôi.”

Những vì sao ồ ạt rơi xuống, cả người cô mất thăng bằng tựa như ngồi xổm trong một thời gian dài.

Anh nói: “Nếu em không thể nhận hết bó hoa hồng này thì ít nhất cũng lấy một cành có được không? Hy vọng nó có thể khiến em cảm thấy vui vẻ hơn.”

Anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô: “Dù sao tôi cũng đã chọn nó rất lâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc