THÍNH HẠ

Ngày đầu tiên sau khi về nước, cô không ngờ mình sẽ trải qua trên giường.

Vốn dĩ trước kỳ s1nh lý cô sẽ thường sốt nhẹ, cộng thêm việc lúc ở Anh đã có hơi cảm, thành thử khi về nước, cả hai cùng ập đến khiến cô sốt cao.

Cô sốt liên miên suốt một ngày một đêm, thật ra cô có thể cảm giác được cơn sốt lần này không quá nghiêm trọng, có lẽ vì cơ thể khá nghe lời, thời gian ở nước ngoài tiết chế ít khi bị bệnh, vừa trở về nước, hệ thống miễn dịch bắt đầu hoạt động lại hết công suất, vì tích tụ quá nhiều năng lượng, thế nên cô phát sốt.

Chỉ là Giang Tố rất lo lắng cho cô, mặc dù cô luôn miệng bảo không sao nhưng anh vẫn đổi khăn lông ướt và đút thuốc hạ sốt cho cô đúng giờ. Cô khi thì tỉnh táo khi thì mê man, nhớ mang máng khoảng rạng sáng anh có ra ngoài, khoảng hai tiếng sau đó mới quay về.

Lúc anh về cuối cùng cô cũng đã hạ sốt nhưng vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi. Lúc đang mơ mơ màng màng hình như cô nghe thấy Lý Yến Văn gọi điện thoại đến, cô không có sức nên Giang Tố nghe máy giúp, chờ cô ngủ một giấc đến chiều thức dậy mới hỏi: “Anh nói gì với mẹ em vậy?”

“Nói em hạ sốt rồi, chờ em khỏe lại anh sẽ cùng em về nhà chào hỏi.”

Cô hơi sửng sốt: “Anh muốn đến gặp ba mẹ em à?”

“Chờ em ba năm rồi.” Anh vừa buồn cười vừa bất lực ghé đến gần: “Cơ hội gặp người nhà cũng không cho sao?”

“Không phải không cho, chỉ là anh nói đột ngột quá, dù sao em cũng cần có chút thời gian để phản ứng chứ.” Đoạn, cô đứng dậy bảo: “Em muốn đi tắm.”

Vừa tắm rửa xong đã bị người ta đ è xuống, nụ hôn của anh tiến quân thần tốc vào không hề tiết chế. Cô bị anh khuấy đảo đến độ rối loạn nhịp thở, muốn tránh đi: “Em đang bị cảm, lây cho anh mất…”

Anh cuốn lấy đ@u lưỡi cô, không để cô nói thêm gì nữa.

Cái giá của việc đòi lại hết các món nợ cả ngày đó là ngày về ra mắt gia đình, anh cũng bị cảm.

Lý Yến Văn chỉ biết cô có bạn trai do hai năm trước nhân thời cơ dùng mọi cách bắt cô đi xem mắt mới hỏi ra được, cô giữ bí mật rất tốt, chỉ bảo chờ cô về sẽ đưa anh về nhà. Giây phút mở cửa ra, Lý Yến Văn hơi sửng sốt.

Giang Tố đi theo sau cô vào nhà hỏi thăm sức khỏe, sau đó trò chuyện về cuộc sống trước đây. Lý Yến Văn cười nói: “Nhưng mà trông cháu đúng là giống Giang Tố thật, có ai từng nói thế chưa? Lúc trước Tiểu Thính thích cậu trai đó lắm, dù chưa từng nói cho chú dì biết nhưng hồi cấp ba dì có dọn dẹp đồ đạc cho con bé, trong ngăn kéo toàn là tạp chí với poster của cậu ta không thôi…”

Cô thật sự muốn vùi mặt vào trong chén: “Mẹ ơi đừng nói.”

Thẩm Dục: “Đúng vậy, bà nói thế không sợ người ta buồn lòng à?”

“Không sao đâu chú.” Anh đứng dậy bảo: “Cháu chính là Giang Tố trong ngăn tủ hồi cấp ba của cô ấy ạ.”



Vừa dứt lời, Lý Yến Văn không thể cầm chắc đũa nữa, gắp phải không khí, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Thẩm Dục đi ra ban công hút hết cả hộp thuốc lá mới bình tĩnh lại.

Sau đó cả nhà gắng gượng trò chuyện với nhau thêm hai tiếng, lúc hai người đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“May quá, ba mẹ em khá thích anh.”

Anh quay đầu: “Có lẽ là nhờ đồ trong ngăn kéo của em mấy năm đó nhỉ?”

Cô nghẹn họng một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Em cũng không có…”

“Dĩ nhiên em không có.” Anh nể mặt cô, dường như rất biết nghe lời, ôm cô vào lòng bảo: “Là anh vừa nhìn đã yêu bạn gái từ lần gặp đầu tiên, theo đuổi hết mấy tuần, rồi đợi cô ấy ba năm mới có được kết thúc đẹp.”

Sẩm tối, anh đưa cô về trường.

Cô hỏi anh: “Sao lại đưa em đến đây? Em nghe bảo trường học đã sửa chữa lại rồi, phòng học cũ trước đây cũng bị đập đi —”

Cô chợt khựng lại vào khoảnh khắc quay đầu lại.

Phòng học phủ đầy bụi bặm mà cô mới nhìn thấy trong ảnh Hà Diệu gửi tuần trước giờ đây đã được lau dọn sạch sẽ, những bộ bàn ghế chất đống đã được sắp xếp lại hệt như dáng vẻ năm đó, thậm chí anh đã tìm lại được cả chiếc bàn mà cô khắc tên anh lên thuở ấy và đặt nó ở chỗ ngồi của cô.

Cô khó tin, đưa tay chạm nhẹ lên, những dấu vết lồi lõm vẫn cọ vào lòng bàn tay như trước. Cô kinh ngạc ngửa đầu: “Sao anh tìm được vậy?”

Anh đứng dưới ánh sáng, mỉm cười nhìn cô.

“Tìm cách một chút là có thể tìm được.”

“Mà anh tìm lại làm gì?” Cô đảo mắt nhìn dãy hành lang dài: “Ở đây có hoạt động gì ạ?”

Anh lắc đầu: “Em bảo em không tiếc nuối nhưng anh thì có. Anh muốn quay lại năm ấy để xem thử, nếu ngày tốt nghiệp cấp ba đó anh ở lại thì em sẽ nói gì với anh?”

Cô khẽ run: “Thì là mấy lời đó… Mọi người đều nói ấy…” Cô nói, “Không có gì đặc biệt đâu, giống nhau cả mà.”

“Không giống nhau.” Anh bảo, “Em nói và họ nói, không giống nhau.”

Khi đang đi về phía trước, cô nghe tiếng anh gọi mình lại, cô thảng thốt xoay người, tích tắc ấy dường như được trở về năm lớp 12 kia, anh sẽ đi ngang qua cửa sổ chỗ cô ngồi, mang theo rất nhiều rất nhiều tình yêu.

Im lặng một hồi, cô cất lời: “Vậy thì em muốn nói —”

“Giang Tố, chúc anh thuận buồm xuôi gió, thuận lợi và luôn khỏe mạnh.”

Nói xong cô lại cảm thấy hơi buồn bực, kìm lòng chẳng đặng co nhẹ vai lại: “Có phải rất bình thường không…”

Một mảng tối bỗng dưng phủ đến.

Anh ôm cô vào lòng.

Ánh nắng chiều gay gắt mà nhàn nhạt, nhịp tim họ chạm vào nhau.

Năm ấy, khắp trường trung học trực thuộc vẫn rợp đầy bóng cây hương chương, tiếng ve kêu râm ran nhộn nhịp.

“Không bình thường.”

Anh ôm cô, cuối cùng đưa ra một đáp án xuyên qua khoảng thời gian dài đằng đẵng: “Giang Tố 17 tuổi, cảm ơn em đã yêu cậu ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc