*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đạo diễn đến chọn diễn viên?
Đóng phim à. Trong lòng cô nghĩ thế.
Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến cô nên Thẩm Thính Hạ không đặt sự chú ý của mình vào việc này. Cô nghe những âm thanh sau lưng dần nhỏ đi, tựa như bị biển người hòa tan, sau đó tại một khúc rẽ, chúng hoàn toàn biến mất.
Sáng hôm nay anh nói tổng cộng ba câu.
Buổi sáng ngày khai giảng đầu tiên là chán nhất, cô nằm nhoài trên bàn, khó khăn làm quen với khuôn mặt của những bạn học mới. Lớp học mà cô vất vả làm quen đã trở về như cũ vào giờ phút này.
Trong lớp người thì cười nói, người thì chép bài tập lia lịa, có buồn chán có phấn khích, cũng có những đề tài tán gẫu mãi không xong.
Tiền Khương thấy cô chán chường, bèn đến gần hỏi: “Cậu đau bụng à?”
Cô lắc đầu.
Tiền Khương kêu “ồ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp 11-1 đã chuyển lên tầng cao hơn, đây là một sự bất ngờ đối với cô. Qua cửa sổ, cô có thể thấy những hàng dây leo lớn ở tòa đối diện, tự như một khung cửa sổ xanh tươi không mở ra được.
Một chiếc máy điều hòa chợt xuất hiện trong tầm mắt.
Đi kèm đó là giọng nói mạnh mẽ của Bốc Duệ Thành: “Móa nó, nặng quá a a a a —”
Chiếc máy điều hòa bị kéo trên mặt đất phát ra tiếng chói tai, nhịp thở cô chậm lại, sau đó thấy Giang Tố cau mày, đưa chân đá Bốc Duệ Thành: “Đừng ảnh hưởng người khác học bài.”
“Học bài cái rắm! Cậu thấy có ai mới ngày đầu tiên đi học mà muốn học không!”
Bốc Duệ Thành vui vẻ nhảy loạn xạ phía trước, thật ra cậu ta vốn không dùng nhiều sức, cô hơi tức giận nghĩ, Giang Tố đã nâng phía dưới, rõ ràng anh mới là người mất nhiều sức hơn.
Bốc Duệ Thành tay chân dài ngoằng, bắp thịt đầy đủ, cô không hài lòng nghĩ thầm sao lại để Giang Tố bê nặng như vậy.
Hai người họ bê máy điều hòa đến góc trước trong phòng học bên phải cô, sau đó, cô khó tin nhận ra rằng — Vừa nãy cô không thấy, trong phòng học đó có người.
Cô hơi nghiêng đầu, trên tấm bảng trước cửa phòng học không viết tên lớp tương ứng, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi càng lúc càng lớn hơn trong lòng cô, cô tự nhủ không thể nào đâu vô số lần…
Nhưng Giang Tố không từ trong phòng đi ra ngoài lần nào nữa.
Cho đến khi trên bệ cửa sổ trong tầm mắt cô, đột nhiên có một bàn tay đưa ra.
Trắng trẻo, thon dài, thoải mái buông xuống, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu đen, màn hình cảm ứng xinh đẹp phản chiếu những tia sáng nhỏ.
Cô nhận ra nó một cách ngờ vực, đến khi người nọ rụt tay về, chưa kịp mất mát quá ba giây, anh lại lấy một chiếc bánh mì nhân mận đào ra tựa như làm ảo thuật, rồi tung hứng nhẹ trong tay.
Giữa một dãy hành lang dài thẳng, đối diện chỉ có một phòng học của họ, tay Giang Tố lộ ra ngoài bệ cửa sổ tựa như muốn người khác tự nguyện mắc câu, chiếc bánh mì ăn sáng đựng trong túi trong suốt bị anh ném lên cao hệt như trái tim cô không có chỗ nào để rơi xuống, ngỡ rằng giây tiếp theo, nó sẽ rơi đập mạnh xuống đất nhưng ngay sau đó, anh đã bắt vào tay một cách gọn ghẽ.
Anh vẫn luôn nhẹ nhàng và thoải mái như thế.
Dễ dàng, thậm chí là không cần biểu hiện hay hành động gì đã có thể tác động đến niềm vui hoặc nỗi buồn của cô cả ngày, có thể là lâu hơn.
Nhưng cô lại cảm thấy vui.
Yêu thầm là một dải mobius dài trong sinh mệnh cô, bản chất là mong đợi rồi bị dập tắt, lại mong đợi, lại bị dập tắt, nhưng ngay sau đó vẫn mong đợi.
Sau đó, cô dùng cả một khoảng thanh xuân của mình để giải mệnh đề không có đáp án này, tự mình kiểm chứng yêu và được yêu, bước đi trong mê cung tuần hoàn vô hạn này chỉ để tìm một lối ra không xác định.
— Trái tim dần nóng lên.
Vì phòng học của anh ở đối diện.
Vì lớp Hỏa tiễn của anh, may mắn lại ở đối diện phòng cô.
Mỗi lần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đều biết anh đang ở ô cửa sổ nào.
Động lực mất đi lại chầm chậm trở lại như trước, có lẽ tốc độ tiến về phía trước của anh rất nhanh, cô nghĩ thế, và cô cũng sẽ như thế, chạy nhanh hơn một chút nữa.
*
Việc đoàn làm phim xuất hiện gần trường như một khúc nhạc dạo, từ đó cho đến một tuần sau, cô không nhìn thấy những người ấy nữa, cũng dần quên béng mất chuyện này.
Bầu không khí ở lớp Hỏa tiễn không căng thẳng như cô đã nghĩ, mà trái lại, nơi ấy hầu hết đều là thiên tài, lúc hết tiết sẽ không cắm mặt vào sách vở, âm thanh bên ấy cực kỳ lớn, tuy cách nhau một hành lang, nhưng nơi đó và nơi này lại như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Thỉnh thoảng Bốc Duệ Thành lại ngứa đòn, đứng ngoài cửa sổ ỷ việc Giang Tố không đánh được mình, ngờ đâu ngay sau đó Giang Tố lại chống tay lên bệ cửa sổ và nhảy ra ngoài, vạt áo bị gió mùa hè thổi tung lên, độ cong mềm mại, giống như một bộ phim điện ảnh.
Bốc Duệ Thành bị dọa kêu gào, vừa hét vừa chạy về phía cô hệt như một con dế đấu thua.
Cô nhìn Bốc Duệ Thành chạy ngang qua, toàn bộ hành lang toàn là tiếng cầu xin tha thứ.
Sau đó Giang Tố dừng lại.
Anh nhàn hạ dựa bên cửa sổ, tay đè ống tay áo lên kính tạo nên những nếp nhăn bất quy tắc. Cô bỗng không cảm giác được hô hấp của mình vào giờ phút này, huyết dịch theo đó dâng lên và sôi trào. Anh không biết một cái dừng lại ngẫu nhiên ấy đã khơi dậy bao nhiêu gió bão mãnh liệt nơi cô. Anh vẫn luôn là nhân vật chính.
“Chơi nữa không?” Anh hỏi.
Cô sửng sốt hồi lâu mới nhận ra phải thôi nhìn, nghe thấy Bốc Duệ Thành bảo không chơi nữa, sau đó anh ném ly nước của mình cho Bốc Duệ Thành xem như là chiến lợi phẩm.
Chẳng mấy chốc, anh đã rời khỏi bệ cửa sổ ấy.
Bốc Duệ Thành quay về lớp với cái ly đã rót đầy cô ca, sau đó đứng ở cửa tiếp tục tám chuyện.
Giang Tố về chỗ ngồi giải đề tiếp, từ góc độ của cô chỉ thấy một góc nhỏ lộ ra của cuốn sách bài tập dày. Anh lại thò tay ra ngoài bệ cửa sổ, ném chiếc bánh mì men mà mình không có thời gian ăn cho cậu bạn.
Cô thấy xương cổ tay nhô ra của thiếu niên và độ cong lõm nhẹ nơi bàn tay, chỉ cần là hành động anh làm, tất cả đều đẹp.
Thanh xuân của cô buồn tẻ và chán nản, những thước phim vui tươi đều có liên quan đến anh.
Mùa hè dần trôi qua trong những tiếng đọc bài, Giang Thành không có thời gian cuối hè mà chuyển thẳng sang mùa thu.
Cô không thích mùa thu.
Bởi mùa thu phải mặc nhiều quần áo hơn, một cô gái không cao không gầy bị quần áo bao phủ tròn xoe. Mùa thu nhiều mưa, cô cũng không thích trời mưa.
Những ngày trời mưa, mặt đất mà người khác bước đi nhẹ nhàng lại là thử thách với cô, những viên gạch lỏng leo, úng nước giống như những quả lựu đạn, một lúc nào đó đạp phải, bùn sẽ văng lên ống quần, có dùng khăn giấy lau đi lau lại cũng chẳng có ích gì, ẩm ướt cả ngày.
Nhưng hôm ấy khi đẩy cửa sổ ra, trong tiếng mưa to tí ta tí tách, gió thổi qua mang theo hương thơm ẩm ướt của lá cây đem đến cho cô một cảm giác rất đỗi quen thuộc, tựa như tái hiện một số cảnh tượng. Ngơ ngác một hồi mới nhận ra, hình như đây là mùi trên người Giang Tố.
Thỉnh thoảng trong đám đông đi lướt qua nhau, cô cũng sẽ vui vẻ thật lâu, cứ nhớ đi nhớ lại rồi hiểu ra lặp đi lặp lại hệt như động vật có vú. Trong những khung cảnh náo nhiệt ấy, cô có thể rút ra những thứ liên quan đến anh, ví dụ như giọng nói của anh, hay mùi thơm trên người anh.
Mùi hương ấy cô đã từng ngửi thấy trên chiếc áo khoác trùm lên đầu mình hồi khai giảng.
Sau đó, mùa thu cũng không đáng ghét như vậy nữa.
Hình như anh không thích phơi nắng, mùa hè hiếm khi ra ngoài nhưng từ cuối tháng mười trở đi, anh lại thường ra ngoài hơn. Mỗi lần như vậy, cô sẽ luôn chờ anh đi ngang qua cửa sổ, thi thoảng gió thương xót lại tặng cô chút âm thanh cuối cùng của lá cây.
Cô cũng trở thành người thích đi ra ngoài.
Thích đứng ở bên lan can nơi góc nhỏ giả vờ ngơ ngác nhưng thật ra là đang nhìn hướng đi của anh. Cách anh mặc đồng phục mùa thu không quy củ như người khác, ống tay áo xắn cao, để lộ ra cổ tay. Trời lạnh mà anh vẫn uống nước ngọt ướp lạnh, chai Bắc Băng Dương màu quýt trong tay anh có những bọt khí trong suốt. Lúc cười, đuôi mắt anh nheo nhẹ, mí mắt xếch lên, toát lên sự kiêu ngạo khó diễn tả của một thiếu niên.
Cô đứng nơi lan can thầm nguyện cầu, mong rằng anh sẽ ngày càng tốt hơn, có thể trở thành người như mình mong muốn, đạt được tất cả những ước mơ của bản thân.
Hy vọng anh luôn kiêu ngạo, luôn thoải mái như thế.
Ở mỗi ngã rẽ của cuộc đời sẽ có những bất ngờ xuất hiện, vô cùng tàn nhẫn.
Cô chỉ nhớ có vài buổi chiều anh nghỉ học, lúc nghe được tin tức của anh là vào giờ ra chơi, nhóm người đông đúc đang thảo luận một chuyện —
“Biết tin gì chưa, nam chính bộ phim “Thiếu niên Du” của đạo diễn Tạ Siêu là Giang Tố đó!”
__
Lời tác giả:
“Anh cứ đi một mạch về phía trước, ngày càng xa cô.”
*Dải mobius: về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy (do Mobius công bố) được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần. Về sau các nhà toán học nâng lên thành lý thuyết, lập công thức tính toán. Không chỉ vậy, lý thuyết về dải Mobius còn được ứng dụng vào thực tế trong các lĩnh vực như: kiến trúc, xây dựng,…
Đây là một mô hình có thể dễ dàng được tạo ra bằng cách dùng một dải giấy và cho xoắn một nửa và sau đó dán hai đầu của dải với nhau để tạo thành một vòng. Trong không gian Euclide có hai loại dải Mobius tùy thuộc vào chiều xoắn: thuận chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ.