THỜI ĐẠI MỚI, ĐỊA PHỦ MỚI!

Editor: Lông

Nhà Trâu Vĩ Khâm bị lừa gạt tiền trong thời gian ngắn không lấy được kết quả nhưng có không ít bạn bè người thân nghe nói nhà Trâu thu lưu phế phẩm bao năm đột nhiên bắt đầu vứt hết đi thì đặc biệt tới cửa làm khách.

Vốn là có không ít người mang tâm thái hiếu kỳ cùng chế nhạo tới, ai ngờ nhà Trâu thật sự tống hết sạch sành sanh, tuy gia cụ vẫn chưa đổi mới nhưng toàn bộ gian nhà thoạt nhìn rộng rãi, thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác chật chội nữa khiến không ít khách tới nhà thấy thư thái, thích ý hơn.

Sau đó mẹ Trâu không còn chanh chua như trước nữa, tuy rằng trong lúc nói chuyện vẫn chưa thể kiềm nén hết tính khí nhưng chí ít không còn quá phận như trước. Hơn nữa mỗi khi không nhịn được muốn bại lộ bản tính sẽ bị Trâu Vĩ Khâm đè xuống, thần kỳ chính là trước đây toàn là bà bắt bí chồng với con trai nhưng lần này lại nghe lời của con.

Tính cách của Trâu Vĩ Khâm khá đàng hoàng, sau khi tôi luyện ở ngân hàng một năm thì biết cách đối nhân xử thế hơn. Khách tới Trâu gia càng ngày càng nhiều, sau này có nhiều người cũng muốn lui tới nhà Trâu, trong đó còn có một số người giúp được Trâu Vĩ Khâm trong công việc, cũng như đuổi được quỷ nghèo, nghênh đón tài vận nhưng đây là sau này.



Trước mắt Dụ Tranh Độ ở nhà chuẩn bị mua vé tàu về Phù Thành, mẹ Dụ vừa giúp cậu sắp xếp hành lý vừa đánh chủ ý lên Bội Kỳ: “Tiểu Thương làm việc bận bịu như thế, dắt theo Bội Kỳ có tiện không cháu? Nếu không thì để Bội Kỳ ở đây chú dì chăm sóc giúp cho, dì bảo đảm lần sau các con quay lại Bội Kỳ sẽ mập lên mười cân.”

Bội Kỳ sợ tới mức nháo nhào: “Cạc cạc!” Con không muốn mập đâu!

Dụ Tranh Độ chảy mồ hôi: “Thôi để tụi con dẫn về, lập trình viên tụi con có thể chăm sóc ở công ty mà.”

Đừng thấy Bội Kỳ hung ác, người ta rất nổi tiếng trong giới lập trình viên đấy.

Mẹ Dụ đành lưu luyến bỏ qua, đầu chôn cổ ngỗng hít hít: “Bội Kỳ, con về Phù Thành rồi nhớ phải thường xuyên gọi video với bà nội đấy!”

Nhìn tư thế hít hít ngỗng của bà khiến Dụ Tranh Độ hơi đen mặt, Thương Khuyết ở bên cạnh vừa chơi game vừa liếc nhìn, nói: “Không cần gọi video, nếu không thì chú dì có thời gian tìm cơ hội tới Phù Thành chơi cũng được.”

Mẹ Dụ cười híp mắt không thấy mặt trời: “Sao được chứ.”

Khóe miệng Dụ Tranh Độ giật giật, cậu rất muốn nhắc nhở mẹ mình nếu không tiện thì đừng nên cười rạng rỡ tới vậy. Cậu chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu xem hệ thống hậu đài sổ Sinh Tử, dự tính trước khi đi làm kiểm tra lại tình hình hoạt động của hệ thống.

Năm nay có hệ thống với app quy hoạch nhân sinh trợ giúp, lại thêm các địa điểm đầu thai được sắp xếp một cách khoa học, công việc đầu thai tiến hành đều đâu vào đấy, cơ bản không có gì nhiễu loạn, dữ liệu hệ thống cũng ổn định.

Dụ Tranh Độ vừa mới thở phào thì đột nhiên hậu đài bắn tới một báo động trước.

Chức năng báo động trước cũng là một trong các chức năng hỗ trợ của hệ thống sổ Sinh Tử. Lúc họ thiết kế đã thiết lập hệ thống có thể thu thập dữ liệu môi trường xung quanh cùng các tin tức, chính sách, hoàn cảnh kèm theo để dự đoán các khả năng hiện tượng bất thường sẽ xảy ra hoặc là tình huống tử vong, hệ thống sẽ báo động trước để các nơi đầu thai thuận tiện làm công tác chuẩn bị.

Nhưng từ khi hệ thống hoạt động tới nay thì đây là lần đầu tiên báo động, Dụ Tranh Độ không hiểu sao, vừa mở ra nhìn thì thấy báo động tử vong khu vực Tư Lĩnh.

Trước khi Tết, Tư Lĩnh đột nhiên có trận mưa lớn dẫn tới núi lở, Bội Kỳ cũng vì thành công khuyên Ngụy Tiêu không nên đi nghỉ phép ở Tư Lĩnh mới chiếm được rất nhiều tiền lì xì. Lúc đó Dụ Tranh Độ đã kiểm tra bộ hậu đài một lần nhưng dữ liệu đều bình thường, cũng không có phát sinh thương vong lớn, chẳng lẽ là tai họa kéo dài?

Trong lòng Dụ Tranh Độ hơi động, lập tức lên mạng tìm thông tin liên quan tới Tư Lĩnh nhưng trước mắt đều là tin về trận mưa trước tết cùng sắp xếp cứu viện sau đó, tựa hồ mọi chuyện đã dần ổn định, chưa từng xuất hiện tin gì mới.

Dụ Tranh Độ hơi nghi ngờ, kéo cánh tay Thương Khuyết, đem thông báo của hệ thống sổ Sinh Tử cho hắn xem: “Sếp, anh xem cái này thử?”

Thương Khuyết nghiêm mặt, đặt điện thoại xuống: “Chuyện này không bình thường.”

“Đúng vậy, nhưng em xem tin tức về Tư Lĩnh không thấy có tin gì, cũng không có dấu hiệu sẽ xuất hiện tình huống thương vong lớn.” Dụ Tranh Độ nói.

Thương Khuyết hơi trầm ngâm: “Xem trước dữ liệu tử vong hai ngày nay của Tư Lĩnh, nếu như là thiên tai trừ phi là dạng đột ngột như động đất thì các trường hợp còn lại hẳn là sẽ để lại dấu vết.”

Dụ Tranh Độ bừng tỉnh, lúc này mở dữ liệu của Tư Lĩnh xem xem. Cậu kiểm tra năm trước không có gì thay đổi quá lớn nhưng từ biểu đồ có thể phát hiện số lượng người không thay đổi nhiều nhưng động vật chết lại chầm chậm tăng lên.

Cậu kiểm tra nguyên nhân cái chết của động vật, vừa xem đã khiến cậu hoảng sợ, nguyên nhân động vật chết trong hai ngày qua ghi nhận lại cơ bản đều giống nhau: Hạn hán, nóng bức, thiếu nước.

Tư Lĩnh không phải mới có mưa sao? Mới chỉ qua hai ngày, sao động vật lại có thể chết vì thiếu nước?

Dụ Tranh Độ lại tìm thông tin về Tư Lĩnh lần nữa, lần này nhập thêm từ khóa ‘hạn hán’. Thông tin xuất hiện khá ít, truyền thông gần như không thấy đưa tin nhưng có mấy cư dân mạng là dân bản địa oán giận hạn hán trên weibo.

Hệ thống sổ Sinh Tử có lẽ là thấy được tin tức này, kết hợp nguyên nhân tử vong của động vật gần đây mới báo động trước.

Dựa theo hệ thống phân tích dữ liệu mà xem thì quanh khu vực Tư Lĩnh có không ít núi rừng, đồng ruộng cùng trại chăn nuôi lớn. Nếu như thời tiết thật sự xuất hiện hạn hán kéo dài, người còn có thể dựa vào viện trợ hoặc rời đi nhưng động vật lại không có được đãi ngộ này, trước mắt mới chỉ có số ít, nếu như tình hình không được cải thiện thì e là sẽ sớm nghênh đón kỳ tử vong bạo phát của động vật.

Mà nếu hạn hán nghiêm trọng như thế thì sao truyền thông lại không đưa tin?

Thương Khuyết quyết định thật nhanh: “Đổi vé đi Tư Lĩnh.”

Dụ Tranh Độ nhìn mẹ Dụ: “Mẹ, con với Tiểu Thương phải đi công tác ngay. Mẹ giúp con chăm sóc Bội Kỳ với vịt vú em hai ngày nhé.”

Mẹ Dụ làm động tác ok: “No problem!”

Dụ Tranh Độ: = = Câu tiếng Anh này hình như là mẹ cậu nghe từ Thương Khuyết lúc hắn đang học từ đơn thì phải.



Quanh khu vực Tư Lĩnh khá hoang vắng, nhiều núi nhiều sông, dãy núi kéo dài xa tít tắp. Đến nay vẫn có nhiều địa phương mà nhân loại chưa đặt chân tới, nghe đâu trong núi còn có nhiều động vật hoang dã, không thiếu các loài trên bờ tuyệt chủng cần được bảo vệ, tài nguyên thiên nhiên rất phong phú.

Tuy sở hữu tài nguyên dồi dào nhưng kinh tế bản địa Tư Lĩnh lại phát triển rất chậm chạp và lạc hậu. Hiện giờ ở đây vẫn lấy nông canh làm chủ, mấy năm gần đây có chính sách hỗ trợ mới từ từ xuất hiện trại chăn nuôi quy mô lớn, còn cho phép khai phá Tư Lĩnh thành địa điểm du lịch, chuyện này vốn có thể kéo thành hạng mục phát triển nhưng người địa phương lại bài xích những người ngoài tới đây đầu tư, đặc biệt là khu du lịch mới được cấp phép từng đăng tin tập thể người địa phương tới gây rối, năm trước mưa rào ở Tư Lĩnh dẫn tới đông đảo khách du lịch bị nhốt, thái độ của người địa phương cũng rất lạnh lùng.

Dụ Tranh Độ chỉ mới ở trên mạng nghe qua ít tin đồn nhưng chờ khi tới rồi vẫn thấy hơi giật mình.

Người dân ở đây khá đông, theo lý thì địa phương được Chính phủ nâng đỡ sẽ không quá tệ đi nhưng khu vực xung quanh Tư Lĩnh gần như không thấy được dấu tích phát triển, nhà dân thì lụp xụp, đường thì đất đá, có nhiều nơi vẫn có thế thấy được đang sửa nhưng chỉ sửa được một nửa, giao thông cực kỳ bất tiện.

Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết trước khi tới khu nghỉ dưỡng Tư Lĩnh thì tới trấn nhỏ gọi là Đồng Khanh, muốn từ đó đổi xe tới khu nghĩ dưỡng, ai ngờ mới tới lại nghe đường tới khu nghỉ dưỡng chỉ có một con đường, lại vì mưa lớn nên bị phá mất một đoạn, tới giờ vẫn chưa sửa lại.

Thời gian không còn sớm, Dụ Tranh Độ thương lượng với Thương Khuyết quyết định nghỉ ở Đồng Khanh một đêm, hôm sau mới quyết định tiếp.

Mặc dù ở gần khu nghỉ dưỡng nhưng trang thiết bị của Đồng Khanh không tốt lắm, toàn bộ trấn chỉ có một nhà là tương đối ra dáng khách sạn, Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết trực tiếp đi tới khách sạn đó.

Dọc đường đi, Dụ Tranh Độ cảm nhận rõ ràng được sự nóng bức và khô hạn ở đây, rõ ràng chưa hết Tết nhưng nhiệt độ nơi này chẳng khác gì giữa hè, người đi đường toàn mặc đồ ngắn tay, động vật nhỏ lang thang bên ngoài cũng một bộ sống dở chết dở.

Dụ Tranh Độ vừa lau mồ hôi vừa hỏi Thương Khuyết: “Sếp, anh không cảm nhận được gì sao?”

Thương Khuyết nhìn lên trời, thoạt nhìn hắn không hề bị ảnh hưởng bởi mặt trời, con người màu đen sâu không thấy đáy dần hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Đất cằn ngàn dặm… Hạn Bạt hiện thế.”

“Hạn Bạt?” Dụ Tranh Độ cả kinh, “Đây chẳng phải là cương thi sao?”

Hạn Bạt được xem như là truyền thuyết tương đối nổi tiếng ở Trung Quốc, tuy rằng có nhiều thuyết pháp liên quan tới nguyên hình của Hạn Bạt nhưng đều nhất trí cho rằng là cương thi sống dậy, dân gian cho rằng Hạn Bạt có thể ngăn cản mưa gió, một khi hiện thế, “Chứng kiến quốc gia đại hạn, đất cằn ngàn dặm.”

Tuy Dụ Tranh Độ đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Hạn Bạt nhưng vẫn cho là trí tưởng tượng của dân gian, xưa nay không nghĩ tới bản thân sẽ thật sự có một ngày gặp phải.

“Sự hình thành của Hạn Bạt rất phức tạp, có khi là cương thi, có khi không phải.” Thương Khuyết giải thích nói, “Sở dĩ dân gian phổ biến Hạn Bạt là cương thi là bởi vì thời Tống đã từng có một loại thuyết cho rằng cương thi có thể hút nước.”

Dụ Tranh Độ 囧: “Này cũng đúng.”

“Tình huống về Hạn Bạt ở Tư Lĩnh là sao thì khó nói.” Thương Khuyết nói, “Nhưng anh suy đoán rất có thể là do trận mưa rào cuốn trôi đất đai khiến mấy thứ ở dưới núi thoát ra ngoài.”

Dụ Tranh Độ không hiểu: “Thứ ở dưới núi?”

Thương Khuyết nhìn cậu: “Em có biết vì sao nơi này môi trường rất tốt nhưng địa phương lại lạc hậu tới vậy không?”

Dụ Tranh Độ hiếu kỳ nhìn hắn: “Tại sao?”

“Bởi vì nơi này vừa là sinh địa vừa là tử địa.” Thương Khuyết chậm rãi nói.

Điều kiện tự nhiên của Tư Lĩnh rất tốt, trên núi dưới sông, chắn gió tụ khí, âm dương khí tập hợp luân chuyển không tiêu tan, là nơi cực kỳ thích hợp cho sinh linh sinh trưởng nhưng cũng vì chính như vậy mà trở thành mộ phần lý tưởng nhất.

Mấy ngàn năm qua Tư Lĩnh vẫn luôn là hầm mộ lý tưởng nhất Trung Quốc, từ vương công quý tộc tới bách tính bình dân, không biết bao nhiêu người đã mai táng ở đây. Trong núi sâu, dưới đất vàng, mộ phần chồng chất với nhau, xương đè lên xương, mấy ngàn mấy vạn cũng không đếm hết.

Trước đây nói người Tư Lĩnh sống cùng với quỷ cũng không quá đáng.

Nhưng sau này thời thế đổi thay, Tư Lĩnh dần thay đổi trong mắt nhìn của mọi người. Mấy chục năm gần đây, các bộ ngành liên quan cưỡng chế phổ biến tư tưởng hỏa táng khoa học nên có rất ít người biết về quá khứ của Tư Lĩnh.

Tin tức mới toàn là khai phá khu nghỉ dưỡng Tư Lĩnh cùng với trại chăn nuôi quy mô lớn.

Dụ Tranh Độ thật sự không biết Tư Lĩnh trước kia là hầm mộ cỡ lớn, nghe xong thì kinh ngạc không thôi, vẻ mặt hoang mang hỏi: “Cho nên nơi này không thể phát triển lên được là do phong thủy?”

Thương Khuyết lắc đầu: “Nơi này là bảo địa phong thủy, tự nhiên cũng rất thích hợp để sinh sống.”

Hắn suy đoán nói: “Phát triển không được có thể là do tư tưởng nữa.”

Tư Lĩnh bế tắc như vậy là vì luôn thờ phụng hầm mộ cùng văn hóa luân hồi nên hiển nhiên là không có xúc cảm mãnh liệt với việc theo đuổi hiện thế.

Thương Khuyết cười giễu cợt, “Là do nền giáo dục không đuổi kịp hiện đại chứ nếu nơi này được phổ cập về chế độ chủ nghĩa xã hội thì đã không phản đối xây dựng khu nghỉ dưỡng rồi.”

Mỗi lần Dụ Tranh Độ nghe Quỷ vương đàm luận về chế độ chủ nghĩa xã hội đều có cảm giác không khỏe lạ kỳ, đúng lúc hai người đã tới bên ngoài khách sạn nên dừng bàn chuyện, cùng nhau đi vào.

“Một phòng, cảm ơn.” Dụ Tranh Độ lấy thẻ căn cước với thẻ tín dụng đưa tới.

Cơ thể Thương Khuyết hơi nghiêng về phía cậu, thấp giọng ho khan một tiếng: “Muốn phòng có giường lớn.”

Dụ Tranh Độ bật cười: “Biết mà.”

Cậu đang định nói cho bên tiếp tân thì bên kia đã mở miệng trước: “Xin lỗi tiên sinh, hôm nay nhiều khách tới nên giờ chỉ còn trống một phòng giường lớn, ngài có thấy bất tiện không ạ?”

Trên mặt Thương Khuyết lộ ra nụ cười hờ hững, ra vẻ hào phóng mà gật đầu: “Không ngại.”

Dụ Tranh Độ hơi ngạc nhiên, hỏi tiếp tân: “Hôm nay rất đông khách sao?”

Hiện giờ khu nghĩ dưỡng đã tạm dừng hoạt động, Đồng Khanh thoạt nhìn cũng không có nhiều du khách, mấy loại khách sạn thế này giống như cả năm còn chưa hết được một nửa phòng mà khách sạn này lại kín chỗ?

Tiếp tân chỉ lộ nụ cười mỉm chứ không trả lời, tựa hồ có vẻ hơi bất mãn.

Dụ Tranh Độ đang nghi hoặc thì chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc hô lên: “Cư sĩ Thương, cư sĩ Dụ, trùng hợp quá!”

Nghe được thanh âm này, tiếp tân nhất thời lườm ra sau, có vẻ cô nàng khá bất mãn với các vị khách này.

Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn lại thì thấy mấy đạo sĩ từ thang máy đi về phía này. Dẫn đầu chính là đạo trưởng chùa Thanh Liên Đế Dương cùng tiểu đạo trưởng Nguyên Thanh, đằng sau còn có ba người, có một người đã từng gặp chính là vị đạo trưởng ở Di Nam được cụ Dụ mời về làm phép cho từ đường Dụ thị hồi Tiết Thanh Minh năm trước, đạo trưởng Khấu Bất Chí chùa Đam Dương.

Dụ Tranh Độ giật mình, vội vã kéo Thương Khuyết cùng tiến lên trước chào hỏi: “Sao mọi người cũng ở đây?”

“Tất nhiên vì vấn đề đại hạn ở đây mà tới.” Đạo trưởng Mục gặp Dụ Tranh Độ như thấy được người nhà mình nên không che giấu thấp giọng nói với cậu, “Mới nãy chúng tôi cùng nhóm người đạo trưởng Khấu cùng thảo luận, bước đầu đã có suy đoán đại hạn ở Tư Lĩnh rất có thể là do Hạn Bạt tạo thành.”

Dụ Tranh Độ hiểu rõ mà gật đầu, nhiều đại sư nổi tiếng trong nước tụ hội như vậy hiển nhiên không phải hành động tự phát, đoán chừng là do ban ngành liên quan mời tới. Nhìn như vậy, chỉ sợ là bên trên đã phát hiện đại hạn này có chỗ bất thường, mà vậy cũng có thể giải thích tại sao xuất hiện tình huống như thế nhưng phía truyền thông lại hoàn toàn không hề đưa tin, thật sự là không thể đưa tin mới đúng.

Quả nhiên, đạo trưởng Mục vừa thấy Dụ Tranh Độ không hề tỏ ra bất ngờ lập tức lộ ra biểu cảm ‘cậu biết tôi biết chúng ta đều hiểu’, mỉm cười nói “Dụ tổng cùng Thương tổng có phải cũng nhận được lời mời của ban ngành mà đặc biệt tới đây không?”

“Không phải, công ty chúng tôi sẽ không làm phép.” Dụ Tranh Độ khoát tay.

Đạo trưởng Mục hơi bối rối: “Vậy hai người tới làm gì?”

Dụ Tranh Độ: “Hệ thống của chúng tôi đo được bên này có khả năng xuất hiện tình huống động vật tử vong số lượng lớn nên tới đây khảo sát.”

Các đạo trưởng hoàn toàn im lặng.

Chỉ có Nguyên Thanh hưng phấn mà nói: “Tôi biết tôi biết, tôi có xem qua buổi diễn thuyết hội nghị thượng đỉnh công nghệ kia của cậu rồi. Có phải là hệ thống của công ty cậu có thể thực hiện được cân bằng sinh thái cùng với phát triển tài nguyên bền vững không!”

Dụ Tranh Độ khô khan đáp: “Đúng.”

Trong giọng nói của Nguyên Thanh toát lên vẻ mong đợi về khoa học: “Thật tiên tiến!”



Nguyên Thanh:  Tôi nhất định phải tiên phong cho cách mạng tu đạo khoa học.

Bình luận

Truyện đang đọc