THỜI ĐẠI MỚI, ĐỊA PHỦ MỚI!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lông

Ghế của nhóm Dụ Tranh Độ là hàng thứ nhất khu VIP. Sau khi ngồi xuống nhìn xung quanh cậu mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh có rất nhiều quý bà mặc trang phục lộng lẫy, phỏng chừng có không ít người thông qua quan hệ với công ty quản lý để lấy vé.

Dụ Tranh Độ cười đùa nói: “Đây có phải là fan thổ hào mà ở trên mạng nói không nhỉ?”

Thương Khuyết tùy ý nhìn quanh: “Thời điểm trước kia chỉ có những người ở hàng này mới có thể nghe được âm nhạc của Khẩn Na La.”

Dụ Tranh Độ nghi hoặc nhìn hắn. Thương Khuyết cười cười, giải thích cho cậu nghe tín ngưỡng ở Hoa Hạ thịnh nhất là Phật giáo đặc biệt là vào niên đại Thương Khuyết sinh ra là thời kỳ cường thịnh nhất của Phật giáo. Lúc đó Tướng Quốc Tự ở gần kinh thành, diện tích rộng lớn, có tới mấy chục tòa. Khi mà linh lực vẫn còn chưa suy yếu, cao tăng đắc đạo là người có năng lực mời được thần, mỗi khi cần tới những nghi thức cỡ lớn, phương Tây ngẫu nhiên cũng sẽ hạ xuống Phạn âm nhưng vào lúc ấy chỉ những quan to quý nhân mới được nghe.

Không giống bây giờ chỉ cần có tiền, tốc độ tay nhanh là có thể cướp được một vé tới buổi ca nhạc của Nhân Mã.

Đang nói chuyện, trong sân vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng hoan hô, hôm nay có nhiều fan độ tuổi khác nhau, mọi người không quen hò hét như thanh niên trẻ nên hầu hết chỉ vỗ tay.

Trong tiếng vỗ tay ấy, nhóm nhạc Nhân Mã trong truyền thuyết bước ra sân.

Đây là lần đầu Dụ Tranh Độ thấy họ biểu diễn sau khi Khẩn Na La debut, bọn họ vừa ra là Dụ Tranh Độ phun ngay tại chỗ.

Nam Khẩn Na La mặc áo da, mang đầu ngựa, nữ Khẩn Na La tạo hình lạnh lùng, trang điểm đậm, mắt khói… nhìn không có cảm giác Phật hệ chút nào.

Hai Khẩn Na La trông hết sức kích động mà điều này cũng khó trách, tuy họ đã trải qua vô sổ buổi biểu diễn lớn nhỏ nhưng trước đây ở địa vị thấp, chỉ là nghi thức trợ hứng chứ không như hiện tại, dưới sân khấu cả ngàn người đều là fan của họ.

Từ khi Khẩn Na La debut, bọn họ ở công ty mắng hòa thượng Giác Âm ngày càng nhiều. Lúc ăn sáng, chơi điện thoại cũng phải mắng mấy câu, nếu không phải Giác Âm lừa họ hại họ biến thành phần tử tà giáo lừa đảo thì họ đâu đến nỗi phải trốn đằng đông đằng tây, rơi vào cảnh tù tội chứ.

May là có La Phong cho họ cơ hội đổi đời, cho họ một con đường nghiề nghiệp mới. Giờ họ xem như là khổ tận cam lai, đi tới đỉnh cao nhân sinh, chỉ hận không thể kiếm thêm nhiều tiền cho La Phong, tranh thủ ký kết hợp đồng lao động không thời hạn với công ty.

“Xin chào các bạn Sao Mộc, cảm ơn mọi người đã tới tham gia buổi ca nhạc của chúng tôi!” Nam Khẩn Na La vẫy tay, hét vang dội, “Bây giờ chúng tôi sẽ biểu diễn bài hát chính của chúng tôi cho mọi người nghe – Rock and roll cực lạc!”

Theo âm nhạc vang lên, toàn sân trong nháy mắt high lên, các fan trung niên lấy gậy huỳnh quang với bảng đèn led đung đưa theo nhạc.

Ba mẹ Dụ mấy lần suýt kích động tới mức đứng lên nhưng may là lúc quan trọng còn nhớ tới chính mình đang ngồi hàng thứ nhất nên nhịn xuống.

Dụ Tranh Độ hoài nghi nếu thay đèn ở trên thành đèn chùm nhiều màu thì nhóm các bác gái có thể nhảy disco ngay tại đây luôn.

Đợi đến khi nghe tới ca khúc cuối, Dụ Tranh Độ suýt nữa bay màu – bài hát kia tên là ‘Đường Tam Tạng rock and roll’, nghe nói là Khẩn Na La xem Tây Du Ký nên sinh ra linh cảm.

Dụ Tranh Độ suy yếu nói: “May là bọn họ không coi Hồng lâu mộng.”

Nếu không bây giờ chắc cậu sẽ nghe Lâm Đại Ngọc rock and roll mất.

Ánh đèn lấp lánh, không khí lên tới đỉnh, cơ hồ tất cả cảm xúc của fan đều được khơi dậy, nhóm các bác lớn tuổi vừa quơ gậy huỳnh quanh vừa hát. Tại thời khắc này, rào cản giữa các nhóm fan không cùng độ tuổi như bị phá vỡ, fan hòa thành một thể.

Dụ Tranh Độ nhìn mà khiếp sợ: “Trời ạ, bác gái bên kia tuổi cao rồi, phải kiềm chế…”

“Ôi ôi, người kia thật lợi hại, hình như đó là chữ viết bằng bút lông phải không?”

Thương Khuyết thuận tầm mắt của cậu nhìn sang thì thấy một người cầm bảng đèn led, bất đồng chính là chữ trên bảng là chữ rồng bay phượng múa bằng bút lông, xung quanh còn có bóng đèn nhỏ.

“Âm nhạc của Khẩn Na La có thể đánh thẳng vào lòng người phàm.” Thương Khuyết giải thích cho cậu, “Người bình thường bị động là chuyện bình thường.

Mà đối với Thương Khuyết thì Khẩn Na La chẳng hề có gì khác trước nên bọn họ thoạt nhìn bình tĩnh hơn những người xung quanh.

Dụ Tranh Độ đỡ trán: “Sau này Khẩn Na La nên tổ chức biểu diễn với nhiều hình thức khác nhau cho những nhóm fan khác độ tuổi, em sợ mấy bác lớn tuổi kích động quá sẽ ảnh hưởng xấu…”

“Ừ.” Thương Khuyết gật đầu.

Dụ Tranh Độ suy nghĩ: “Lúc đó có thể bán vé cho nhóm người cao tuổi kèm với bình giữ nhiệt với câu kỷ tử.”

Thương Khuyết ngẫm nghĩ: “Anh thấy nhóm fan trẻ cũng cần.”

Dụ Tranh Độ tán thành: “Thanh niên thì bán kèm thuốc mọc tóc nữa.”

Mới vừa nói xong thì đột nhiên trên đài truyền tới tiếng vang ‘ong ong’, micro của nữ Khẩn Na La gặp sự cố.

Bởi vì hôm nay đã sớm định trước chỉ là buổi gặp mặt fan chứ không phải biểu diễn chính quy nên thiết bị chuẩn bị chỉ là hàng phổ thông, kết quả không biết là Khẩn Na La hay nhân viên quá kích động mà sơ ý để micro xảy ra vấn đề.

“Alo alo.” Nữ Khẩn Na La gọi hai tiếng nhưng micro không thu được âm thanh, bầu không khí náo nhiệt bị gián đoạn, xúc cảm trong mắt người hâm mộ như bị dội một gáo nước lạnh.

Đã tới ca khúc cuối mà còn gặp trục trặc, nếu không phải là nhóm fan đang bị nhạc Phật cảm hóa mà nếu là fan thuần rock and roll chắc giờ khắp nơi đều là tiếng mắng chửi,

Hiện giờ dù không bị mắng nhưng mất hứng là chuyện khó tránh khỏi.

Ba mẹ Dụ cũng hơi bực mình, mẹ Dụ thở dài, tiếc nuối nói: “Bài này mẹ hát hay nhất mà, sao lại không có tiếng…”

Ban tổ chức đang rất căng thẳng, vội vàng tìm micro dự phòng.

Đúng lúc này, nam Khẩn Na La đột nhiên ném micro trên tay mình đi, cùng nữ Khẩn Na La ăn ý liếc mắt nhìn nhau rồi ôm đàn cùng trống, không thèm cầm micro mà nhảy tới hai bước.

Ban tổ chức sợ họ vì thiết bị gặp sự cố mà cáu kỉnh nên mặt mũi tối sầm lại, nhìn là đoán được chờ sau khi buổi biểu diễn kết thúc họ sẽ mắng dữ dội như thế nào.

Fan dưới đài thấy thế cũng ồn ào nhưng nam Khẩn Na La giơ hai tay lên, bắt đầu vỗ trống: “Hey, mọi người cùng hát với tôi nào!”

Nữ Khẩn Na La lập tức tiếp bước, tiếng đàn bắt đầu vang lên.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, âm nhạc của họ thật ra không phải là kiểu cổ động hay điếc tai nhưng lại có sức khuấy động vô cùng, ngay cả góc xa nhất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cảm xúc của mọi người lần thứ hai được khơi dậy, khán giả bắt đầu hòa cùng tiếng nhạc. Trong âm thanh vang dội, Khẩn Na La không cần micro trực tiếp mở miệng hát lên.

Toàn sân nóng lên, ngay cả nhân viên cũng trợn mắt há miệng.

Thiết bị gặp chuyện cơ hồ là ác mộng của mỗi nhân viên tổ chức biểu diễn âm nhạc nhưng tới nhóm Nhân Mã lại gần như chẳng có vấn đề gì lớn – bọn họ kỳ thực không hề dùng nhiều sức nhưng mỗi lần hát lại vẫn truyền tới tai người nghe, mà nói đúng hơn là ít đi tiếng nhiễu của máy móc khiến thanh âm họ lại càng trong trẻo hơn.

Chuyện này cần lượng hô hấp kinh người đến mức nào để có thể biểu diễn tới vậy?

Dụ Tranh Độ cảm khái: “Không hổ là thần!”

“Không phải đâu.” Thương Khuyết thuận miệng đáp, “Trước đây biểu diễn nghi thức cũng không có micro nhưng nghi thức quy mô lớn, bọn họ phải bảo đảm mỗi người tham gia đều có thể nghe được…xem như là kỹ năng cơ bản công việc đi, giống như giới văn phòng ấy.”

Dụ Tranh Độ: “…” Có thể để cậu lưu giữ chút ảo tưởng về thần được không?

Tuy có xảy ra vấn đề nhưng ngược lại biến buổi biểu diễn đạt được thành tích cao nhất. Buổi concert còn chưa kết thúc, công ty quản lý Tinh Trình đã đem chuyện này mua hot search thu được vô số lời khen và nhiệt độ.

Sau khi kết thúc, khán giả dưới sự hướng dẫn của nhân viên lần lượt rời đi. Hai người Khẩn Na La sau khi ký tên cho fan thì được người quản lý sắp xếp đi tới sân bên cạnh tiếp nhận phỏng vấn.

Bởi vì Nhân Mã bỗng dưng nổi tiếng đột ngột nên lần này có không ít truyền thông chú ý. Công ty quản lý phối hợp mời mấy nhà truyền thông giải trí tới, chờ sau khi kết thúc buổi ca nhạc sẽ phỏng vấn, thuận thế mời một số fan may mắn tới đây để củng cố lượng fan mới.

Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết cùng ba mẹ đang định đi xuống thì nghe có người hô: “Thương tổng, Dụ tổng thì ra hai người cũng tới xem à!”

Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết quay đầu nhìn lại thì thấy là tổng giám Từ Huy công ty Tinh Trình cũng là người chế tác album cho nhóm Nhân Mã.

“Xin chào Từ tổng.” Dụ Tranh Độ lên tiếng chào hỏi.

“Sao hai người tới đây mà không nói với tôi để tôi sắp xếp.” Từ Huy khó nén hưng phấn, kéo Dụ Tranh Độ, “Đúng lúc lắm, lát nữa chúng tôi có buổi tiệc khánh công, mọi người cùng tới đi.”

Dụ Tranh Độ vốn muốn từ chối nhưng Từ Huy hoàn toàn không cho có cơ hội từ chối. Đây cũng khó trách, giờ Nhân Mã là át chủ bài trên tay anh ta nên càng phải ân cần hơn với ông chủ chân chính của Nhân Mã rồi.

Dụ Tranh Độ nói xin lỗi: “Không phải không muốn tham gia nhưng hôm nay chúng tôi cùng tới với ba mẹ nên không tiện làm phiền mọi người.”

“À, đi cùng với cả cô chú à.” Từ Huy vội vàng chào hỏi với ba mẹ Dụ gia sau đó vung tay lên, “Này thì có gì khó, cùng đi là được.”

Lời mời tới mức này rồi, Dụ Tranh Độ nếu còn từ chối nữa thì không chừa mặt mũi cho Từ Huy, cậu liếc nhìn Thương Khuyết thấy hắn đảo mắt ý sao cũng được.

Dụ Tranh Độ nhìn ba mẹ mình: “Ba mẹ, hay là cùng đi ăn bữa cơm nhé. Tới đó có thể gặp nhóm Nhân Mã mà ba mẹ thích nữa.”

Ba mẹ Dụ ban đầu còn hơi ngượng ngùng nhưng nghe thấy nhóm Nhân Mã thì hai mắt sáng lên, ba Dụ tiến lên một bước, dáng vẻ không sao nói: “Vây… có tiện tới xem phỏng vấn của Nhân Mã không?”

Dụ Tranh Độ: “…” Cậu đã đánh giá thấp mức độ theo đuổi cuồng nhiệt của fan trung niên.

Từ Huy thoải mái nói rằng: “Tiện chứ tiện chứ, cô chú đi theo cháu. Cháu sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho hai người.”

Ba mẹ Dụ biết mình nợ ân tình người ta, không tiện gây phiền phức thêm nên vội vã xua tay: “Không cần không cần, cô chú đứng được rồi.”

Vì vậy trong bầu không khí khá vi diệu, Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết dẫn theo ba mẹ đi theo Từ Huy sang bên phỏng vấn.

Từ Huy dẫn họ đi từ cửa phụ, sợ kinh động tới người khác nên họ chỉ đứng cạnh xem.

Bởi vì có sự cố nhỏ khúc cuối nên trở thành đề tài nóng để phỏng vấn, phía truyền thông liên tục hỏi, Khẩn Na La trả lời câu nào câu nấy rất thỏa đáng.

Ba mẹ Dụ nhìn mà mắt cứ long la long lanh, hai người thay phiên tán thưởng.

Ba Dụ: “Ài, tiểu thư Cận Na thật là đẹp.”

Mẹ Dụ: “Cậu Cận La cũng rất anh tuấn.”

Dụ Tranh Độ khô lời nhìn ba mẹ: “Mẹ à, Cận La đầu đội cái đầu ngựa mà mẹ nhìn sao mà ra anh tuấn được vậy?”

Mẹ Dụ: “Là một đầu ngựa anh tuấn!”

Dụ Tranh Độ: …Ống kính fan nhìn thần tượng chắc phải dày tới 40m nhỉ?

Bên này vừa mới nói xong, Từ Huy cũng cảm khái: “Giới giải trí đã rất lâu rồi chưa sinh ra người có khí chất với tố chất ngôi sao như Cận Na với Cận La rồi.”

Dụ Tranh Độ không ngờ người đã duyệt qua vô số người như Từ Huy lại khen như thế nên hơi ngạc nhiên: “Thật sao?”

“Khí chất thì khỏi phải bàn, hiện giờ giải trí không tìm được ai có khí chất thanh thuần như họ đâu.” Từ Huy khoanh tay, một tay chỉ nhóm Khẩn Na La trên đài, “Cậu nghe cách họ ăn nói đi rồi kết hợp tài nghệ với giác ngộ nữa, nhiêu đó đã đủ tham gia Đại biểu nhân dân toàn quốc rồi.”

Dụ Tranh Độ bị hình dung của Từ Huy gây chấn động. Ban nãy cậu tán gẫu với ba mẹ không có lắng nghe Khẩn Na La nói chuyện, bị Từ Huy nói như thế nên cũng nghe một hồi.

Sau đó cậu liền biết có chuyện gì xảy ra.

Hai người Khẩn Na La dành nhiều thời gian đi lừa đảo giang hồ với lão hòa thượng Giác Âm nên cũng học được trình độ dùng miệng lưỡi lừa gạt thế gian, lại thêm hai người có hào quang thần linh, khí chất thoát tục nên giờ biết cách khôn khéo xoay truyền thông ngất ngây như con gà tây.

Giác Âm lúc trước chỉ dựa vào mấy lời này để thu được một đống tín độ, trình độ có thể không cao sao?

Dụ Tranh Độ nhìn Từ Huy bị Khẩn Na La nói tới mức cảm động rối tinh rối mù, rất muốn hỏi anh ta có muốn gia nhập giáo hội Khẩn Na La trở thành hộ pháp quang vinh không.

Bởi vì trình độ ăn nói cực cao của Khẩn Na La nên buổi phỏng vấn này tiến hành rất thuận lợi, phản ứng của fan may mắn dưới đài cũng rất nhiệt liệt. Buổi phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, nhân viên bắt đầu sắp xếp xuống sân khấu.

Dụ Tranh Độ cũng dẫn ba mẹ đi cùng Từ Huy rời đi thì đúng lúc này hội trường bỗng truyền tới tiếng hét khủng hoảng của fan: “Aaaaa!”

“A! Có người!”

Ngay sau đó là một tiếng la của người đàn ông: “Nhân Mã, tôi thật sự rất thích hai người!”

Dụ Tranh Độ vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy không biết từ nơi nào nhô ra một người đàn ông cao lớn nhân cơ hội tan cuộc dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay chạy về phía Khẩn Na La trên đài.

Hiện trường hoàn toàn rối loạn, nhân viên cũng trở tay không kịp, mấy nhân viên an ninh vội vàng chạy lên muốn ngăn lại người hâm mộ kia nhưng không còn kịp nữa.

Người hâm mộ kia hiển nhiên đã có chuẩn bị, trong chớp mắt đã nhào tới bên người nam Khẩn Na La, hai tay ôm lấy đầu ngựa của hắn, la lớn: “Cận La, tôi muốn thấy dung mạo thật của cậu!”

Gã vừa nói xong thì fan ở hiện trường nhất thời yên tĩnh, mọi người không kìm lòng được cùng nhìn về phía trên đài.

Fan cuồng đương nhiên khiến người ta chán ghét nhưng vào giờ phút này nội tâm mọi người không tự chủ sinh ra mong đợi – từ khi nhóm Nhân Mã debut tới nay, Cận La vẫn luôn đội đầu ngựa, chưa từng có khi nào cởi ra, nói fan không tò mò thì là nói dối, trên thực tế ai cũng hiếu kỳ vô cùng.

Trên mạng có vô số bài post liên quan tới bản thân dung mạo của Cận La đến cùng là như thế nào.

Chỉ có điều đa số bộ phận fan sẽ không làm ra hành vi vừa điên cuồng vừa nguy hiểm như người nam nhân này.

Nếu như… nếu như đầu ngựa của Cận La thật sự bị rút ra như thế, những người hâm mộ nhất định sẽ mạnh mẽ khiển trách fan cuồng kia nhưng cùng lúc cũng sẽ mở to hai mắt để nhìn cho rõ bộ dạng của Cận La.

Cùng ôm trong lòng tâm thái vi diệu như thế, cánh truyền thông dồn dập giơ camera lên, chờ khoảnh khắc đầu ngựa Cận La bị xốc lên.

Từ Huy gấp tới độ hô to: “Mau ngăn anh ta lạ – nhanh!”

Nhưng chẳng qua là xuất phát từ suy tính thương mại cả, bây giờ đầu ngựa Cận La là tin nóng nhất của nhóm Nhân Mã, càng thần bí càng hấp dẫn độ thảo luận và đề tài. Một khi đầu ngựa bị rút ra thì đề tài này coi như bị phế bỏ.

Hiện trường mỗi người một ý mà có sốt ruột hơn nữa cũng không làm được chuyện gì, thân hình người hâm mộ kia rất to lớn, ôm đầu ngựa Cận La rồi dùng sức rút ra: “Cận La, để tôi xem…!”

Tập thể đôi mắt fan trợn to, đèn flash chớp không ngừng.

Sau đó… không rút được.

Fan cuồng kia tựa hồ cũng hơi bất ngờ khi bản thân không thể rút ra được đầu ngựa, nghi hoặc mà nghiêng đầu liếc nhìn Cận La. Hai tay di chuyển tới bên miệng ngựa rồi lần thứ hai dùng sức nhưng hai lần… vẫn không hề nhúc nhích chút nào.

Đồng tử fan cuồng trợn to, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi: “Miệng… miệng ngựa… là thật?”

Nam Khẩn Na La phát ra tiếng cười đắc ý: “Không ngờ tới đúng không!”

Ngay sau đó tung một quyền trúng bụng của fan nam kia khiến gã bắn ra sau 1m, sau đó dễ dàng vỗ tay: “Shabi*!”

(*shabi: một từ tiếng Trung Quốc, được phát âm là shā bǐ, có nghĩa là khi một bài viết kết thúc hoặc một đoạn văn kết thúc, hành động dừng viết được gọi là Shabi.)

Dứt lời liền cùng nữ Khẩn Na La ung dung xuống sân khấu lưu lại hiện trường:???

Dụ Tranh Độ cạn lời nhìn Thương Khuyết: “Đệ tử cửa Phật thật mạnh.”

Thương Khuyết gật đầu: “Nếu không thì sao có Kim Cang chứ.”

Dụ Tranh Độ: “…Anh nói đúng.”

Bên cạnh truyền tới tiếng thở thật dài của Từ Huy, Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn anh ta: “Từ tổng, sao vậy?”

Từ Huy đưa điện thoại của mình cho cậu xem: “Trong điểm tin tức hôm nay đều sai lệch hết rồi.”

Trên điện thoại là weibo một số nhà truyền thông, mấy tài khoản đó đã nhanh chóng biên soạn đầu đề mới nhất:

@đầu đề giải trí: Phỏng vấn ban nhạc Nhân Mã đột nhiên gặp phải fan cuồng rút mũ trùm đầu nhưng không rút được.

@giới giải trí hôm nay: Không rút ra được đầu ngựa thần bí, sao Cận La có thể làm được?

Dụ Tranh Độ vỗ vai Từ Huy, bình tĩnh nói: “Này chẳng phải tốt sao, lưu lượng bay lên thẳng tắp.”

Từ Huy: “…”



Nam đầu ngựa: 

Chữ trên hình là: Không ngờ tới phớ hôn?

Bình luận

Truyện đang đọc