dồn dập tới đây xin add Wechat.
Dụ Tranh Độ: “…” Xem ra không cần giải thích nữa.
Lôi hỏa đốt hết Diện Y xong, mọi người đang định thở ra một hơi thì trên đỉnh núi đột nhiên truyền tới tiếng sấm rền, mọi người ngẩng đầu nhìn lại nhưng trên núi vẫn như thường, không thấy có gì biến hóa cả.
Chỉ có sắc trời hoàn toàn tối đen, mây đen kéo tới.
Minh Phái Nhiên cau mày: “Chẳng lẽ sắp mưa rồi.”
“Sẽ không, Hạn Bạt vẫn còn chưa tìm được.” Đạo trưởng Mục nói, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn, “Chúng ta phải nhanh lên, tiếng sấm ban nãy không biết là chuyện gì xảy ra nhưng chưa giải quyết xong Hạn Bạt mà sấm sét kéo tới rất có thể sẽ gây ra sơn hỏa, đến lúc đó thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào.”
Nghe đạo trưởng Mục nói như thế, tinh thần mọi người bỗng căng thẳng, bước chân cũng nhanh hơn.
Chỉ có ánh mắt Thương Khuyết vẫn dừng lại nơi tiếng sầm bắt đầu, Dụ Tranh Độ theo bản năng nắm chặt lấy cổ tay hắn: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Anh đốt Diện Y, có kẻ tức giận.” Thương Khuyết nói.
Dụ Tranh Độ: “Ai?”
Thương Khuyết xoay đầu lại. Lúc này trên màn hình của Dụ Tranh Độ đúng lúc thành công xâm nhập vào điện thoại của trưởng thôn mà họ tới thăm ban nãy. Nội dung trong điện thoại trưởng thôn khá đơn giản, chiếm nhiều nhất chính là video, theo thứ tự là: Mẹ ơi mình đi đâu đấy, tấu hài Quách Đức Cương…
Dụ Tranh Độ nhớ tới phản ứng của bác gái khi nói tới chương trình giải trí, cơ hồ không do dự mở ra ‘Mẹ ơi mình đi đâu đấy’.
“Đây là thứ gì?” Dụ Tranh Độ hơi nhướn mày.
“Là bạn cũ của anh.” Thương Khuyết bỗng nhiên phát ra tiếng cười trào phúng trầm thấp, sau đó đưa tay vỗ về hai má Dụ Tranh Độ, “Em đi theo đội đi, chú ý an toàn, không được chạy loạn. Anh đi một lát rồi sẽ trở lại.”
Dụ Tranh Độ vốn định hỏi kỹ nhưng cậu thấy trong mắt Thương Khuyết hiện lên hàn ý mà cậu chưa từng thấy, cuối cùng hết thảy lo lắng hóa thành tín nhiệm, cậu cười nhẹ: “Vâng, em chờ anh.”
Thương Khuyết lặng yên không tiếng động rời đi, chờ những người khác phát hiện thì chỉ thấy Dụ Tranh Độ bình tĩnh đi theo sau.
Minh Phái Nhiên ngạc nhiên: “Thương tổng đi đâu rồi?”
Dụ Tranh Độ ăn ngay nói thật: “Diện Y có chút vấn đề nên anh ấy đi nơi khác điều tra rồi.”
Minh Phái Nhiên lập tức cuống lên: “Sao anh ta lại tùy tiện như vậy? Giờ tối rồi mà đi cũng không báo chúng tôi một tiếng, quá nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Dụ Tranh Độ vỗ vai anh ta, ung dung nói: “Đội trưởng Minh, công ty chúng tôi chỉ cần một cuốc điện thoại đã có thể gọi tới mười mấy con quỷ, anh nói ai mới nguy hiểm?”
Minh Phái Nhiên: “…”
Nghẹn họng.
…