THỜI ĐẠI MỚI, ĐỊA PHỦ MỚI!

Editor: Lông

Thân Văn Vinh nói với Thương Khuyết trong điện thoại buổi giao lưu Tống sử là buổi họp mặt riêng tư, mà Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết sau khi tới mới phát hiện buổi giao lưu này chẳng có chút riêng tư nào cả. Người tới thì đông, chẳng những có người trong ngành mà còn có rất nhiều doanh nhân giàu có, người nổi tiếng.

Đối lập với các vị khách khác có xe sang đưa đón, Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết lại rất mộc mạc – bọn họ đón xe từ sân bay tới, cũng may nhờ có thần thái khác biệt toát ra từ hai người, đặc biệt là gương mặt của Thương Khuyết, lại thêm lúc không nói chuyện, khí thế bức người kia khiến hắn dù đứng ở đâu cũng trở thành người được chú ý nhất.

Địa điểm buổi giao lưu là ở khu triển lãm nổi tiếng cao cấp ở đây, Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết vừa tới là có trợ lý của Thân Văn Vinh tới tiếp bọn họ.

“Giáo sư Thân cùng thầy của ông là cụ Vương đang nhận phỏng vấn không đi được nên mới để tôi tới trước dẫn hai người đi tham quan.” Trợ lý vừa dẫn họ đi vừa nói chuyện.

Dụ Tranh Độ nghi hoặc hỏi: “Không phải là buổi giao lưu tư nhân sao? Sao lại có truyền thông tới phỏng vấn?”

“À, buổi giao lưu tư nhân chỉ người tham gia đều là cá nhân, không phải tổ chức chính thức, còn lại là giao lưu công khai.” Trợ lý giải thích, “Truyền thông cũng là do chủ sự mời tới, đều là truyền thông đại chúng đáng tin, đợi lát nữa các anh cũng sẽ gặp thôi.”

Trợ lý liệt kê mấy nhà truyền thông, Dụ Tranh Độ nghe thấy quả nhiên đều rất nổi tiếng, lại còn có hai nhà truyền thông chính thức hàng đầu.

Dụ Tranh Độ cười nói: “Phía chủ sự rất có thực lực nhỉ.”

“Còn phải nói sao.” Trợ lý thấy họ có vẻ ngoài rất đẹp trai, Dụ Tranh Độ lại hay nói nên không nhịn được mà nói nhiều thêm vài câu, thấp giọng nói, “Tôi nói thật với mấy anh ban tổ chức ở bề ngoài là Câu gia nhưng kỳ thực sau lưng còn có tư bản Mộng Hoa trợ giúp.”

“Mộng Hoa là?” Dụ Tranh Độ nghe vậy thì hiếu kỳ.

Cậu là trạch nam kỹ thuật, không có tế bào nghệ thuật, trước đây chưa từng để ý tới thông tin lĩnh vực này. Bởi vì phải tới tham dự buổi giao lưu mới đặc biệt lên mạng tra xét thông tin ban tổ chức, biết Câu gia là thế gia nổi tiếng trong giới sử học, chuyên nghiên cứu về lịch sử thời Tống. Hai năm trước, chủ của Câu gia – ngôi sao sáng của giới Tống sử đã qua đời. Những người nổi tiếng trong ngành hiện nay đều có liên quan tới ông, mà mặt khác Câu gia vẫn là nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng, nghe đâu trong nhà còn có vài món thuộc dạng quốc bảo.

Bởi vì bối cảnh hiển hách của Câu gia nên Dụ Tranh Độ vẫn tưởng buổi giao lưu quy mô lớn như thế này đều do một tay Câu gia tổ chức, không ngờ sau lưng còn có thế lực khác.

Nhưng về phương diện này Dụ Tranh Độ có hiểu biết rất ít, ví dụ như khi trợ lý nhắc tới Mộng Hoa, đối với cậu mà nói thì cái tên đó hoàn toàn xa lạ.

“Đó là phòng đấu giá mới nổi mấy năm gần đây, chủ yếu bán đấu giá đồ cổ triều Tống.” Trợ lý đáp.

Thương Khuyết ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Tên đó có phải lấy từ ‘Đông Kinh Mộng Hoa lục*’ phải không?”

(*Đông Kinh Mộng Hoa lục: là cuốn ghi chép bằng tay của nguyên lão Mạnh sáng tác vào thời vua Khâm Tông, Tịnh Khang (1127), là tác phẩm ghi lại cuộc sống thường nhật của Khai Phong, kinh đô của Bắc Tống.)

“Đúng vậy.” Trợ lý gật đầu, nhìn xung quanh thấy không ai để ý bên này mới kề sát lại, “Tổng giám đốc của phòng đấu giá Mộng Hoa là Lưu Uy, học sinh của cụ Câu đã mất.”

Dụ Tranh Độ liếc nhìn trợ lý, cậu cảm thấy thông tin trong lời nói của trợ lý không hề đơn giản nhưng trợ lý chỉ là nhiều chuyện vài câu, thế lực tư bản sau lưng liên đới rất nhiều thứ, hiển nhiên không phải là thứ mà người như cậu có thể động tới.

Nói một hồi, ba người họ đã tiến vào trong hội trường. Bên trong vô cùng sang trọng, bố trí rất tinh tế nhưng Dụ Tranh Độ không có khiếu thẩm mỹ nên đành thở dài một tiếng.

Hơn nữa giống như lời Thân Văn Vinh đã nói với Thương Khuyết lúc trước, lần giao lưu này ngoại trừ mời rất nhiều chuyên gia tới thì không thiếu nhà sưu tầm cho mượn đồ tới trưng bày nên an ninh cực kỳ cao, quy mô tuy không sánh bằng triển lãm chính thức nhưng có rất nhiều đồ cổ đều không được công khai, đừng thấy ít món mà tưởng lầm, chỉ bấy nhiêu món thôi nhưng nói vô giá cũng không ngoa. Mà người bên trong toàn là những người ăn mặc sang trọng, khí thế bất phàm, không giàu thì quý.

Trợ lý vừa đi vừa giới thiệu cho họ về đồ trưng bày, bản thân trợ lý cũng là thành viên hiệp hội nghiên cứu Tống sử nên cảm thấy rất hứng thú với những món đồ này, lúc nói rất rõ ràng mạch lạc, mới nói được một nửa thì thấy một người đàn ông trung niên đỡ một cụ già rất có tinh thần từ khu tiếp khách tới, phía sau còn có mấy người đi theo.

“Giáo sư Thân và cụ Vương ra rồi.” Trợ lý nói với Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết, sau đó dẫn họ tiến lên chào hỏi Thân Văn Vinh.

“Cậu Thương, cuối cùng cũng được gặp cậu.” Sắc mặt của Thân Văn Vinh vốn không tốt nhưng vừa thấy Thương Khuyết đã lên tinh thần, cười cười dẫn ông cụ lên, “Thưa thầy, vị này chính là cậu Thương Khuyết đã giúp trò giải quyết rất nhiều chỗ khó.”

Sau đó giới thiệu cho Thương Khuyết: “Cậu Thương, vị này là thầy của tôi. Nếu như cậu có nghiên cứu về lịch sử thời Tống chắc chắn đã nghe tới tên thầy Vương Cách Trí.”

Dụ Tranh Độ ở bên cạnh mỉm cười, yên phận làm một nhân viên đi công tác, vừa nghe thấy Thân Văn Vinh nói liền vội vã nhìn Thương Khuyết, quả nhiên trên mặt Thương Khuyết hiện rõ vẻ ‘chưa từng nghe thấy’, Dụ Tranh Độ chỉ lo hắn trực tiếp nói ra nên gấp gáp nhéo tay hắn một cái, cười thay hắn trả lời: “Đương nhiên là có rồi ạ, cụ Vương danh tiếng lẫy lừng như sấm bên tai.”

Thương Khuyết liếc nhìn Dụ Tranh Độ, sau đó gật dầu, nhàn nhạt nói: “Ừm, có biết tới.”

Dụ Tranh Độ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lén lấy điện thoại tra tên Vương Cách Trí, quả nhiên là danh nhân, có cả bách khoa toàn thư* của riêng mình.

(*bách khoa toàn thư: hẳn là giống Wikipedia.)

Cụ Vương chính là ngôi sao sáng trong giới nghiên cứu Tống sử, không chỉ vậy, cụ còn có quyền uy trong lĩnh vực giám định đồ cổ thời Tống.

Dụ Tranh Độ kết hợp với buổi giao lưu hôm nay, trong lòng hơi có suy đoán, nói là giao lưu Tống sử chẳng bằng là nói buổi triển lãm đồ cổ dưới cái tên giao lưu.

Bên trong hội trường ngoại trừ thầy trò Thân Văn Vinh sợ là chuyên gia giám định đồ cổ còn nhiều hơn so với chuyên gia sử học nữa.

Trên mặt cụ Vương Cách Trí giãn ra, nói với Thương Khuyết: “Trước đây Văn Vinh thường nhắc tới cậu trước mặt ta nhưng đáng tiếc không có cơ hội cùng cậu gặp mặt, không ngờ bản thân cậu lại là một nhân tài.”

Lúc này đi theo cụ ở sau có một người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên kinh ngạc nhìn Thương Khuyết, nói: “Vị này lẽ nào chính là blogger nổi tiếng trên mạng, ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần?”

Dụ Tranh Độ suýt nữa bật cười ngay tại chỗ.

ID weibo của Thương Khuyết vốn chẳng có gì nhưng bị người khác đọc rõ ràng ra như thế khiến độ xấu hộ đột nhiên tăng mạnh.

Cụ Vương không chơi weibo nên nghe không hiểu, sắc mặt Thân Văn Vinh hơi tái đi hiển nhiên cũng đang nín cười nhưng vẫn ráng nhịn xuống, giới thiệu họ: “Chính là cậu ấy nhưng chúng ta không nên gọi cậu ấy như thế.”

Người kia cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi biết rồi. Trên mạng đều gọi cậu ấy là CEO.”

Thân Văn Vinh giới thiệu người kia là phóng viên của đài truyền hình chính thức, tên là Thư Ngọc Tinh, chẳng trách phong cách lại nghiêm túc như thế, ngay cả tên ID weibo cũng đọc hết.

“Không ngờ CEO cũng tới, lúc sau tôi nhất định phải phỏng vấn riêng cậu, như vậy lượng truy cập trang web của chúng tôi sẽ tăng lên rất nhiều.” Thư Ngọc Tinh pha trò, Thương Khuyết có lẽ không có danh vọng gì trong giới sử học nhưng lưu lượng trên mạng thì đối lập hoàn toàn.

Vương Cách Trí không hiểu mấy thứ mạng mẽo, cũng lạnh nhạt với Thư Ngọc Tinh nên không đáp lời, nói với Thương Khuyết: “Văn Vinh nói cậu Thương hiểu biết rất sâu về bối cảnh nhà Tống, chờ sau này có thời gian rảnh rỗi nếu không ngại thì cùng ta thảo luận.”

Thương Khuyết sao cũng được, tùy ý gật đầu: “Ừm.”

Thư Ngọc Tinh không biết là bị vô tình hay cố ý lơ đi, trên mặt hơi sượng, ngượng ngùng nói sang chuyện khác, đúng lúc họ đứng ở khu triển lãm nên chỉ vào khu đó, cười hỏi thương Khuyết: “Đúng rồi, cậu Thương cũng là chuyên gia lịch sử thời Tống nên nghiên cứu rất kỹ về những thứ này đúng không?”

Dụ Tranh Độ cũng nhìn Thương Khuyết, giống như hắn là người tới từ niên đại đó vậy, nếu thế thì hắn phải biết rõ những thứ đó hơn bất kỳ ai.

Thương Khuyết tùy ý nhìn lướt qua, từ tốn nói: “Không có, không nghiên cứu.”

Thư Ngọc Tinh vốn đang mong đợi Thương Khuyết có thể nói gì đó cao thâm, nghe vậy thì bị nghẹn, chỉ có thể cười haha, “Phải không?”

Trong lòng không khỏi thầm nghĩ cậu Thương này ít nhiều gì cũng nổi tiếng trên mạng là blogger Tống sử, sao chẳng có tí khí chất của chuyên gia vậy.

Dụ Tranh Độ hơi kinh ngạc, nhìn Thương Khuyết: “Tôi còn tưởng là anh hẳn phải rất quen chứ?”

“Những thứ này là đồ cổ.” Thương Khuyết hơi nhíu mày, “Tôi chỉ là biết về cuộc sống sinh hoạt thời Tống chứ không có nghiên cứu về đồ cổ.”

Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút là hiểu được dù Thương Khuyết là người tới từ niên đại đó thì cũng không có nghĩa có thể phân biệt được niên đại của đồ cổ.

Giám định đồ cổ là một môn học vô cùng cần học thức cao thâm, cần phải phán đoán niên đại đồ cổ, nơi sản xuất, là thật hay giả, những thứ này không phải là người cùng niên đại có thể dễ dàng phán đoán giống như những người đang sinh sống bây giờ đối với xã hội thì rất quen thuộc nhưng với phần lớn người mà nói suy đoán một đồ vật là thật hay giả còn khó chứ đừng nói là giám định đồ cổ.

Vương Cách Trí không vui liếc nhìn Thư Ngọc Tinh: “Mấy phóng viên như các người đúng là không hiểu gì nên nói lung tung, đây là hai chuyện khác nhau.”

Tuy Thư Ngọc Tinh không phải là người nhỏ mọn nhưng dù thế nào cũng là phóng viên nổi tiếng, bị Vương Cách Trí nói thẳng mặt như thế thì khó tránh khỏi cảm thấy ngột ngạt, tối sầm mặt lại, định nhăn mặt rời đi thì đúng lúc đó ngoài cửa lớn truyền tới tiếng người huyên náo.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to đang chen chúc đi vào, sau lưng còn có một nhóm phóng viên chụp hình không ngừng.

Sắc mặt thầy trò Vương Cách Trí và Thân Văn Vinh đều trầm xuống.

Ánh mắt Thư Ngọc Tinh sáng lên, vội vàng quay đầu nói với thợ chụp hình: “Câu Thời Vọng tới rồi, nhanh chụp nhiều thêm mấy tấm hình.”

Thì ra người đàn ông đó chính là người tổ chức buổi giao lưu này, chủ hiện tại của Câu gia, Câu Thời Vọng.

Vương Cách Trí ở bên cạnh cắn răng mắng: “Trên người toàn mùi tiền, quên cả nguồn cội.”

Dụ Tranh Độ không nhịn được mà liếc nhìn Vương Cách Trí.

Lúc này Câu Thời Vọng cũng nhìn thấy họ lập tức lộ ra nụ cười, cung kính cúi mình chào Vương Cách Trí, hô: “Sư thúc, chú có thể tới đây thật sự là tốt quá.”

Dụ Tranh Độ vừa nghe Câu Thời Vọng xưng hô với Vương Cách Trí như thế thì ngạc nhiên, theo bản năng nhìn Thương Khuyết rồi mới nhớ tới Thương Khuyết chắc cũng không biết họ.

Thương Khuyết quả thật không biết nhưng hắn thấy ánh mắt hiếu kỳ của Dụ Tranh Độ thì suy nghĩ rồi hiếm khi chủ động tiếp lời Thân Văn Vinh: “Quan hệ của họ là gì vậy?”

Thân Văn Vinh nói: “Cha Câu Thời Vọng là sư huynh của thầy tôi.”

Thương Khuyết gật đầu, quay đầu nhìn Dụ Tranh Độ, cậu đáp lại hắn bằng ánh mắt: Hiểu rồi!

Sắc mặt Vương Cách Trí lạnh lùng: “Mày đừng có cao hứng quá sớm, ta chỉ là tới xem mày còn có thể làm ra chuyện mất mặt nào nữa.”

Cụ nói không hề khách sáo, Câu Thời Vọng lại dửng dưng như không, thậm chí còn đắc ý nói: “Sư thúc, chuyện này sao lại mất mặt xấu hổ được? Chú xem buổi giao lưu thành công như thế nào đi, còn có nhiều truyền thông đưa tin, chờ khi được đăng lên nhất định có thể gây được tiếng vang lớn trong xã hội, sức ảnh hưởng của chúng ta cũng nhất định có thể tiến lên một tầm cao mới.”

Vương Cách Trí cười lạnh: “Chúng ta làm nghiên cứu, cần sức ảnh hưởng làm gì?”

Một người đàn ông đứng bên cạnh Câu Thời Vọng cười nói tiếp: “Sư thúc, chú quá cổ hủ rồi, có mỏ vàng mà không đào và còn lãng phí các mối quan hệ, uy vọng của chú thật vô ích nữa.”

Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết, Thương Khuyết lại hỏi Thân Văn Vinh, Thân Văn Vinh nói: “Cậu ta là học sinh của cụ Câu, Lưu Úc.”

Dụ Tranh Độ bừng tỉnh, thì ra vị đó chính là tổng giám đốc của phòng đấu giá Mộng Hoa.

Tuy Dụ Tranh Độ không hiểu về các mối quan hệ trong ngành này nhưng chủ hiện tại của Câu Gia nổi tiếng lại cùng xuất hiện với tổng giám đốc phòng đấu giá thì ít nhiều cũng liên tưởng được vài thứ.

Quả nhiên không đợi Vương Cách Trí tức giận, một người đàn ông mặc âu phục chen vào đám đông tới đón, chào hỏi Vương Cách Trí rồi bắt tay với Câu Thời Vọng, Lưu Úc: “Câu tổng, Lưu tổng, hai người cuối cùng cũng tới rồi. Tôi đợi hai người hơn nửa ngày rồi.”

Lúc này không cần Dụ Tranh Độ dùng ánh mắt ám chỉ với Thương Khuyết nữa, tự Thương Khuyết đã có linh tính nhìn Thân Văn Vinh, còn Thân Văn Vinh cũng hình thành phản xạ có điều kiện: “Người đó là doanh nhân giàu có, trong giới đồ cổ rất nổi danh, tên Chiêm Vĩ.”

Lưu Úc cười nói: “Chiêm tổng thông cảm, ‘Du Tùng Phong Các’ là quốc bảo, chúng tôi đương nhiên phải cẩn thận nên tới hơi chậm.”

“Hiểu hiểu.” Chiêm Vĩ nói, “Hiếm khi Câu tổng chịu lấy ‘Du Tùng Phong Các’ cho mọi người cùng mở mang tầm mắt, chúng tôi có chờ lâu hơn nữa cũng đáng.”

Vương Cách Trí ở bên cạnh trợn mắt, chỉ Câu Thời Vọng nói: “Mày lấy ‘Du Tùng Phong Các’ đem ra ngoài?”

“Lần này nhiều người đều lấy đồ cất giữ cho mượn để trưng bày thì tôi đương nhiên cũng phải cho họ chút mặt mũi rồi.” Câu Thời Vọng nói.

Bên kia còn đang lời qua tiếng lại, Thân Văn Vinh ở bên cạnh thở dài một tiếng.

Dụ Tranh Độ hỏi: “Giáo sư Thân, chuyện gì thế ạ?”

“Thầy tôi thật sự rất khổ tâm.” Thân Văn Vinh nhỏ giọng nói, “Tên Lưu Úc này ở sau lưng có tư bản nâng đỡ, trước đây vẫn muốn dùng danh vọng của Câu gia để mở rộng sức ảnh hưởng của bọn họ nhưng cụ Câu khi còn sống không để họ thực hiện được nhưng giờ cụ Câu đã qua đời, Câu Thời Vọng lại bắt tay với Lưu Úc…”

Như lần giao lưu này vậy, bề ngoài là Câu gia nhưng thực tế lại là tư bản sau lưng Mộng Hoa thúc đẩy, nếu không chỉ với sức ảnh hưởng của Câu gia không thể mời tới được nhiều chuyên gia như thế, còn được nhiều nhà sưu tầm cho mượn đồ nữa.

Vương Cách Trí cùng cụ Câu là giao tình sư huynh sư đệ thân thiết, đương nhiên rất bất mãn với hành vi lợi dụng Câu gia của Câu Thời Vọng nhưng cụ cũng chỉ là người ngoài, không có quyền can thiệp vào quyết định của Câu Thời Vọng.

Lần tụ hội hôm nay, lúc Câu Thời Vọng mời Vương Cách Trí cùng Thân Văn Vinh tới thì nói là giao lưu Tống sử, sẽ có rất nhiều đồ cổ hiếm thấy được xuất ra, Vương Cách Trí còn tưởng Câu Thời Vọng cải tà quy chính, vui vẻ tới tham gia nhưng kết quả vừa tới lại bị sắp xếp đi phỏng vấn.

Một buổi giao lưu tư nhân tại sao còn phải phỏng vấn?

Vương Cách Trí kết hợp với hành động khi trước của Câu Thời Vọng nên hiểu được mục đích của gã.

Cái gọi là giao lưu này hơn nửa là bàn đạp cho phòng đấu giá Mộng Hoa. Những chuyên gia như họ đều bị Mộng Hoa lợi dụng để chứng minh trình độ chuyên nghiệp của họ thôi.

Dụ Tranh Độ nghe xong lời giải thích của Thân Văn Vinh cũng hiểu ra, chẳng trách sắc mặt của cụ Vương lại không tốt như thế, còn lạnh nhạt với phóng viên nữa.

Theo sự trình diện của Câu Thời Vọng và Lưu Úc, truyền thông cùng nhân viên đều vây quanh lại, hiển nhiên mọi người đều biết màn kịch chân chính của buổi hôm nay đã tới.

Buổi triển lãm được bố trí rất tỉ mỉ, ở giữa có một cái bục nhỏ, Câu Thời Vọng đi lên cái bục đó, đèn flash xung quanh chớp nháy không ngừng.

Thư Ngọc Tinh thân là phóng viên, tiến lên hỏi: “Câu tổng, nghe nói hôm nay anh sẽ cho mọi người được chiêm ngưỡng ‘Du Tùng Phong Các’ của danh gia Bắc Tống – Khúc Lan Chi nổi tiếng?”

Vấn đề của Thư Ngọc Tinh vừa được hỏi, cả hiện trường đều tỏ vẻ chờ mong, hiển nhiên ngoại trừ thầy trò Vương Cách Trí, tất cả mọi người đều sớm nghe được phong phanh.

Ngay cả người không biết gì về nghệ thuật như Dụ Tranh Độ cũng kinh hãi vì Khúc Lan Chi thực sự quá nổi tiếng, thuộc về loại nhân vật thường xuất hiện trong sách lịch sử.

Khúc Lan Chi là danh gia thời Tống, được xưng là thi họa song tuyệt, tác phẩm hội họa cùng thư pháp đều là báu vật của Hoa Hạ. Các tác phẩm mà ông để lại hiện giờ chỉ có thể được nhìn thấy ở viện bảo tàng quốc gia, người ngoài gần như không hề được lưu giữ.

Dụ Tranh Độ lấy điện thoại ra tìm, ‘Du Tùng Phong Các’ là tác phẩm thời đầu của Khúc Lan Chi, tuy tác phẩm không tính là nổi danh nhưng cùng lúc kết hợp với họa và thư pháp nên rất có tính sưu tầm.

Câu gia dĩ nhiên có sưu tầm tác phẩm của Khúc Lan Chi, bất kể là gì thì đều có thể chiếm hết spotlight của buổi triển lãm hôm nay, chẳng trách những nhà sưu tập khác nguyện ý cho mượn đồ cất giữ, bất kể Mộng Hoa ở sau lưng cho chỗ tốt gì thì chỉ cần Câu Thời Vọng đồng ý lấy ‘Du Tùng Phong Các’ ra thì đã là sức hút lớn nhất đối với những nhà sưu tầm khác rồi.

“Ngày hôm nay hiếm khi có nhiều người cùng sở thích tới vậy, có thể được cùng mọi người giám định và thưởng thức là vinh hạnh của tôi.” Câu Thời Vọng vung tay, ra hiệu nhân viên chuyển ‘Du Tùng Phong Các’ tới, “Xin các vị truyền thông tắt đèn flash.”

‘Du Tùng Phong Các’ được bảo vệ bằng thủy tinh, được nhân viên cẩn thận mang tới.

Ngay khi bộ sưu tập hiếm thấy xuất hiện, cả hiện trường lập tức ồ lên không ngừng, may là bên tổ chức đã sớm chuẩn bị nhân viên an ninh ngăn cách đoàn người mới không tạo thành hỗn loạn.

Câu Thời Vọng bày ra vẻ hào phóng, đứng ở một bên tùy ý truyền thông chụp ảnh, một bên giới thiệu điển cố ‘Du Tùng Phong Các’: “…Mọi người đều biết số lượng tác phẩm của Khúc Lan Chi để lại cho thế hệ sau rất ít, trước mắt chỉ có viện bảo tàng thủ đô cùng viện bảo tàng Biện Châu lưu giữ được tác phẩm của ông, mà ở dân gian e là chỉ có Câu gia chúng tôi được một bức ‘Du Tùng Phong Các’.”

Vương Cách Trí ở dưới nhỏ giọng mắng: “Đồ cất giữ của Câu gia mà bị nó đem ra thiếp vàng lên người…”

“Xin thầy bớt giận.” Thân Văn Vinh an ủi, mà một câu còn chưa nói hết đã nghe thấy Câu Thời Vọng tung tin chấn động.

“Sau đây, tôi chuẩn bị ủy thác ‘Du Tùng Phong Các’ cho phòng đấu giá Mộng Hoa để tiến hành đấu giá. Thời gian xác định là nguyên đán, nếu ai cảm thấy hứng thú thì có thể quan tâm một chút.” Câu Thời Vọng nói.

Vương Cách Trí trợn mắt lên, mặc kệ truyền thông mà chỉ vào Câu Thời Vọng nói: “Mày nói cái gì?”

Thanh âm của cụ vang dội lập tức hấp dẫn không ít tầm mắt, mặt Vương Cách Trí đỏ lên: “Thứ nghiệt tử như mày mà dám lấy ‘Du Tùng Phong Các’ đấu giá sao, mày còn mặt mũi gặp cha mày không hả?”

Câu Thời Vọng không chút bối rối nhìn cụ, cười nói: “Sư thúc, đây là đồ của Câu gia chúng tôi. Tôi muốn xử lý như thế nào không tới phiên người khác đặt nghi vấn.”

Vương Cách Trí tức tới mức cả người phát run: “Câu gia mấy đời người nhọc nhằn khổ sở bảo vệ bức họa này mà tới tay mày lại để người khác chà đạp như thế à?”

“Chuyện này sao có thể gọi là chà đạp chứ?” Câu Thời Vọng nói, “Mọi người đều biết Mộng Hoa là phòng đấu giá chuyên nghiệp nhất trong nước, dù là cất giữ hay là người mua cũng đều là tốt nhất, bức họa này được Mộng Hoa bán đấu giá tuyệt đối không tính là chà đạp.”

Vương Cách Trí còn muốn nói gì nữa nhưng bị nhân viên cản lại không cho cụ lên tiếng nữa.

Lưu Úc đúng lúc đứng ra, nói: “Cụ Vương biết đây là bảo vật của mấy đời Câu gia truyền lại cho nên đau lòng thôi. Nhưng tôi tin tưởng kết quả cuối cùng mà Mộng Hoa đưa ra nhất định sẽ không khiến cụ thất vọng.”

Đến đây cuối cùng Dụ Tranh Độ cũng hiểu ra mục đích thực sự của buổi giao lưu này.

Giống như Vương Cách Trí suy đoán lúc trước, bản chất của buổi giao lưu là để tăng cao sức ảnh hưởng của phòng đấu giá Mộng Hoa. Có cả bộ ba chuyên gia, doanh nhân, truyền thông là để vừa tuyên truyền vừa để chứng thực.

Mà thứ quan trọng nhất chính là tung ra bảo vật hiếm thấy chân chính.

‘Du Tùng Phong Các’ chính là tác phẩm đại biểu.

Vương Cách Trí cũng là một khâu trong kế hoạch của bọn họ. Họ đã biết rõ Vương Cách Trí sẽ phản đối trước mặt mọi người nhưng vẫn mời cụ tới đây vì uy vọng của ông cao, lại là sư đệ của cụ ông đã mất mà phản ứng kịch liệt của cụ có thể chứng minh bức ‘Du Tùng Phong Các’ đúng là tác phẩm thật.

Dụ Tranh Độ đồng cảm nhìn Vương Cách Trí, cụ ông hít thở gấp gáp, Thân Văn Vinh vuốt lưng cho cụ mà nhân viên cũng theo sát ở bên cạnh, không cho cụ tới gần bục.

Trên bục, Lưu úc nở nụ cười: “Chúng tôi đã nhờ chuyên gia ước định giá trị của ‘Du Tùng Phong Các’ rồi quyết định giá khởi điểm là một trăm triệu CNY.” (≈341 tỷ 633 triệu 296 ngàn 133 VND)

Hội trường như nổ bùng trong nháy mắt, camera càng chụp không ngừng.

Vương Cách Trí đấm ngực: “Thật là tạo nghiệp mà, nếu sư huynh còn sống tuyệt đối sẽ không để tụi thương nhân này lợi dụng ‘Du Tùng Phong Các’ như thế.”

Lưu Úc cười nói: “Cụ à, chờ khi chính thức bán đấu giá chúng tôi còn cần làm giám định thêm một lần nữa. Nếu ngài không ngại thì có thể tới đảm nhiệm thành viên đoàn giám định, dù sao thì ngài cũng là người hiểu rõ nhất bức ‘Du Tùng Phong Các’ mà, với sự công nhận của ngài chắc chắn sẽ khiến khách hàng càng thêm yên tâm.”

Vương Cách Trí sao có thể không biết mình bị lợi dụng, nhất thời càng khó thở hơn, một câu cũng không nói ra được.

Dụ Tranh Độ lộ ra ánh nhìn thương xót, than thở: “Tôi nghĩ lúc này chắc cụ càng muốn tấm ‘Du Tùng Phong Các’ này là giả hơn.”

Thương Khuyết ở bên cạnh từ tốn nói: “Là giả.”

Dụ Tranh Độ nhất định chưa phản ứng kịp, thầm chửi bậy một tiếng rồi quay đầu nhìn hắn, “Anh nói cái gì?”

“Bức ‘Du Tùng Phong Các’ của bọn họ…” Thương Khuyết liếc nhìn danh họa được nhân viên giơ lên, “Là giả.”

Thanh âm của Thương Khuyết không lớn nhưng vì bọn họ ở gần Vương Cách Trí nên được nhiều người để ý, bởi vậy có không ít người nghe thấy.

Đúng lúc Thư Ngọc Tinh cũng ở gần họ, nghe vậy lập tức hỏi: “Cậu Thương, xin hỏi vừa nãy cậu nói bức ‘Du Tùng Phong Các’ này là giả sao?”

Thư Ngọc Tinh dẫn theo thợ chụp ảnh, vừa hỏi xong thì ống kính lập tức quay lại dẫn theo không ít sự chú ý.

Lúc này có truyền thông khác cũng nhận ra Thương Khuyết, nói: “Đây chẳng phải là blogger Tống sử trên weibo sao?”

“Đúng, rất nổi tiếng, tên là gì nhỉ, ngày hôm nay bắt đầu…”

“CEO, gọi là CEO, tôi nhớ là giáo sư Thân Văn Vinh rất kính trọng cậu ta.”

“Đúng đúng đúng, là cậu ta.”

Có người nhận ra cũng có người không biết, mà không biết cũng chẳng quan trọng lắm. Nghe thấy người bên cạnh nghị luận là biết vị này ở có lực ảnh hưởng ở trên mạng, năng lực không tồi nên lời nói của hắn cũng có giá trị tham khảo.

Huống chi dáng dấp của hắn còn xuất sắc như thế, cho dù chẳng vì gì thì chụp nhiều hơn mấy tấm cũng không thiệt.

Trong lúc nhất thời, ống kính đều nhắm ngay vào Thương Khuyết: “CEO, cậu vừa mới nói bức ‘Du Tùng Phong Các’ là giả sao?”

Thương Khuyết hơi mất kiên nhẫn nhưng nể mặt Thân Văn Vinh nên vẫn kiên nhẫn đáp: “Ừ, là hàng giả.”

Vừa nói xong, Câu Thời Vọng đã ở tại chỗ sầm mặt quát: “Cậu là ai mà dám ở đây nói hươu nói vượn?”

Là nhân vật nhỏ còn chưa tính mà cố tình người này lại nhìn có vẻ có chút tiếng tăm, Lưu Úc vội vã kéo một người bên truyền thông hỏi, biết được là blogger nổi trên mạng, trong lòng hiểu rõ, tiến lên cười nói: “Vị tiên sinh này không thể ăn nói lung tung như thế.”

Thương Khuyết cao hơn ông ta nửa cái đầu, kiêu ngạo đáp: “Chắc chắn.”

Lưu Úc bị nghẹn, những người khác suýt nữa phun ‘mưa’.

Câu Thời Vọng không dừng lại, tiến lên cười lạnh: “Du Tùng Phong Các chính là đồ gia truyền mấy trăm năm, đây là lần dầu tiên nghe có người dám nói nó là giả, chỉ sợ cậu không biết lịch sử Câu gia phải không?”

Bên truyền thông không ngại drama, ồn ào nói, “CEO, cậu nói như thế có chứng cứ gì không?”

Lưu Úc không khách sáo nữa, đen mặt nói: “Cậu chỉ là hiểu chút ít được lịch sử nhà Tống, mà chuyện hiểu lịch sử với hiểu đồ cổ là hai việc khác nhau.”

Lời của ông ta nhắc nhở Thư Ngọc Tinh khiến Thư Ngọc Tinh ồ lên: “Mà nói mới nhớ không phải vừa nãy CEO còn nói mình không hiểu đồ cổ sao? Vì sao lại khẳng định bức tranh này là giả?”

Lời này khiến mọi người chú ý hơn, ánh mắt mọi người nhìn về Thương Khuyết tràn đầy hoài nghi: “CEO, cuối cùng là cậu có hiểu giám định đồ cổ không vậy?”

“Không hiểu.” Thương Khuyết trả lời thẳng thắn.

Truyền thông: = =

Lưu Úc cùng Câu Thời Vọng phát ra tiếng cười lạnh, Lưu Úc đang định trào phúng thì nghe Thương Khuyết tiếp tục nói: “Nhưng bức ‘Du Tùng Phong Các’ thật đang nằm ở trong tay tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc