THỜI GIAN NGÒN NGỌT



Chuyển ngữ: Ly Tâm

Beta: Mạc Y Phi

Giờ đang là mùa trượt tuyết, hai người đã đặc biệt chọn ngày làm việc đi khu trượt tuyết để tránh ngày cao điểm.

Có điều vẫn rất đông người.

Dương Nhân yêu dáng vẻ mặc đồ trượt tuyết của Thẩm Tắc Mộc chết đi được, vừa năng động vừa toả sáng, đứng ở trên tuyết, sống lưng thẳng tắp, cặp chân dài khiến hormone muốn bùng nổ.

Cảm xúc mê trai này khiến sau đó cô cứ như một con công xoè đuôi, điên cuồng xoay múa giữa tuyết.

Thẩm Tắc Mộc biết trượt tuyết, anh trượt tuyết cứ như chạy băng băng trên sân trượt nên chắc không thể hiểu được tâm trạng của những người vừa trượt tuyết vừa làm xiếc.

Dương Nhân thì đang ở đó làm xiếc, giẫm lên ván trượt thì cả bầu trời xoay chuyển, lúc đáp xuống đất thì khiến tuyết văng tứ tung… Cô lại cảm thấy không tệ lắm. Ít nhất cũng là cảnh đẹp ý vui.

Lúc Dương Nhân đang chơi, vô tình nhìn thoáng qua thì thấy Thẩm Tắc Mộc đang giơ di động quay video cô, cô hơi hoảng, động tác lỗi rồi lập tức ngã xuống.

Cả người hơi nhếch nhác giống như một chú chim nhạn bị mũi tên bắn rơi.

“Ui da! Đừng quay đừng quay nữa!” Dương Nhân nằm trên đất kêu lên.

Thẩm Tắc Mộc đã sớm cất di động đi, đỡ cô từ dưới đất lên, “Không sao chứ?”

“Không sao không sao.” Dương Nhân đứng dậy nói, “Lần đầu tiên tôi trượt tuyết ngã suốt, về nhà phải massage mông cả một ngày, sau đó không sợ ngã nữa.”

Thẩm Tắc Mộc yên lặng tưởng tượng về cảnh Dương Nhân massage mông, sau đó anh hít một hơi thật sâu.



Năm nay khu trượt tuyết mở rộng thêm một phần, tăng thêm hạng mục giải trí mới là xe trượt tuyết, xe trượt tuyết thực ra không phải xe mà là một ván trượt tuyết bơm căng khí. Người ngồi trên xe trượt tuyết từ chỗ cao đến chỗ thấp, nghe nói tốc độ rất nhanh, khá là kích thích.

Dương Nhân cảm thấy rất thú vị, quay đầu nói với Thẩm Tắc Mộc: “Muốn chơi không, chúng ta cũng thử đi?”

“Ừ.” Thẩm Tắc Mộc xoay người đi mua vé.

Xe trượt tuyết phân loại thành xe một người và xe hai người, Thẩm Tắc Mộc không hỏi Dương Nhân mà mua luôn xe hai người.

Xe trượt tuyết được làm rất đơn giản, khoảng cách giữa hai vị trí trước sau của xe trượt tuyết hai người rất gần nhau, cũng không có gì ngăn lại. Dương Nhân ngồi phía trước, Thẩm Tắc Mộc ngồi phía sau, đôi chân dài đặt ở hai bên người cô, cứ như thể chân anh mà cong lại thì có thể kéo cô vào lòng.

“Ngồi chắc nhé.” Anh trai phụ trách đẩy xe tuyết nói một câu, sau đó đẩy xe trượt tuyết của bọn họ chạy vài bước rồi đẩy xuống sườn núi.

Tốc độ của xe trượt tuyết càng ngày càng nhanh. Cảnh vật trước mắt trở nên quá nhanh, chỉ để lại bóng mờ trên võng mạc; tiếng gió vù vù bên tai cứ như tàu hoả chạy, thỉnh thoảng lại có vụn tuyết bắn lên mặt, lành lạnh dọa người ta nhảy dựng.

Dương Nhân bắt đầu hét chói tai, “Á!!! Á!!!” Cực kỳ kích động!

Thẩm Tắc Mộc cho rằng cô đang sợ, cánh tay vòng qua phía trước, vững vàng ôm lấy cô vào lòng.

Dương Nhân: “…” Tiếng hét chói tai lập tức ngừng lại.

Cô im lặng, không dám nhúc nhích, giống như chú cừu con sợ hãi.

Thẩm Tắc Mộc siết chặt cánh tay. Anh cảm thấy xe trượt tuyết hai người thiết kế không đứng đắn cho lắm, người ngồi trên xe quá gần, rất dễ ôm lấy nhau.

Tim Dương Nhân đập rất nhanh, thình thịch như muốn nhảy cả ra ngoài. Một phần là do xe trượt tuyết quá kích thích, phần còn lại do người ngồi sau quá kích thích. Cô cảm giác cứ như vậy chắc mình chết mất thôi.

Có điều có thể chết trong lòng anh, dường như cũng không tệ.

Lúc Dương Nhân đứng dậy khỏi xe trượt tuyết, chân cũng nhũn cả ra, cô vừa bước một bước ra ngoài thì chân đã khuỵu xuống, trông sắp ngã đến nơi.

Thẩm Tắc Mộc giơ tay ra đỡ rồi giữ cô lại.

Anh đỡ lấy eo cô, cúi đầu im lặng nhìn cô. Lúc này mặt cô đã đỏ ửng cả lên, trên tóc mái và lông mày còn vương một ít bông tuyết, lông mi khẽ chớp, con ngươi xoay tròn, không biết đang nghĩ gì.

“Vừa nãy kích thích quá.” Dương Nhân tìm một lời giải thích hợp lý cho tình trạng chân nhũn mặt đỏ của mình.

“Ừ.” Thẩm Tắc Mộc khẽ gật đầu, buông cô ra.


Hai người sóng vai đi, anh bước chân hơi chậm một chút, đi cạnh cô hỏi: “Chơi nữa không?”

“Không, không chơi nữa…”

Chơi nữa, cô sợ sẽ phải để lại mạng nhỏ của mình ở đây quá.



Trượt tuyết cả ngày, sau đó bọn họ nghỉ lại khách sạn suối nước nóng gần khu trượt tuyết.

Dương Nhân ngâm suối nước nóng, thả lỏng gân cốt, nhắm mắt lại thư giãn.

Vừa ngâm suối nước nóng cô vừa gọi điện nói chuyện phiếm với Hướng Noãn, hỏi Hướng Noãn đang làm gì đó.

Hướng Noãn đang đan khăn quàng cổ. Cô đã mua rất nhiều len, muốn đan một chiếc khăn quàng cổ tặng Lâm Sơ Yến, thế là bám theo xin mẹ dạy cho mình rất nhiều cách. Đáng tiếc khả năng làm của cô không được tốt lắm, còn chọn loại độ khó cao, lần đầu đan đã đan hoa văn loạn cả lên, thế là phải tháo ra đan lại.

Cứ thế lặp đi lặp lại, sau đó Lâm Sơ Yến nói: “Em đan loại một màu là được rồi.”

Hướng Noãn đành buông xuôi tất cả mấy hoa văn màu sắc, đan khăn quàng cổ một màu.

Dù sao gương mặt Lâm Sơ Yến cũng rất đẹp, có quàng vỏ cây thì cũng đẹp nên không cần yêu cầu quá cao… Cô tự an ủi mình như vậy.

Sau đó Lâm Sơ Yến lấy đống len thừa không dùng của cô, đan cho cô một đôi găng tay, mặt trên găng tay còn có hình con thỏ.

“Chị nói xem, anh ấy làm thế không phải là đang đánh vào mặt em sao?” Hướng Noãn tức giận mách với Dương Nhân.

Dương Nhân nghe cô kể xong thì rất vui vẻ, “Hai người bọn em thật hạnh phúc.”

“Chị Nhân, còn chị thì sao? Gần đây thế nào? Em xem vòng đấu dự tuyển rồi, chị Nhân của em ngầu chết đi được, vô địch thiên hạ!”

“Chị ấy hả…” Dương Nhân không nhịn được kể chuyện hôm nay cho Hướng Noãn, sau đó nói, “Lúc đó hồi hộp muốn chết.”

Hướng Noãn phân biệt kĩ càng câu chuyện rồi hỏi: “Sao đàn anh lại ôm chị? Có phải anh ấy có ý với chị không?”

“Khó nói lắm, cũng có thể do sợ chị ngã.” Dương Nhân ôm trán, khá đau lòng, “Nếu như chỉ dựa vào chuyện này mà đoán rằng cậu ấy thích chị thì chị cũng quá tự mình đa tình rồi.”

“Hầy, đáng tiếc quá, đàn anh là đồ mặt liệt, tâm tư của loại người này rất khó để hiểu được. Có điều em cho rằng chị có thể thử thăm dò.”

Dương Nhân hơi phân vân một chút, cuối cùng lại lắc đầu, “Hay là thôi đi, ngộ nhỡ không thích, chị làm thế lại dọa cậu ấy bỏ chạy, mùa thi đấu sau chị còn muốn phát tài.”



Sau khi Đặng Văn Bác chuyển 100 vạn vào tài khoản Dương Nhân, Dương Nhân nhận được tiền liền làm thẻ ngân hàng ngay trong ngày, bên trong để 50 vạn, mật khẩu thẻ là sinh nhật của Thẩm Tắc Mộc.

Tiếp đó cô liền gửi thẻ ngân hàng này cho Thẩm Tắc Mộc.

Thẩm Tắc Mộc lại gửi nguyên xi trở về.

Dương Nhân gửi tin nhắn cho anh: "Tôi đã nói sẽ chia cho cậu một nửa, nghiêm túc đấy."

Thẩm Tắc Mộc: "Tôi từng nói không cần tiền, cũng nghiêm túc."

Dương Nhân thật sự liều mạng mới giữ được nanh vuốt của mình để không gửi cho anh kiểu tin nhắn lưu manh như: “Không bằng tôi lấy thân báo đáp nhé.”



Tiền bạc đã thanh toán xong, hợp đồng giữa hai bên cũng xem như hoàn tất. Dương Nhân không làm chậm trễ chuyện nghiêm chỉnh của người khác nữa, định mau chóng dọn ra khỏi chiến đội Dw.

Thẩm Tắc Mộc cũng có đồ đạc ở chiến đội, hai người cùng qua dọn nhà.

Ngày chuyển nhà vừa đúng tiết Tiểu Tuyết (1), Đặng Văn Bác và các đội viên đứng thành hàng tỏ vẻ lưu luyến với Dương Nhân, có vài đội viên còn rơi nước mắt. Khung cảnh đó, khỏi phải nói có biết bao buồn bã.

(1) Tiết Tiểu Tuyết: Tiết thứ 20 trong 24 tiết của người Trung, vào khoảng ngày 22, 23 tháng 11.

Dương Nhân không hợp lắm với bầu không khí đa cảm như thế này, cô kéo Đặng Văn Bác sang một bên, hỏi anh ta: “Anh tìm huấn luyện viên mới cho đội chưa?”

“Vẫn chưa.” Đặng Văn Bác nhìn cô, ánh mắt hơi loé sáng, “Hay là em đừng đi nữa, dù sao mọi người cũng đã quen rồi.”

Dương Nhân lắc đầu.

Đặng Văn Bác hơi khó chịu, “Là bởi vì tôi sao? Nếu em ở lại, tôi sẽ giao hết chiến đội cho em, em cứ xem như tôi không tồn tại, được không?”

Dương Nhân gãi ót, cười nói: “Ông chủ à, tôi nói thật với anh, hiện giờ tôi không thể ngừng ham mê kiếm tiền được. Một mùa đấu 100 vạn, một năm hai mùa là 200 vạn, anh muốn giữ tôi ở lại chiến đội, vậy anh có thể trả tôi 200 vạn mỗi năm chứ?”

Đặng Văn Bác hơi sửng sốt, “Tôi cứ tưởng là chuyện gì, không phải chỉ là tiền thôi sao, tôi cho em…”

“Anh ngừng lại đã...” Dương Nhân xua tay ngắt lời anh ta, “Anh chưa nếm đủ bài học tụt hạng lần trước của Dw sao? Tiền là thứ tốt nhưng nếu anh không tiêu tiền đúng cách thì rất có thể sẽ tạo nên kết quả xấu. Huấn luyện viên 200 vạn mỗi năm đối với bất kỳ chiến đội KPL nào cũng đều quá khoa trương, chỉ có những đội ngũ cần để chiến đấu ở vòng dự tuyển mới đồng ý trả 100 vạn vì tấm vé qua cửa, hơn nữa 100 vạn này còn là thoả thuận đánh cược, vượt qua mới bỏ ra 100 vạn. Cứ mỗi mùa anh lại bỏ ra 100 vạn cho huấn luyện viên như tôi? Chiến đội sẽ trụ được mấy ngày chứ?”

Thực ra Đặng Văn Bác không quan tâm chiến đội của anh ta có thể trụ được bao nhiêu ngày. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Dương Nhân, anh ta cũng biết không còn khả năng nữa rồi. Anh ta hơi chán nản nói: “Bây giờ tôi rất hối hận.”

“Hả? Tôi giúp anh dẫn đội lọt vào vòng trong mà anh còn hối hận? Anh không thấy mấy tờ báo viết về anh thế nào à, đều là những lời hoa mỹ, ông chủ anh hời thế còn gì? Dù giờ có không cần chiến đội nữa, bán sang tay cũng được, nếu anh muốn bán, tôi có thể giúp anh liên hệ với người mua.”

“Tôi không nói việc này.”

“Vậy thì việc gì?”

“Tôi hối hận vì đã quen em. Nếu tôi không quen em, tôi sẽ không như bây giờ, ngày nào cũng khó chịu. Không thấy em sẽ khó chịu, nhìn thấy em vẫn khó chịu.”

Dương Ngân ngây người. Cô vẫn không nhìn ra được là ông chủ Đặng lại đa sầu đa cảm như vậy?

Vào lúc cô không biết nên đáp lại thế nào thì Thẩm Tắc Mộc đã xách vali va vào Đặng Văn Bác, “Cho đi nhờ nào.” Nói xong cũng không quan tâm người ta có đồng ý cho anh đi qua không, cứ chen thẳng vào giữa hai người mà đi.

Dương Nhân nói: “Ông chủ, tôi đi thu dọn đồ trước đã.” Nói xong cũng chạy đi luôn.

Đặng Văn Bác còn chưa kịp ôm cô.



Dương Nhân muốn dọn đồ về nhà mình. Nhà này cô mua vào hai năm trước, tuy đắt, có điều là căn hộ nhỏ nên cũng không tồi, hiện giờ cô vẫn phải trả góp hàng tháng.

Từ chiến đội về nhà cô sẽ đi ngang qua trường Thẩm Tắc Mộc, vì thế hai người chỉ thuê một chiếc xe để chở đồ của mình.

Lúc Thẩm Tắc Mộc đến trước cửa trường, xuống xe, anh nói với tài xế: “Đợi tôi một chút.”

Tài xế hỏi: “Cậu còn quay lại à?”

“Vâng.”

Dương Nhân hơi áy náy, nói: “Cậu không cần vậy đâu, một mình tôi là được rồi.”

“Không sao, tôi rảnh.”

Đồ đạc của Thẩm Tắc Mộc không nhiều, chỉ để trong một chiếc vali, anh để vali ở ký túc xá rồi quay lại giúp Dương Nhân dọn nhà.

Đợi đến lúc Dương Nhân về đến nhà đã là gần tối, đồ của Dương Nhân rất nhiều, Thẩm Tắc Mộc chạy lên chạy xuống đến nỗi toát cả mồ hôi.

Tài xế nói với Dương Nhân: “Bạn trai cô tốt thật đấy.”

Trong lòng Dương Nhân nhộn nhạo, ngoài mặt thì vẫn muốn giải thích: “Không phải bạn trai đâu ạ.”

“Không phải à? Thật đáng tiếc. À, con gái tôi cũng cỡ tuổi cậu ấy, tôi muốn giới thiệu một chút…”

“Chú không được giới thiệu.” Dương Nhân nói.

Dọn đồ xong, đẩy chú tài xế đi, Dương Nhân hỏi Thẩm Tắc Mộc: “Bữa tối muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Vậy tôi làm cơm cho cậu nhé? Tôi sẽ nấu cơm.”

Ánh mắt Thẩm Tắc Mộc khá ấm áp: “Tùy tiện làm một chút thôi, đừng nhiều quá.”

Dương Nhân tuỳ ý làm bốn món một canh.


Dù sao cũng là cô nam quả nữ, lại là ban đêm, Thẩm Tắc Mộc không tiện ở lại lâu, ăn cơm tối xong, giúp Dương Nhân rửa bát rồi rời đi.

Sau khi anh ra khỏi cửa, Dương Nhân đứng ở ban công nhìn theo bóng lưng anh. Tuyết bên ngoài lớn hơn một chút, anh một mình đi trong gió tuyết, dường như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Dương Nhân nhớ đến một chuyện: “Thẩm Tắc Mộc! Cậu đợi một chút!”

Thẩm Tắc Mộc đứng trong tuyết đợi cô, lúc Dương Nhân chạy ra thì thấy trên vai anh đã đọng một lớp tuyết mỏng.

“Cho cậu.” Cô đưa cho anh một chiếc hộp.

“Cái gì vậy?” Anh hỏi.

“Mở ra xem đi.”

Thẩm Tắc Mộc nghe lời mở hộp ra, bên trong là một chiếc bật lửa Dupont (2), viền kim loại màu vàng nhạt, hình dáng vuông vắn, đường nét đơn giản, nước sơn màu xanh đậm trầm lắng như ban đêm.

(2) Dupont: là một công ty lâu đời thành lập ở Mỹ năm 1802.

Thẩm Tắc Mộc yên lặng nhìn chiếc bật lửa, Dương Nhân cười nói: “Chúc mừng năm mới, Thẩm Tắc Mộc.”

“Cảm ơn.” Anh ngước mắt nhìn cô, tầm mắt đặt lên trên gương mặt cô, không rời đi.

Dương Nhân bị anh nhìn chằm chằm thì hơi ngại ngùng, cô chỉ vào chiếc bật lửa trong tay anh: “Thử xem đi?”

“Được.”

Thẩm Tắc Mộc rút một điếu thuốc ra ngậm vào giữa môi, Dương Nhân hơi nóng lòng muốn thử: “Tôi châm giúp cậu nhé?"

Thẩm Tắc Mộc ngậm điếu thuốc đưa về phía trước.

Dương Nhân bật lửa. Một ngọn lửa nhỏ màu vàng rực vững vàng bùng lên trên bật lửa, hoa tuyết bay xung quanh như một chú bướm đêm nhỏ, lúc đến gần ngọn lửa lập tức bị nướng thành tro bụi.

Cô cẩn thận cầm bật lửa, đưa đến trước mặt anh.

Tầm mắt Thẩm Tắc Mộc vẫn dừng trên gương mặt cô. Lúc ngọn lửa bùng lên, trong đôi mắt cô tràn đầy ý cười phản chiếu hai điểm sáng rực rỡ.

Phía sau lưng cô là gió tuyết, đáy mắt thấp thoáng ánh lửa.

Dương Nhân châm thuốc, không biết tại sao lại đặc biệt cảm thấy có cảm giác thành tựu.

Thẩm Tắc Mộc đứng thẳng người, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, miệng khẽ thổi ra một làn khói trắng, làn khói lượn lờ trong không khí rồi rất nhanh tan đi trong gió tuyết.

Dương Nhân cảm thấy dáng vẻ hút thuốc của anh quyến rũ chết người. Cô chìa tay về phía anh, nói: “Cho tôi một điếu.”

Thẩm Tắc Mộc không cử động, chỉ hơi nhướng mày hỏi: “Cậu biết hút à?”

“Chưa hút bao giờ nhưng tôi muốn thử.”

“À.”

Cánh tay anh hơi chuyển động, Dương Nhân tưởng anh muốn lấy điếu thuốc, kết quả anh bỗng nhiên đưa điếu thuốc trong tay anh vào miệng cô.

“Thử đi.”

Tim Dương Nhân bỗng đập rất nhanh. Anh vừa mới hút điếu thuốc này, giờ cô lại ngậm, quả thực không được, quá mờ ám rồi! Trong phút chốc cô muốn hỏi bản thân rằng: Chẳng lẽ bởi vì mình là kẻ lưu manh nên nhìn cái gì cũng cảm thấy mờ ám sao?

Cô ngậm lấy điếu thuốc nhưng không dám làm gì, chỉ mở to mắt đờ người ra. Thế là Thẩm Tắc Mộc lấy lại điếu thuốc, một lần nữa ngậm vào trong miệng mình.

Sau đó anh cắn điếu thuốc, nhìn cô qua làn khói lượn lờ.

Mặc dù cách làn khói cô vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt sáng và nóng rực của anh, sáng đến mức có thể khiến người khác vô cùng lúng túng.

Phía sau lưng anh là tuyết, đáy mắt thấp thoáng ánh lửa.

Dương Nhân hồi hộp đến mức không thể thở nổi, cô chớp mắt nhìn anh, “Ý, ý gì vậy?”

Thẩm Tắc Mộc dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, bỗng rướn người về phía trước, kéo cô vào trong lòng, sau đó cúi đầu hôn cô.

Chính là ý này.

Trong đầu Dương Nhân như đang có pháo hoa nổ.

Cô ôm lại anh, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của anh, hai người hôn nhau rất lâu trong trời đông tuyết phủ.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, ngày hôm sau khi cô thức dậy vẫn tưởng mình đang trong mơ. Đợi đến khi nhìn thấy vết rách trên môi mình lúc soi gương, trải qua một đêm đã không còn nguyên vẹn… Lúc này cô mới có cảm giác chân thật.

Thật sự đã thành người yêu của anh ấy.

Cũng không biết nên chúc mừng thế nào nữa.

Từ giây phút đó Dương Nhân cứ cảm giác như đang bay bổng, cả thế giới đều đang nhẹ nhàng thổi những cánh hoa đào, lúc cô ăn nấm độc cũng từng có loại cảm giác này.

Thẩm Tắc Mộc bỗng gửi tin nhắn đến: "Hôm nay làm gì?"

Dương Nhân: "Không biết nữa, anh nói xem?"

Thẩm Tắc Mộc: "Làm bài tập xong chưa?"

Dương Nhân: =.=

Chàng trai à em với anh vừa mới hẹn hò đấy… Trong đầu toàn là làm bài tập… cây cối (3) còn có nhân tính mà! T^T

(3) Cây cối: ở đây tác giả chơi chữ 木- mộc: nghĩa là cây cối, cũng đá xéo tên của Thẩm Tắc Mộc.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự vẫn chưa làm xong bài tập, đây mới là điều đau lòng nhất.

Từ khi cô xin nghỉ, có thời gian thì bài tập của thầy giáo Thẩm trở nên nhiều hơn, yêu cầu cũng trở nên cao hơn, quản lý càng nghiêm khắc hơn. Cho nên không làm xong bài tập cũng không phải hoàn toàn do cô.

Bản thân Dương Nhân là một người thích yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, lúc này cảm thấy việc thầy Thẩm làm là đúng, cô không nên ham mê hưởng thụ nhất thời, cô có mục tiêu theo đuổi cao hơn. Vì thế cô quyết định, hôm nay không hẹn hò nữa, ở nhà làm bài tập.

Thẩm Tắc Mộc: "Hôm nay anh có việc, buổi tối sẽ gặp em."

Dương Nhân: "Vâng, anh lo chuyện của anh đi."

Chuyện Thẩm Tắc Mộc bận có liên quan đến Dương Nhân.

Anh lên mạng tìm kiếm một lúc xem con gái thích gì, kết quả phát hiện rất nhiều người thích son, tuy anh nhìn mấy thỏi “số màu không giống nhau” kia không có gì khác biệt nhưng con gái nói khác là có khác.

Anh dựa theo hàng loạt các bảng xếp hạng do những người yêu thích mỹ phẩm đề cử rồi đến một quầy mỹ phẩm mua son.

Nhân viên hỏi anh muốn màu số mấy.

“Toàn bộ.”

Vẻ mặt cô nhân viên hơi khó xử: “Có một vài màu đã hết hàng.”

Thẩm Tắc Mộc chạy đến ba quầy mới mua đủ cả bộ màu.

Anh cầm quà đến tìm Dương Nhân, lúc này Dương Nhân đã làm xong bài, cô đang ôn tập lại.

Thẩm Tắc Mộc không nói gì, đặt đồ xuống trước mặt cô.

Dương Nhân mở ra xem, cô vô cùng cảm động, thân là đàn ông con trai lại có thể để tâm như thế, đây không phải tình yêu thì là gì?

Cô lấy một thỏi son ra đánh thử, sau khi đánh xong mới hỏi Thẩm Tắc Mộc: “Trông đẹp không?”

“Ừ.”

Dương Nhân có phần xúc động, không nhịn được hôn anh.

Sau khi hôn xong, Thẩm Tắc Mộc cực kỳ tốt bụng cầm một thỏi son khác đưa cho cô: “Đánh thử thỏi này xem.”

Dương Nhân: “…”




Qua Tết nguyên đán, Dương Nhân lần lượt liên hệ với vài chiến đội để chọn nhà cho mùa giải tới. Cô có hỏi ý kiến Thẩm Tắc Mộc, ý Thẩm Tắc Mộc là để cô tự quyết định.

“Nếu để em quyết định, vậy còn một chuyện nữa anh cũng phải nghe theo em.” Dương Nhân nói.

“Chuyện gì?”

“Lần sau kiếm được tiền, hai người chúng ta mỗi người một nửa, không thể để anh vất vả không công vậy được.”

Từ bé đến lớn Thẩm Tắc Mộc chưa từng lo lắng vì tiền, nhưng anh biết Dương Nhân không giống vậy. Cô phân chia tiền bạc rạch ròi như vậy, đơn giản là vì đã từng chịu nỗi khổ không có tiền, nghĩ đến điều này, trong lòng anh rất đau.

Anh sẽ không cố gắng thay đổi suy nghĩ của cô, điều có thể làm chính là tôn trọng. Vì vậy liền gật đầu nói: “Được.” Suy nghĩ một lát lại bổ sung thêm, “Em quản lý tiền giúp anh.”

“Tại sao em phải quản lý tiền giúp anh chứ?”

“Tự nghĩ đi.”



Vì nhiều đội có ý muốn hợp tác nên Dương Nhân chơi kiểu cạnh tranh giá cả, cuối cùng chọn được một chiến đội, đội này ký hợp đồng 150 vạn với cô, sau khi hết giải đấu mùa xuân sẽ đi làm.

Dương Nhân nói với Thẩm Tắc Mộc: “Nửa năm tăng 50 vạn, thu nhập của em có thể thắng cả giá nhà, anh phục không?”

“Phục.” Thẩm Tắc Mộc vô cùng nể mặt.

Ngay sau ngày ký hợp đồng là 12 tháng 1, sinh nhật Thẩm Tắc Mộc.

Gần đây Dương Nhân rất vui vẻ, buổi tối làm một bàn tiệc sinh nhật cho anh, còn nấu cả mỳ trường thọ.

Kết quả vì quá vui, cô lại uống chút rượu, nhìn thấy vẻ đẹp của anh, cô không kiềm chế nổi lập tức xử anh.

Thực ra lúc đẩy Thẩm Tắc Mộc lên giường, cô vẫn có chút cảm giác tội lỗi, cho rằng mình dụ dỗ người ta, đến khi cô phát hiện anh đã chuẩn bị bao cao su.

Dương Nhân quả thật không dám tin: “Em vẫn nghĩ anh là người đứng đắn.”

Quá trình không quá thuận lợi. Cả hai người đều là lần đầu tiên, Thẩm Tắc Mộc không cẩn thận làm đau cô, Dương Nhân bảo: “Anh cần rèn luyện thêm kỹ thuật.”

Sau đó Thẩm Tắc Mộc vì câu nói này mà dốc lòng học tập, chăm chỉ luyện tập, thể hiện trọn vẹn thiên phú của một người học giỏi… Nhưng đấy là chuyện sau này.

Quay về hiện tại, ngày hôm sau lúc Dương Nhân tỉnh lại, cảm giác cả người vẫn không được thoải mái.

Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng hơi tối nhưng không khí rất ấm áp. Thẩm Tắc Mộc vẫn chưa tỉnh ngủ, Dương Nhân tựa vào trong lòng anh, nghe tiếng tim đập của anh, cảm thấy rất hạnh phúc nhưng lại không được chân thật lắm.

Con người càng có được thứ mình muốn càng lo bị mất đi. Lúc có được cô thật sự sợ mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ chẳng còn gì.

Cô dậy mặc đồ rồi xuống giường.

Đêm qua hơi buông thả nên giờ bước đi vẫn còn khó chịu.

Dương Nhân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng bếp làm bữa sáng. Không biết nên làm gì, kệ vậy, cứ rán trứng trước đã.

Lúc rán trứng, cô chăm chú nhìn hai quả trứng gà trong chảo, đang ngâm nga thì bỗng có người ôm mình.

Thẩm Tắc Mộc ôm lấy cô từ phía sau. Cánh tay đặt trên thắt lưng cô, cằm kê lên vai cô.

“Dậy rồi sao?” Dương Nhân nhớ đến dáng vẻ hai người đêm qua, gương mặt hơi đỏ lên.

“Ừ.” Thẩm Tắc Mộc buông cô ra, nói, “Quay lại nằm đi.”

“Không cần, em muốn làm bữa sáng cho anh, anh muốn ăn gì?”

Thẩm Tắc Mộc thấy cô không nghe lời thì bế cô trở về giường, trùm chăn lên, “Nằm đi.”

Dương Nhân giãy giụa muốn ngồi dậy, “Em cũng không phải bệnh nhân.”

Anh dùng tay giữ lấy vai cô khiến cô không ngọ nguậy được nữa. Thẩm Tắc Mộc cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Anh sẽ rèn luyện kỹ thuật.” Nói xong cũng không quan tâm đến vẻ mặt như muốn đào hố chui xuống đất của cô, thản nhiên bước vào nhà bếp lách cách làm cơm.

Sau đó anh bưng bữa sáng đến giường cho cô ăn.

Thẩm Tắc Mộc làm cơm rang trứng, trứng cuộn, còn thêm trứng vừa nãy cô mới rán, thế nhưng ăn ngon ra phết.

Được rồi, dù cô vẫn không biết tại sao lại toàn là trứng.

Thẩm Tắc Mộc ngồi cạnh giường nhìn cô ăn cơm, anh nói: “Ngày mười tám anh hết kỳ nghỉ.”

“Vậy à?” Tâm trạng Dương Nhân bỗng chùng xuống. Anh hết kỳ nghỉ đông, nghĩa là bọn họ phải tách nhau ra một thời gian. Cô cúi đầu nói, “Vâng… Em sẽ làm bài tập thật tốt.”

Khóe miệng Thẩm Tắc Mộc cong lên, anh nói tiếp: “Về nhà với anh.”

Dương Nhân bỗng ngẩng mạnh đầu lên nhìn anh, bên mép cô còn dính hạt cơm, kết hợp với vẻ mặt kinh ngạc đó… có phần buồn cười.

“Về nhà với anh.” Thẩm Tắc Mộc lặp lại lần nữa.

“Tại sao?”

“Chẳng lẽ em muốn ăn Tết một mình?”

“Không phải, em… em cảm thấy, có phải quá đột ngột rồi không? Bố mẹ anh biết không?”

“Anh đã kể với họ chuyện của chúng ta rồi.”

Dương Nhân càng lo lắng hơn. Cô không phải là cô gái ngốc trong tình yêu, cách biệt giữa cô và anh, cô vẫn nhớ. Cho rằng bố mẹ Thẩm Tắc Mộc có thể sẽ không thích cô lắm…

Thẩm Tắc Mộc nhìn thấy rõ nét mặt của cô. Anh khẽ xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, người nhà anh đều tôn trọng sự lựa chọn của anh.”

“Vậy hả, sẽ không ai làm khó em chứ? Em cứ hỏi thăm trước để chuẩn bị tâm lý.”

“Có anh ở đây, sẽ không có ai khiến em tủi thân đâu.”

Mũi Dương Nhân hơi xót, nước mắt cũng đã rơi, tách tách, rơi lên mu bàn tay.

Thẩm Tắc Mộc tưởng là do cô quá lo sợ nên tới gần vịn lấy vai cô, “Đừng khóc, tin tưởng anh.”

“Thẩm Tắc Mộc, em cảm thấy mình thật may mắn.”

Thẩm Tắc Mộc cười, “Là anh may mắn.”

Biển người mênh mông, muôn sông nghìn núi, có thể gặp được em/anh là điều may mắn nhất đời anh/em.

TOÀN VĂN HOÀN




Bình luận

Truyện đang đọc