THỜI GIAN NGÒN NGỌT



Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Thời gian Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến lúng túng đối mặt cũng không dài.

Bởi vì đồng đội hai bên thấy bọn họ trên bản đồ nhỏ, cũng chạy đến tiếp viện.

Vì vậy, một trận hỗn chiến cứ xảy ra như vậy. Trong trận hỗn chiến, Hướng Noãn lại là chiến công đầu.

Chiến công đầu tức là mạng đầu tiên bị giết, gọi tắt là “Chiến công đầu”, đây là một mạng rất đáng tiền.

Cô đã xem anh Hổ truyền hình trực tiếp nhiều ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cô chơi Lý Bạch, mặc dù đã quen với kỹ năng của Lý Bạch nhưng cuối cùng bởi vì thiếu kinh nghiệm mà thua thiệt.

Lâm Sơ Yến cũng không tốt hơn là bao, bị đánh còn một ít máu nên đã bỏ trốn.

Nhưng dù sao anh cũng trốn thoát, chỉ cần về nhà hồi máu, đi ra lại là một hảo hán, còn tốt hơn xác chết cứng đờ như cô.

Lúc Lâm Sơ Yến về nhà còn nói chuyện với cô trên kênh cộng đồng.

[Sơ Yến]: Dậy sớm quá nhỉ.

[Noãn Noãn]: Anh cũng vậy.

[Sơ Yến]: Lý Bạch đẹp trai?

[Noãn Noãn]: Đương nhiên.

[Sơ Yến]: Tôi chơi là đủ rồi.

[Noãn Noãn]: Ha ha anh xem, ngay cả Gia Cát Lượng cũng không chơi nổi, cứ yên tâm làm một yêu tinh nhỏ đi.

Cũng bởi vì những lời này, uy tín của yêu tinh nhỏ họ Lâm bị nghi ngờ, sau đó anh bỗng phát rồ, không để ý cái gì chỉ tìm Hướng Noãn đánh nhau.

Hướng Noãn không thể không thừa nhận, anh đánh Lý Bạch rất tốt.

Nhưng cô càng phải thừa nhận, cô đánh quá kém... dù sao cũng là lần đầu tiên chơi mà.


Trò chơi này thường xuyên sẽ gặp tình huống hai anh hùng giống nhau như vậy. Có câu nói thế này “Đụng hàng không đáng sợ, ai chơi tệ hơn mới đáng xấu hổ”. Hướng Noãn nhìn bảng so sánh chiến tích, sự lúng túng biến mất ngay lập tức.

Hoàn cảnh của cô khá xấu, hoạt động kinh tế của cô không tốt, không có tiền, cứ tiếp tục như vậy thì càng thêm tệ... Cứ như vậy sự việc ngày càng chuyển biến theo chiều hướng tiêu cực. Cô sẽ trở thành "máy rút tiền" của Lâm Sơ Yến.

Lâm Sơ Yến còn chê cô: "Càng ngày càng không đáng giá."

[Noãn Noãn]: Anh chờ đấy.

Lúc này, những người chơi một mực yên lặng xem bọn họ chơi đột nhiên nói chuyện.

[Quái độc nhãn]: Tôi ngửi thấy mùi gian tình bay tứ tung, nhất định là do tôi không trong sáng, không giác ngộ đủ.

[Ta là Chiêu Quân]: Lầu trên chờ một lát. Lần đầu tiên tôi thấy hai tên gay Lý Bạch, kích thích quá, không muốn chơi nữa.

[Đốt chết Angela]: Tôi vẫn cho rằng chỉ có mình tôi nghĩ vậy...

[Noãn Noãn]: Mấy cậu đừng nói nữa, nói xong tôi sẽ treo máy. QAQ

[Ta là Chiêu Quân]: Đừng treo vội, trò chuyện một lúc đã rồi hẵng đi.

...

Dù sao ván này cũng rối loạn, Lâm Sơ Yến chỉ một mực đuổi đánh Hướng Noãn, những người khác ở một bên trêu đùa bọn họ, càng nói càng quá đáng. Sau đó bọn họ còn thảo luận chuyện công, thụ.

Lâm Sơ Yến hỏi: "Công, thụ là sao?"

Có người phổ cập kiến thức cho anh, sau khi nghe xong, Lâm Sơ Yến nói: "À... vậy tôi là công."

Quần chúng hóng hớt cực kỳ kích động.

Hướng Noãn nhìn thấy thế thì quyết định ẩn thanh trò chuyện.

Sau khi trò chơi kết thúc, cô cũng không muốn chơi nữa, thoát ra chuẩn bị đi ngủ.

Lâm Sơ Yến gửi tin nhắn cho cô: "Thì ra cô xem truyền hình trực tiếp lâu như vậy, chỉ học được trò làm lưu manh đi đùa giỡn."

Hướng Noãn không chút do dự xóa anh khỏi danh sách bạn bè.

...

Ngày hôm sau là thứ năm, xã đoàn thể thao điện tử có cuộc họp thường lệ. Hướng Noãn cũng không hỏi Lâm Sơ Yến có muốn tham gia không. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với Lâm Sơ Yến.

Ngược lại, cũng không phải cô giận dỗi gì nhiều, chẳng qua cảm giác tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục nên tạm thời cô không muốn gặp anh.

Buổi trưa, xã trưởng Oai Oai gửi một bản danh sách, đây là danh sách đăng kí thành viên ưu tú, anh ta công bố trước để đến cuộc họp thường lệ buổi tối mọi người sẽ dùng phương pháp bỏ phiếu không ký tên, chọn một đoàn viên ưu tú.

Có người không hiểu: "Không phải chọn hai người sao?"

Xã trưởng Oai Oai nói: "Xảy ra một tình huống đặc biệt, đã có quyết định nội bộ quyết định trước một người, tôi sẽ giải thích rõ hơn vào cuộc họp buổi tối."

Người kia hỏi: "Người quyết định trước là ai?"

Oai Oai: "Hướng Noãn."

Hướng Noãn đầu đầy dấu hỏi, muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì, lại nghĩ đến cuộc họp buổi tối cô cũng sẽ biết nên không hỏi nữa.

Cuộc họp thường lệ vào buổi tối, cô đến sớm gần một tiếng. Phòng họp đoàn hội ở tầng ba, lúc Hướng Noãn leo đến tầng ba thì buồn đi vệ sinh nên trực tiếp trèo lên tầng bốn. Phòng vệ sinh tầng bốn không yên tĩnh lắm nhưng lại sạch sẽ hơn tầng ba.

Cửa ở hành lang tầng bốn khóa không kĩ, cô nghe thấy tiếng người nói.

Một bạn nữ nói: “Không phải đoàn viên ưu tú dành cho đàn anh đàn chị năm hai năm ba cạnh tranh sao? Cô ta cũng là năm nhất như mình, dựa vào cái gì có thể được quyết định trước là đoàn viên ưu tú?”

Cánh tay Hướng Noãn đang vịn trên tay nắm cửa từ từ bỏ xuống.

Một bạn nữ khác nói: “Cậu nói sao? Xã trưởng tự mình quyết định?”

“Ha ha, không phải chỉ là đoàn viên ưu tú thôi sao, cô ta thật biết bỏ chút tiền vốn.”

“Cũng không thể nói vậy, có lẽ là ai đó bỏ thôi.”

“Chậc chậc, xinh đẹp chính là vốn liếng...”

Hướng Noãn liền đẩy cửa một cái đi vào.

Hai bạn nữ đang thảo luận sợ hết hồn, thấy cô thì sắc mặt cũng không tốt.

Hướng Noãn lạnh lùng nói: “Người có bề ngoài xấu hay đẹp không quan trọng, trong lòng mà xấu xí mới là điều đáng sợ nhất. Tất nhiên...” Cô nói đến đây thì ngừng một chút, nhìn qua mấy bạn nữ: “Nếu như bên ngoài đã xấu xí, trong lòng cũng xấu xí, đó mới là bi kịch.”


Vừa nói, mắt cô nhìn thẳng mấy bạn nữ đó, giơ tay vỗ vai họ: “Hãy nén bi thương.”

Mặt bạn nữ kia tái mét.

Sau khi Hướng Noãn ra ngoài, không nhịn được sờ miệng mình, trong đầu nghĩ: Ảo giác sao? Cảm giác kĩ thuật mắng chửi người khác của mình tốt hơn trước. Học từ ai nhỉ...?

...

Tối nay sau khi cuộc họp thường lệ bắt đầu, xã trưởng Oai Oai tổng kết một chút về tình hình giải thi đấu thể thao điện tử, sau đó nói đến chuyện bỏ phiếu đoàn viên ưu tú.

“Có thể nhiều bạn sẽ thắc mắc, tại sao Hướng Noãn có thể được định trước làm đoàn viên ưu tú, bây giờ tôi sẽ giải thích. Căn cứ vào luật lệ, căn cứ vào cống hiến đoàn hội thì hội viên sẽ được đặc quyền hưởng thụ nhiều đãi ngộ tốt hơn, ví dụ như lựa chọn đoàn viên ưu tú.”

“Hướng Noãn có cống hiến gì lớn với đoàn hội?”

“Chờ đã, tôi chưa nói xong. Nói ra rất xấu hổ, trước hết tôi sẽ nói về chuyện tài trợ của giải thi đấu bị hủy bỏ, thân là xã trưởng, tôi cũng không thể không biết xấu hổ nói với các bạn, thấy hoạt động còn chưa xử lý xong, tôi vô cùng lo lắng, hận không thể bán thân. Sau đó nhân lúc hoạn nạn lại được bạn học Lâm Sơ Yến giúp đỡ tìm tài trợ mới có thể cứu vãn được hoạt động lần này.”

“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Hướng Noãn?”

“Bởi vì Lâm Sơ Yến có tư cách nhận được danh hiệu đoàn viên ưu tú, sau đó cậu ấy chuyển tư cách này cho Hướng Noãn, đơn giản là như vậy.”

Mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Hướng Noãn.

Đàn anh Oai Oai đưa cho Hướng Noãn một tờ đơn, cười híp mắt nói: “Vẫn phải viết một đơn xin ứng tuyển, coi như hình thức thôi.”

Hướng Noãn cảm động.

Sau khi cuộc họp kết thúc, cô cầm sổ ghi chép mới ra ngoài, thấy hai bạn nữ vừa nói xấu cô ở trước mặt. Hai người đó đi hơi chậm rồi tụt lại phía sau.

Lúc này, trong hành lang chỉ có ba người các cô.

Hướng Noãn gọi hai người bọn họ: “Các cậu không định xin lỗi tôi sao?”

Một bạn nữ trong đó tức giận nhưng vẫn cắn răng nói: “Được rồi, là bọn tôi hiểu lầm, xin lỗi cậu.”

“Vậy tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho các cậu.” Hướng Noãn cười: “Còn nữa, thực ra các cậu không hề xấu.”

Bạn nữ kia liếc mắt: “Đó là do cậu nói mà.”

Một bạn nữ khác lại hỏi: “Hướng Noãn, rốt cuộc cậu thích Thẩm Tắc Mộc hay Lâm Sơ Yến?”

Hướng Noãn hơi sửng sốt: “Sao cậu lại hỏi tôi chuyện này?”

“Cậu chọn xong còn đến bọn tôi nữa.” Cô ta tức giận nói: “Chọn nhanh đi.”

“Đồ thần kinh, tại sao tôi phải nghe các cậu?” Hướng Noãn vừa nói vừa học điệu bộ khinh khỉnh của hai người, sau đó đi lướt qua.

Đi mấy bước đến chỗ rẽ, cô thấy Thẩm Tắc Mộc đứng ở cửa thang máy.

Thẩm Tắc Mộc dựa vào tường, hai tay gối đầu. Ánh đèn màu trắng từ trên cao chiếu xuống mặt anh ta, khuôn mặt vốn anh tuấn lại càng lộ ra vẻ sắc sảo.

Vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, không hề lúng túng vì đã nghe trộm những bạn nữ nói chuyện.

Lúc Hướng Noãn đi qua thấy anh ta, anh ta cũng nhìn cô. Lúc ánh mắt hai người giao nhau, mặt cô chợt đỏ lên, cúi đầu nói: “Anh vẫn chưa đi à đàn anh?”

“Ừ.”

Hai bạn nữ kia cũng đi đến, có thể thấy được lúc hai người đó đối diện với Thẩm Tắc Mộc thì hơi khẩn trương, sống lưng cứng đờ. Hai người bọn họ chào hỏi Thẩm Tắc Mộc, sau đó liều mạng ấn nút thang máy.

Hướng Noãn bước nhanh chân, đi vào thang bộ.

Cánh cửa sắt ở cầu thang rất dày và nặng, sau khi cô vào cầu thang liền buông tay nắm cửa, cửa sắt lại bị một cánh tay khác nhận lấy, cô kinh ngạc nghiêng đầu, thấy khuôn mặt của Thẩm Tắc Mộc qua khe cửa.

“Đàn anh, anh cũng đi thang bộ ạ?” Cô hỏi.

Thẩm Tắc Mộc ừ một tiếng, bước vào rồi tiện tay đóng cửa.

Anh ta đứng trước mặt cô, hai người rất gần nhau, Hướng Noãn hơi ngượng ngùng.

Cô lặng lẽ di chuyển, cúi đầu đi xuống dưới tầng.

Thẩm Tắc Mộc không nhanh không chậm đi phía sau cô, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách mười bậc thang.

Không khí rất yên tĩnh, dường như đông cứng lại. Cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Đi ra khỏi trung tâm hoạt động của xã đoàn, Hướng Noãn không tự chủ được thở ra, lấy mu bàn tay sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình.

“Đàn anh, em về kí túc xá đây.” Hướng Noãn nói.


“Em đang hẹn hò với Lâm Sơ Yến à?” Thẩm Tắc Mộc đột ngột hỏi.

“Hả? Em không, không có.” Hướng Noãn vội vàng phủ nhận, “Sao em lại thích anh ấy chứ? Thần kinh mới thích anh ấy.”

Thẩm Tắc Mộc liền mời cô ăn lòng nướng.

Hướng Noãn cầm lòng nướng về kí túc xá, hỏi Mẫn Ly Ly: “Một người con trai mời con gái ăn lòng nướng thì có ý nghĩa gì?”

Mẫn Ly Ly nhìn cô đầy ẩn ý: “Tin tớ đi, cậu không muốn nghe đâu.”

Hướng Noãn: “...” Chợt hiểu.

Bây giờ cô không có cách nào nhìn vào lòng nướng, đừng nói đến chuyện ăn nó.

Hướng Noãn: “Cậu lưu manh quá đấy Ly Ly.”

Mẫn Ly Ly rất vui vẻ, ngô và lòng nướng ngon quá đi mất.

Lúc Mẫn Ly Ly ăn lòng nướng, Hướng Noãn gọi điện cho Lâm Sơ Yến.

“Sao hôm nay anh không đến họp?” Cô hỏi anh.

“Bố mẹ tôi mời tôi đi ăn.” Lâm Sơ Yến đáp.

Thực tế đâu chỉ mời anh đi ăn. Anh còn cố ý gọi rất nhiều thức ăn, cuối cùng không ăn hết mà xách về nuôi heo.

Hướng Noãn hơi ngượng ngùng, cô nói nhỏ: “Lâm Sơ Yến, anh không cần nhường danh hiệu đoàn viên ưu tú cho tôi.”

Dường như Lâm Sơ Yến đang cười: “Năm ngoái tôi đạt được một cái rồi.”

“À... Vậy cảm ơn anh nhé.”

“Không cần cảm ơn, thêm WeChat lại đi.”

Cứ như vậy, cô xóa anh chưa đủ 24 giờ thì đã thêm lại. Hướng Noãn nhận được ân huệ của người khác, cảm thấy hơi áy náy, không biết đền bù cho anh như thế nào, vì vậy cô bắt đầu nịnh nọt anh.

Hướng Noãn hỏi Lâm Sơ Yến: "Anh cũng thích anh Hổ?"

[Sơ Yến]: Tôi học kỹ thuật của cậu ta, còn cô lại học cậu ta ăn nói bậy bạ.

Hướng Noãn... nhịn!

Cô lại có vẻ lấy lòng, nói: "Vậy anh có muốn gia nhập hội fan của anh Hổ không, tôi thêm anh vào trong hội. Tôi là quản lý đấy."

[Sơ Yến]: Sao cô được làm quản lý?

[Noãn Noãn]: Tốn năm trăm ngàn.

[Sơ Yến]: Thì ra là mua được.

Ngón tay anh ấn thật nhanh, lại gõ: "Vậy cô thêm tôi đi."

Hướng Noãn thêm Lâm Sơ Yến vào hội fan, long trọng giới thiệu, còn nói: "Anh đổi biệt hiệu đi."

Lâm Sơ Yến nhìn biệt hiệu của Hướng Noãn “Lỗ tai nhỏ của anh Hổ”, anh cúi đầu mỉm cười, sửa lại biệt hiệu của mình.

Hướng Noãn nhìn thấy tên Lâm Sơ Yến biến thành “Anh trai Võ Tòng”, đáy lòng tan vỡ, tận tình khuyên bảo: "Đừng như vậy, mất mặt quá, y hệt như đến phá quán vậy. Anh sửa lại đi."

[Sơ Yến]: Được rồi.

Vì vậy, biệt hiệu của Lâm Sơ Yến biến thành “Nếp nhăn mũi và má của anh Hổ”.




Bình luận

Truyện đang đọc