THỜI GIAN NGÒN NGỌT



Lâm Sơ Yến và Hướng Noãn cảm thấy quán cà phê khá bất tiện, vì vậy đổi sang phòng trà. Hôm nay bọn họ ở đây để chuẩn bị chiến đấu.

Phong cách trang trí của phòng trà cũng khá đẹp, những chiếc đèn treo mang theo phong cách cổ xưa, trên bàn gỗ đặt chậu cây xanh, ngoài cửa thì có một tấm bình phong.

Hướng Noãn dùng 3000 nhân dân tệ mua một bộ Minh văn chuyên hút máu cho Điêu Thuyền. Vì trận tranh đấu này, Hướng Noãn phải trả một cái giá lớn.

Lâm Sơ Yến: “Nếu như người kia không dùng Mộc Lan thì sao?”

Hướng Noãn suy nghĩ một chút, không thể nhẫn nhịn được: “Vậy chúng ta đánh tên đó đến nỗi nhập viện đi...”

Trần Ứng Hổ vẫn đang kết nối với bọn họ, nghe đến đây thì nói: “Điêu Thuyền solo rất mạnh, coi như con rùa kia không sử dụng Mộc Lan mà dùng cái khác thì cũng có thể đánh được anh ta.”

“Đó là anh...”

Đối với Trần Ứng Hổ thì anh hùng nào cũng mạnh, đều có cách chơi tốt.

Trần Ứng Hổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh nghĩ, nếu đã đấu solo thì em có lợi thế hơn.”

“Sao anh biết, kẻ địch có tận mười tám sao cơ mà?”

“Mười tám ngôi sao có thể do thăng lên dựa vào một đội.”

Hướng Noãn đã hiểu. Xếp hạng là đánh theo đội năm người, cần phối hợp tốt, ngược lại đánh cá nhân chưa chắc đã tốt. Thời gian Hướng Noãn chơi trò này quá ngắn, về phương diện này thì không thể nào so được với những người chơi lâu năm. Nhưng bây giờ solo chính là dựa vào thao tác của bản thân, tương đương với việc kéo cô và Đánh Đâu Thắng Đó về cùng một đường.

“Có thể anh ta có mười tám sao, thao tác cá nhân cũng tốt.” Hướng Noãn nói.

Không đợi Trần Ứng Hổ nói, Lâm Sơ Yến đã lên tiếng: “Em cũng không kém.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Yến khen cô, Hướng Noãn khiếp sợ, cô đờ ra.

“Đồ ngốc.” Lâm Sơ Yến nói.

Hướng Noãn cảm thấy lời nói này rất quen, suy nghĩ một chút, không phải đây là lời mà Tôn Ngộ Không hay mắng Trư Bát Giới sao?


“Này, Lâm Sơ Yến.”

Lâm Sơ Yến cười tủm tỉm đứng dậy, đi ra trước cửa cầm hai cái sạc đến.

Người có thể không ăn cơm nhưng điện thoại thì không thể không sạc.

Nhìn anh đưa sạc cho mình, Hướng Noãn hơi áy náy: “Thật ra thì anh không cần thức đêm cùng tôi.”

Lâm Sơ Yến không để ý cho lắm: “Không phải chúng ta là đồng đội sao? Hơn nữa, tôi cũng là một trong những người bị vu oan mà.”

Hướng Noãn suy nghĩ một lát thấy cũng thấy đúng. Cô đột nhiên trở nên phấn chấn: Bây giờ cô không chỉ chiến đấu cho riêng mình.

Trần Ứng Hổ cơm nước xong xuôi thì trở lại ổ heo của mình, lúc này đăng nhập vào game thì mở một phòng solo ra, kéo Hướng Noãn vào.

“Anh đánh với em một trận đã, để em có thể cảm nhận được.”

“Vâng.”

Điêu Thuyền là một vũ cơ, lúc đi bộ đều bay lên, rất có khí chất của thần tiên.

Tiên nữ xinh đẹp như vậy khiến Hướng Noãn chưa quen lắm. Cô bị Trương Phi đầu độc quá sâu rồi...

Chiến trường solo rất đơn giản, chỉ có một con đường, không có rừng, hai bên đều có một trụ phòng ngự. Đánh đổ trụ phòng ngự và trụ thủy tinh là có thể thắng.

Lúc này tiên nữ Điêu Thuyền và ngự tỷ Mộc Lan đang gặp nhau ở khu đất trống giữa hai trụ phòng ngự.

Hướng Noãn thử ném một quả cầu hoa vào Mộc Lan, Mộc Lan dừng lại một chút, sau đó đấm chết cô.

“Xin lỗi, xin lỗi nhé!” Trần Ứng Hổ nhanh chóng xin lỗi, “Anh không định giết em đâu. Tốc độ tay của anh có vẻ nhanh hơn tốc độ não.”

Hướng Noãn: “...” Còn có loại thao tác như vậy sao?

Vì để tránh cho khoảng cách kinh tế quá lớn, anh Hổ dứt khoát dừng lại, lui vào trong trụ phòng ngự chờ Hướng Noãn sống lại. Anh ta nói: “Trước hết anh giới thiệu cho em một số kỹ năng của Mộc Lan đã.”

Trước mắt, Mộc Lan có thể trở thành đấu sĩ đường đơn cũng có nguyên nhân. Mộc Lan có hai loại vũ khí, đó là một đao lớn và hai cái đao nhỏ, cô ấy có thể hoán đổi hai loại vũ khí cho nhau. Hai vũ khí sẽ có những kỹ năng khác nhau. Vì vậy Mộc Lan có rất nhiều kỹ năng tổ hợp và cách đánh trên chiến trường. Nói chung là Mộc Lan rất toàn diện. Có dịch chuyển, có khống chế, có phách thể, có tránh tổn thương, còn có hồi máu. Điều này làm cho Mộc Lan vừa có thể đuổi, có thể đánh lại có thể kháng, có thể nói là nữ chiến sĩ toàn năng.

Càng nghe càng đáng sợ.

“Nhưng em không cần lo lắng.” Trần Ứng Hổ nói một hồi về Mộc Lan toàn năng rồi nhanh chóng chuyển đề tài: “Khi solo Điêu Thuyền có thể bắt nạt Mộc Lan.”

“Tại sao vậy ạ?”

“Bởi vì sát thương chính của Mộc Lan chủ yếu ở dưới dạng đao lớn, mà trạng thái này làm cho Mộc Lan rất cồng kềnh, không đủ linh hoạt, Điêu Thuyền lại bước đi như bay, có thể ung dung đánh. Hơn nữa, Điêu Thuyền có sát thương chuẩn, còn hút máu được."

Cái gọi là sát thương chuẩn chính là bỏ qua tổn thương của giáp, tức là mua trang bị phòng ngự cũng vô dụng.

Giống như mùa đông ở phía Nam vậy, mặc bao nhiêu quần áo dày cũng không có tác dụng gì, vẫn lạnh cóng đến nỗi run lẩy bẩy.

Anh Hổ giải thích một lượt, Hướng Noãn càng nghe càng cảm thấy kính nể Điêu Thuyền.

...

Hôm nay Trần Ứng Hổ đang truyền hình trực tiếp, fan hâm mộ phát hiện hôm nay anh Hổ chơi 1V1, nhìn một lúc, fan phát hiện không phải là 1V1 mà là dạy học. Từ đầu đến cuối hai người chỉ dùng hai anh hùng, đánh nhau một lúc, anh Hổ đang dạy cho người khác cách để nhắm vào bản thân mình, đánh qua đánh lại, hóa ra đang cầu xin người ta hành hạ.

Nhưng mà thực ra người bị ngược đãi luôn là Hướng Noãn.

Trên kênh trò chuyện phần lớn đều không hiểu gì:

“Sao hôm nay anh Hổ lại mang con gái truyền hình trực tiếp vậy?”

“Mang em gái thì mang em gái, chơi 1V1 nhàm chán như thế mà không trò chuyện sao?”

“Đây không phải là Noãn Noãn sao? Anh Hổ có ý gì vậy, muốn đào góc tường của người anh em tốt nhà mình à?”

“Đợi một chút, Noãn Noãn là ai? Đào góc tường là sao? Cầu bát quái!”

“Anh Hổ, sao Sơ Yến không đến?”

“Sơ Yến là ai?”


“Sơ Yến và Noãn Noãn là một đôi. Trước kia đánh hạng cả ngày với anh Hổ. Bây giờ nhìn như vậy, chắc anh Hổ định đào góc tường nhà Sơ Yến rồi...”

“Anh trai Sơ Yến mau đến đây đi, vợ anh chạy theo người khác rồi.”

...

Lâm Sơ Yến nhìn thấy những bình luận này thì không nhịn được cúi đầu cười. Hướng Noãn về trụ thủy tinh hồi máu, thấy anh cúi thấp đầu, bả vai khẽ rung, giống hệt như tên thần kinh.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ: “Anh làm sao vậy?”

“Không sao.” Lâm Sơ Yến cười đáp.

Anh vừa lên tiếng đã làm cho kênh trò chuyện bùng nổ. Có người hỏi anh trai có giọng nói dễ nghe này là ai, có người hỏi thăm sức khỏe Lâm Sơ Yến, có người bảo anh hát.

Trần Ứng Hổ giải thích cho fan một chút: “Ngày mai Noãn Noãn sẽ solo, hôm nay tôi giúp cô ấy luyện tập trước. Nếu không có gì bất ngờ thì nội dung truyền hình trực tiếp hôm nay sẽ là cái này.”

Rất nhiều người hâm mộ oán trách. Cả đêm đều là nơi dạy học của hai người, có thể tưởng tượng sẽ rất khô khan. Một số người còn uy hiếp nói sẽ đi, còn có một số đã đi rồi, lượng người xem giảm một cách đáng kể.

Hướng Noãn nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại di động của Lâm Sơ Yến, thấy nội dung kênh trò chuyện, cô áy náy nói: “Anh Hổ, để Lâm Sơ Yến luyện tập với em đi.”

“Không được, cậu ấy chỉ là tay mơ thôi.”

Lâm Sơ Yến: =.=

Não Trần Ứng Hổ nhanh chóng nhảy số, nói ra một ý tưởng: “Không thì như vậy đi, cứ nửa tiếng Sơ Yến lại hát một bài. Như vậy mọi người sẽ không nhàm chán, ai đồng ý thì bình luận số 1 nhé."

Kênh trò chuyện hiện ra một loạt số 1.

Lâm Sơ Yến cười nói: “Được.”

Từ lúc này đến lúc Lâm Sơ Yến hát xong một bài, kênh trò chuyện đã thực sự nổ tung. Chờ anh hát xong, kênh trò chuyện đều nói: “Hẹn gặp lại anh Hổ, nửa tiếng nữa sẽ quay lại.”

Trần Ứng Hổ phát hiện không còn nhiều người hưng phấn xem anh ta truyền hình trực tiếp nữa, buồn quá đi mất!

Lúc Trần Ứng Hổ tiếp tục dạy Hướng Noãn 1V1 thì chỉ có một số người ở lại xem, nhìn một lúc cũng không nhịn được phát ói vì thao tác của Hướng Noãn. Lâm Sơ Yến nhanh chóng cấm bọn họ nói chuyện.

Nửa tiếng sau, lượng người xem truyền hình trực tiếp của anh Hổ đột nhiên tăng vọt, cả một đám người chỉ đến nghe hát.

“Các bạn muốn nghe gì?” Lâm Sơ Yến hỏi.

Hơn một nửa người trên kênh trò chuyện chọn bài “Uy Phong Đường Đường.” (1)

(1) Đây là một bài khá kích thích và quyến rũ. Hầu như dân ngôn tình đều biết đến bài này vì nó từng xuất hiện trong rất nhiều truyện. Các bạn cũng nên nghe thử cho biết, đừng mở loa to khi có người lớn ngồi cạnh và nhớ đọc vietsub nhé: https://youtu.be/UkW91JQnxjQ

Hướng Noãn dừng chơi game, bởi vì lúc nghe Lâm Sơ Yến hát thì linh hồn nhỏ bé của cô cũng trôi theo, căn bản không tập trung được nên dứt khoát nghe anh hát xong rồi chơi tiếp.

Lúc này cô ngó sang kênh trò chuyện, hỏi Lâm Sơ Yến: “Uy Phong Đường Đường là gì?

Lâm Sơ Yến liếc mắt ra xa, cong môi đáp: “Không biết.”

Hướng Noãn đang nhìn kênh trò chuyện nên không thấy lỗ tai đang đỏ lên của anh.

Kênh trò chuyện nghe thấy câu hỏi của Hướng Noãn, đều nóng lòng giải thích:

“Uy Phong Đường Đường là một ca khúc rất tươi mát, cực kỳ thích hợp với giọng ca của Sơ Yến!”

“Van cầu Noãn Noãn để cho Sơ Yến hát Uy Phong Đường Đường đi! Tôi nguyện ý làm ấm giường cho Noãn Noãn~~"

“Tuyệt đối không thể bỏ qua.”

...

Hướng Noãn càng nghe càng tò mò, bài hát này thần kì như vậy sao? Sao cô chưa nghe qua bao giờ, không được, cô muốn nghe.

Vì vậy cô lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút, thì ra là nhạc Nhật, bảo sao cô chưa nghe bao giờ, thì ra là nhạc tiếng Nhật.

Cô rất ít khi nghe nhạc Nhật.


Hướng Noãn không suy nghĩ nhiều liền ấn phát bài hát.

Di động của hai người đều không cắm tai nghe, vì vậy bài hát cứ ngang nhiên vang lên.

Nói chính xác ra là “tiếng kêu”.

A a...

Á...

Ừm... ừm

A... ưm..

A a a!

Hướng Noãn: “...”

Lâm Sơ Yến: “...”

Hai người không khác gì bị sét đánh.

Tiếng rên rỉ và thở dốc làm người khác phải đỏ mặt, vừa hỗn loạn lại vừa có tiết tấu, cứ như vậy đã vang vọng khắp phòng.

Hướng Noãn choáng váng.

May mà Lâm Sơ Yến phản ứng nhanh, giật lấy điện thoại của cô, nhấn dừng.

Tiếng rên rỉ đã ngừng, rốt cuộc Hướng Noãn cũng kịp phản ứng, cô xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.

Lâm Sơ Yến cũng không khác gì cô, mặt đỏ như bị ốm.

Thật sự bài hát vừa rồi có sức ảnh hưởng quá lớn, anh cũng không phải người lạnh lùng, hơn nữa còn đang trong tình huống ở chung với Hướng Noãn trong một căn phòng...

Tim anh đập liên hồi, yết hầu thắt lại, cổ họng hơi khô.

Hướng Noãn lúng túng nhưng cũng không dám động đậy, chỉ biết cúi đầu. Từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc cô và vành tai đỏ ửng.

Vậy mà khiến người ta phải say đắm.

Lâm Sơ Yến cảm giác không thể ở lại trong căn phòng này được nữa rồi, chỗ nào cũng tràn đầy hơi thở của cô, yên tĩnh không tiếng động, xông vào từng lỗ chân lông của anh.

Khó mà chống cự được.

Lâm Sơ Yến nhét điện thoại di động vào tay Hướng Noãn, đầu ngón tay anh vô tình chạm vào tay cô.

Sau đó anh đứng lên, nhỏ giọng nói: “Tôi đi ra ngoài một lúc.”

Hướng Noãn khẽ gật đầu.

Lâm Sơ Yến cầm điện thoại di động ra ngoài, lúc đi ra ngoài anh nhìn lướt qua kênh trò chuyện, một loạt những bình luận thỏa mãn: “Ha ha ha...”

... Cái ngày chết tiệt gì vậy!




Bình luận

Truyện đang đọc