THỜI GIAN NGÒN NGỌT



Trận thi đấu phạm vi khu lớn tiến hành vào ngày 12 tháng 1, mỗi đội hạng nhất của tỉnh tiến vào vòng thi đấu cấp khu, mỗi một khu có tám đội ngũ, trong vòng một ngày sẽ quyết định hạng nhất.

Từ lúc bắt đầu thi đấu đều là thi đấu offline. Địa điểm thi đấu của khu bọn họ ở thành phố Nam Sơn.

Kinh phí của người đứng ra tổ chức lần này khá eo hẹp, không thể cung cấp nhà nghỉ, Hướng Noãn định ở trường học.

Cô lên đường trước một ngày, một mình ngồi xe đường dài đến thành phố Nam Sơn, lúc ở trên đường, Lâm Sơ Yến hỏi hành trình của cô, nói muốn đến đón cô.

Hướng Noãn sờ mái tóc gợn sóng của mình, tìm trong túi xách một lúc lâu rồi lấy dây chun buộc tóc lên.

Cô sẽ không cho tên kia có cơ hội cười nhạo tóc của mình lần thứ hai.



Lúc Hướng Noãn xuống xe, đúng lúc thấy Lâm Sơ Yến đứng ở cửa xe khách, đang ngước mắt nhìn vào trong xe. Thấy cô xuất hiện, anh cười với cô một tiếng, mắt hơi nheo lại, dường như có ánh sáng lọt vào mắt.


Khoảnh khắc ấy làm tâm trạng của cô hơi rạo rực. Lâm Sơ Yến đứng đối diện mỉm cười càng khiến cô rạo rực hơn, giống như sinh vật trong sách viết vậy, chó vừa nghe tiếng chuông liền chảy nước miếng, đây là phản xạ có điều kiện.

Lâm Sơ Yến lấy hành lý của Hướng Noãn, thấy cô đeo ba lô sau lưng, anh cầm ba lô ước lượng, không đợi cô nói gì đã khoác lên vai mình.

“Không nặng.” Hướng Noãn nói nhỏ một câu, ngực hơi nóng lên.

Lâm Sơ Yến chỉ ừ một tiếng, vẫn khoác ba lô và kéo hành lý của cô. Người xuống xe rất nhiều, quanh đi quẩn lại khá chật chội, Lâm Sơ Yến thấy có người sắp va vào Hướng Noãn, anh giữ bả vai cô, kéo cô sang bên cạnh mình.

Hướng Noãn bị cánh tay của anh vòng vào, cơ thể cứng đờ, cúi đầu không nói lời nào.

Lâm Sơ Yến nhận ra được sự khác lạ của cô, anh vội vàng thả tay xuống: “Đi thôi.”

Anh dẫn cô đến chỗ một chiếc xe Ferrari đỏ vô cùng phong cách đang đỗ. Mắt Hướng Noãn sáng lên: “Oa đẹp quá! Lâm Sơ Yến, đây là xe của anh sao?”

“Không phải.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Hướng Noãn kéo tay áo anh, “Nhìn một chút là được.”

Lâm Sơ Yến dở khóc dở cười: “Đây là xe của bố tôi, lên xe đi.” Anh vừa bỏ hành lý của cô vào cốp xe, vừa nói: “Ba lô này có cần dùng không?”

“Không cần.”

“Ừ.” Vậy để chung với hành lý.

Hướng Noãn ngồi trên xe, thắt chặt dây an toàn, hỏi Lâm Sơ Yến: “Anh lái xe như này bố cậu có biết không?”

"Biết.”

Lâm Sơ Yến không thể không thừa nhận. Tương tư đơn phương cũng có phúc lợi. Từ khi bố anh biết anh thầm mến một cô gái nhưng không được đáp lại, liền bày tỏ có thể tùy tiện lái xe, làm hỏng cũng không cần đền tiền. Nguyên văn lời của bố là: “Dù sao cũng là con trai bố, không đành lòng nhìn con độc thân. Hầy, thiên hạ thương xót cho tấm lòng bố mẹ.”

Tuy vậy, trên phương diện tiền bạc bố vẫn đề phòng nghiêm ngặt với anh, mẹ muốn cho anh một ít lì xì một vạn coi như tiền tài trợ yêu đương nhưng đều bị bố bác bỏ.

Điểm nào của mẹ cũng tốt, nhưng lại có một khuyết điểm: quá nghe lời chồng. Trong tình huống bình thường, chẳng lẽ không phải khăng khăng làm theo ý mình, lén đưa tiền sao? Con hư tại mẹ, trên TV luôn diễn như vậy, coi như con trai đã hết sức thất bại, mẹ coi như là mẹ hiền thì cũng phải có chút tấm lòng chứ…


“Nghe chút nhạc được không?” Hướng Noãn đề nghị.

Lâm Sơ Yến thu hồi suy nghĩ, mở nhạc.

Ca khúc thứ nhất lại là “Katyusha” (1). Ngồi Ferrari nghe “Katyusha” cũng khá thú vị. Hướng Noãn gật đầu theo tiếng nhạc, Lâm Sơ Yến nghiêng mặt nhìn cô, anh mím môi, hỏi cô: “Đến trường à?”

(1) Katyusha là bài hát nổi tiếng của Liên Xô trong thời kỳ chiến tranh vệ quốc và là một trong những bài hát lừng danh nhất nước Nga. Bài hát nói về một người con gái chờ đợi người yêu của mình, khi đó đang phục vụ trong quân đội.

“Đúng vậy.”

“Được.”

Anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, lên đường, Lâm Sơ Yến lái xe rất ổn định. Lúc chờ đèn đỏ, anh nói với Hướng Noãn: "Chuyện ma quỷ ở cơ sở Diên Trì học kì trước, em có nghe chưa?”

Hướng Noãn có xem bài viết đó, nói con ma đó có lỗ mũi có mắt, còn có người xác thực.

“Anh đừng nói nữa.” Hướng Noãn cách một lớp quần áo vuốt vuốt tay, rất cố gắng quên đi chuyện này.

“Được, tôi còn tưởng em không biết sợ.” Lâm Sơ Yến nói một cách chậm rãi, “Bây giờ còn chưa tựu trường, toàn bộ kí túc xá không có một ai. Một mình em ở một tầng, cũng không có lò sưởi, buổi tối vừa tối vừa lạnh, gọi trời gọi đất chẳng ai hay..."

“Lâm Sơ Yến, anh im miệng đi.”

“Được, xin lỗi, chẳng qua tôi lo em sẽ sợ.” Giọng Lâm Sơ Yến rất chân thành, “Em không sợ, tôi rất yên tâm.”

“Tôi…"

“Nói thật, nếu là tôi, tôi cũng có thể sợ, Hướng Noãn.” Anh vừa nói vừa nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập ý khen ngợi, “Em thật dũng cảm.”

“Tôi…” Thật ra cũng hơi sợ... QAQ

Nhưng Lâm Sơ Yến khen cô như vậy, cô lại không thể nói ra miệng.

Lâm Sơ Yến đưa Hướng Noãn vào kí túc xá. Cả tầng kí túc xá trống rỗng, quả nhiên rất lạnh, bước trên hành lang, tiếng bước chân của bọn họ cực kỳ lớn, cảm giác rất rợn người.


Anh đưa cô đến cửa kí túc xá, đưa ba lô cho cô rồi chờ cô lấy chìa khóa.

Hướng Noãn chậm chạp không chịu mở cửa.

“Sao thế?” Lâm Sơ Yến đã biết còn cố hỏi. Cô cúi đầu nên cũng không nhìn thấy sự ranh mãnh trong mắt anh.

Hướng Noãn bối rối một lúc, rốt cuộc đành nói: “Tôi đi thuê phòng nhà nghỉ vậy.”

Lâm Sơ Yến suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Được rồi, hay em đến nhà tôi đi, nhà tôi rộng lắm.”

Lời này… Hướng Noãn đen mặt: “Anh là chủ nhà à?”

Lâm Sơ Yến cười: “Không phải.”

Anh kéo hành lý, cùng cô đi ra khỏi kí túc xá. Sau khi rời khỏi kí túc xá, Hướng Noãn cảm giác tinh thần buông lỏng hơn nhiều.

Trên đường Lâm Sơ Yến hỏi Hướng Noãn muốn ở đâu, bên cạnh trường học hay gần sân thể dục hoặc gần phố buôn bán. Thật sự giống như cả thành phố này đều là nhà anh vậy.

Hướng Noãn hỏi ngược lại: “Anh nghỉ ngơi ở đâu?”

Lâm Sơ Yến nói nhỏ: “Em muốn ở chung với tôi?”

Hướng Noãn lập tức đỏ mặt, quay mặt đi: “Anh đừng nói lung tung, là tôi sợ làm khổ anh.”

Lâm Sơ Yến thầm nghĩ, anh thật sự muốn ở cùng em. ^_^




Bình luận

Truyện đang đọc