THỜI THƯỢNG TIÊN SINH

Thấy Tô Nặc gật đầu đồng ý, Âu Dương Long quay đầu xe, chở người về nhà mình.

Trước khi lên lầu, Tô Nặc rốt cuộc cũng thành công cầm được rượu mơ, vì vậy càng thêm quyết tâm!

“Cậu vào phòng khách ngồi trước đi.” Âu Dương Long mở cửa nhà, “Tôi vào bếp hâm thức ăn, lập tức xong ngay.”

“Ừ.” Tô Nặc tính toán thật kĩ, đặt rượu mơ ngay chỗ bắt mắt nhất trên bàn trà! Làm thế mới có thể bảo đảm tên kia sẽ không quên nữa! Người trí nhớ kém làm người ta sốt ruột quá đi mất!

Sau khi thay quần áo ở nhà, Âu Dương Long vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Tô Nặc ngồi chờ, cảm thấy quá buồn chán, vì thế lại dùng di động chui vào trang cá nhân của Khâu Tử Ngạn.

Mình đúng là điên thật rồi! Người mẫu Tô vừa cảm thán vừa đăng nhập acc nhỏ. Đúng như hắn dự đoán, Khâu Tử Ngạn quả nhiên lại up ảnh, lần này còn khoe phần dưới và sáu múi cơ bụng, thậm chí còn không ngại kéo lưng quần xuống thật thấp, gợi cảm vượt mức trẻ nhỏ có thể xem! Tô Nặc vô cùng bất bình, đây đúng là khoe khoang một cách vô sỉ, có giỏi thì cởi hết luôn đi để coi đài truyền hình có chém nhà ngươi không! Hừ hừ!

Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói: Cầu chủ blog chụp toàn bộ, cầu chủ blog quay GV!

Cơ bụng gì gì đó chẳng có gì là hay! Tô Nặc mắng chửi xong, tiện tay vào trang của mình, up tấm hình hậu trường chụp ảnh ở Nhân Thụy, chỉ mặc quần lót nằm ở trên giường. . . Đúng là đậm chất nghệ thuật! Cái tên khoe cơ bụng kia chẳng thể đạt tới trình độ của mình!

Sau khi up ảnh xong, comment lập tức đổ tới ào ào, phần lớn đều là các em gái lăn lộn mắt lấp lánh, đương nhiên cũng có anti-fan não tàn ném gạch. Tô Nặc chọn vài comment thuận mắt rồi trả lời, lúc vừa định thoát ra, bên góc phải đột nhiên nhảy lên một tin nhắn mới.

Khâu Tử Ngạn: Rất mong chờ được hợp tác với cậu.

Á a a a a! Tô Nặc mở to mắt, tên này uống lộn thuốc hay sao mà lại chạy vào hình quần lót của mình comment, đúng là cái đồ biến thái!

Nhấn F5 một cái, nhóm em gái gào thét như điên, ai cũng bày tỏ tình cảm này thật mãnh liệt thật cảm động đất trời, cả đám khóc lóc lăn lộn cầu Nặc Nặc trả lời, cầu Nặc Nặc thẹn thùng, cầu Nặc Nặc dâng hiến nụ hôn!

Dâng hiến nụ hôn em gái mấy người! Cả người Tô Nặc hóa đá, mấy em gái bây giờ sao có thể kéo người ghép đôi bậy bạ như thế! Hơn nữa kéo ai cũng đừng kéo tên cơ bụng này chứ, ông và hắn không có bất cứ quan hệ nào hết sao có thể bị ghép thành CP khó hiểu như vậy! Quả thật nhịn không được muốn chửi bậy!

“Chuẩn bị ăn cơm.” Âu Dương Long đi ra gọi hắn.

Tô Nặc vẫn còn trong trạng thái sụp đổ, hơn nữa còn có dấu hiệu nổi khùng!

“Sao vậy?” Âu Dương Long vẫy vẫy tay trước mặt hắn.

“A?” Tô Nặc hoàn hồn, “Không có gì. . .”

“Đi rửa tay đi.” Âu Dương Long mở nắp một chai rượu mơ, “Rửa xong rồi qua ăn cơm.”

Nắp chai được tháo xuống, mùi rượu trong veo nhàn nhạt bay ra, Tô Nặc khịt khịt mũi, cảm thấy. . . Vẫn rất bực mình! Cơ bụng đúng là nguy hiểm, thậm chí ngay cả đồ ăn ngon cũng không thể xua tan bóng ma nó mang lại, thật sự quá đáng sợ, quả thật cứ như Voldemort [1]!

Mặc dù chỉ là đồ ăn quán lề đường, nhưng sau khi được Âu Dương Long đặt lên dĩa sứ thì lập tức thăng hoa! Nhưng mặc dù như vậy, Tô ăn hàng cũng không bị hấp dẫn! Bởi vì hắn còn đang oán hận đàn ông cơ bụng!

“Nếm thử xem.” Âu Dương Long đưa cho hắn một ly rượu mơ.

Tô Nặc ngửa đầu uống một hơi, mượn rượu giải sầu.

Âu Dương Long bật cười, “Không sợ say à?”

“Rất ngọt.” Tô Nặc cảm thấy mùi vị không tệ.

“Độ cồn không thấp đâu, uống từ từ thôi.” Âu Dương Long lại đưa cho hắn một ly.

Bình thường Tô Nặc rất ít khi uống rượu nên hắn cũng không biết tửu lượng của mình là bao nhiêu, vả lại mùi rượu mơ cũng không nồng, vì vậy hắn cứ lơ đãng uống hết sạch.

“Ăn chút gì đi.” Âu Dương Long đưa cho hắn một chén cơm trắng, “Nếu không dạ dày sẽ khó chịu.”

Tô Nặc vẫn ngơ ngẩn như trước, Khâu Tử Ngạn đúng là đáng ghét. . .

Uống thêm chén nữa.

Âu Dương Long dở khóc dở cười, “Không được uống nữa.”

“Tại sao?” Tô Nặc bất mãn, đồ đàn ông keo kiệt.

“Sẽ say đấy.” Âu Dương Long đưa đũa cho hắn, “Ăn cơm đi.”

Tô Nặc xúc cơm lung tung, cảm thấy hơi choáng váng.

“Hôm nay bên chế tác có đưa ảnh chụp tới đây, chất lượng không tệ.” Âu Dương Long nói, “Ăn cơm xong có thể cùng nhau xem.”

Người mẫu Tô lúng túng gật đầu, coi rượu mơ thành nước, uống hết ly này đến ly khác.

Lúc đầu Âu Dương Long còn lo lắng, lúc sau thấy hắn không có việc gì nên cũng không để ý nữa, còn tưởng rằng tửu lượng của hắn không tệ.

15 phút sau.

“Hừ!” Hai má Tô Nặc đỏ bừng, đột nhiên nghiêm túc nói, “Tôi không hề hâm mộ người có cơ bụng!”

Âu Dương Long sửng sốt, “Cơ bụng gì?”

“Ăn thôi!” Tô Nặc cầm muỗng múa may lung tung.

“Say rồi à?” Âu Dương Long giật mình, sao say nhanh quá vậy!

“Làm gì có.” Tô Nặc múc một muỗng đầy ớt, dùng tốc độ nhanh hơn sét đánh nhét vào miệng.

“Này!” Âu Dương Long bị doạ sợ, vội bóp cái miệng của hắn, “Mau nhổ ra.”

Ánh mắt Tô Nặc kiên quyết, hắn liều mạng lắc đầu!

Âu Dương Long vừa tức giận vừa buồn cười, lại không biết nói gì, dỗ một hồi Tô Nặc mới chịu phun sạch ớt ra.

“Khó ăn quá!” Tô Nặc túm áo của Âu Dương Long lau miệng, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

“Đừng phá.” Âu Dương Long giữ chặt tay hắn.

“Cởi hết mới đẹp!” Trong mắt Tô Nặc tràn đầy chân thành.

Âu Dương Long dở khóc dở cười.

“Anh có cơ bụng không?” Tô Nặc nắm cổ áo của hắn.

“. . . Có.” Âu Dương Long gật đầu.

Tô Nặc lập tức cảm thấy rất đau lòng, “soạt” một cái vạch áo sơmi của mình ra tìm tòi, “Tôi không có.”

“Tôi biết cậu không có.” Âu Dương Long rất muốn cười.

“Cho tôi sờ người anh chút đi.” Tô Nặc vươn tay ra, do đang say nhìn không rõ nên không nhắm chính xác, vì thế chộp trúng cái ấy ấy của giám đốc!

“Này này!” Âu Dương Long vội vàng né tránh.

“Sao anh nhỏ mọn vậy.” Tô Nặc mím môi, cảm thấy tủi thân muốn khóc, “Tôi có cướp của anh đâu!”

“. . . Tôi dẫn cậu vào phòng khách nghỉ ngơi.” Bây giờ bộ dáng của hắn thế này, Âu Dương Long cũng không dám đưa hắn về nhà.

“Tôi ghét Khâu Tử Ngạn nhất!” Tô Nặc vừa lảo đảo bước đi vừa oán giận.

“Cậu ghét người ta làm gì.” Âu Dương Long đỡ hắn đến phòng khách.

“Bởi vì hắn có cơ bụng!” Tô Nặc vô cùng tức giận.

Âu Dương Long bật cười, “Cái này cũng là lí do sao?”

Tô Nặc lẩm bẩm, đầu gối mềm nhũn ngã nhào về phía trước. May là Âu Dương Long nhanh tay lẹ mắt ôm lấy hắn, người mẫu Tô mới không đập mặt xuống đất.

“Nóng quá!” Sau khi được đỡ lên giường, Tô Nặc bắt đầu điên cuồng cởi quần áo.

Đầu Âu Dương Long ong ong, đè cũng đè không được, vì thế đành trơ mắt nhìn hắn cởi. . . Quần lót cũng không chừa!

“Thích quá đi mất!” Người mẫu Tô giang hai tay hai chân nằm trên giường phơi chim nhỏ.

Nhìn thân thể trắng nõn mềm mại kia, Âu Dương Long cảm thấy có chút quen mắt —— cái này có thể xem là chủ động đưa tới cửa không?

Tô Nặc gãi gãi bụng, sau đó chỉ tay vào mặt hắn, “Anh lại đây!”

“Sao?” Âu Dương Long ngồi xuống bên giường.

Tô Nặc quấn lấy hắn như rắn, “Hát một bài cho ông nghe!”

Thân thể trong lòng rất ấm áp, hô hấp của Âu Dương Long trở nên khó khăn.

“Hát nhanh coi!” Tô Nặc nắm tóc của hắn!

“Hát cái gì?” Âu Dương Long hỏi.

“Quốc tế ca [2].” Tô Nặc vô cùng chính nghĩa nói.

Âu Dương Long bật cười, “Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tuy rằng vật nhỏ trước mặt thật sự rất ngon miệng, nhưng dù sao cũng chưa rõ tính hướng của người ta, Âu Dương Long vẫn ôm người thả lên giường, “Ngủ ngon.”

“Keo kiệt quá đi!” Tô Nặc nằm trên giường vừa tức giận vừa bất bình, bắt đầu tự hát tự nghe, “Vùng lên đi, hỡi các nô lệ đói khổ lạnh lẽo!”

. . . . .

Thân thể Âu Dương Long chấn động, sau lưng lạnh ngắt, cái này không chỉ thiếu ngũ âm mà còn khó nghe đến muốn khóc!

Theo lời tuyên truyền của công ty quản lý, Tô Nặc luôn là hoàng tử trong sáng lạnh lùng yêu nghiệt, vì vậy tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với nhạc pop hiện hành! Nhưng sự thật lại bi thảm hơn nhiều, người quen của hắn đều biết, giọng hát của người mẫu Tô tuyệt đối là âm thanh kinh dị xuyên tai! Quấn ba mươi ngày cũng không hết!

“Đây là trận đấu cuối cùng, đoàn kết để hướng đến ngày mai, L’Internationale, sẽ là xã hội tương lai!” Hát xong một đoạn cuối cùng, Tô Nặc lật người, từ chim nhỏ phơi nắng đổi thành mông nhỏ phơi nắng, miệng vẫn tiếp tục giới thiệu chương trình, “Hãy hướng về cao nguyên tây tạng! Nơi đưa ta về với cội nguồn ngày xưa. . .”

Âu Dương Long quay lưng lại, cười sắp chảy nước mắt, trình độ trở mặt đúng là hết nói nổi rồi.

“Đó chính là, cao nguyên Tây Tạng —— khụ khụ.” Tô Nặc gồng đến đỏ bừng mặt nhưng vẫn không lên giọng nổi, ngược lại còn làm bản thân sặc đến ho sù sụ.

“Đừng hát nữa, mau nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Long giúp hắn vỗ lưng.

“Được!!!!” Tô Nặc cực kì ngoan ngoãn, vẻ mặt ngây thơ gật đầu.

“Nghe lời, nhắm mắt lại.” Âu Dương Long nhặt quần lót dưới đất lên, định mặc vào giúp hắn.

“Không muốn mặc!” Tô Nặc liều mạng đá chân, một chân đá trúng khuôn mặt anh tuấn của giám đốc!

Âu Dương Long không kịp chuẩn bị, bị hắn bị đá trúng răng nanh, môi dưới lập tức chảy máu.

“Nóng quá!” Tô Nặc kiên quyết.

Âu Dương Long hít một hơi thật sâu, trong đầu tự nhắc nhở mình không thể ăn thua đủ với người say, sau đó kéo chăn che cơ thể hắn lại.

“Ngọt quá, anh cười ngọt ngào quá. . .” Tô Nặc múa may hai tay, trong đầu tưởng tượng mình đang cầm gậy huỳnh quang.

Âu Dương Long bị hắn giày vò đến sức cùng lực kiệt, cũng lười giúp hắn mặc quần áo, vì thế muốn vào xử lí vết thương trên miệng trước, ai ngờ vừa ngậm nước lạnh chưa đến ba giây, trong phòng ngủ đã truyền đến âm thanh loảng xoảng, hiển nhiên là có vật nặng bị đổ.

Âu Dương Long vội vàng chạy trở ra, phát hiện người mẫu Tô trần như nhộng đứng ở trên giường, cầm remote máy lạnh hét to, “Khán giả bên trái, xin giơ tay phải của mọi người lên!”

“Tô Nặc!” Cho dù Âu Dương Long kiên nhẫn đến mấy, bị hành hạ đến bây giờ cũng có chút chịu hết nổi.

“Tôi đây!” Tô Nặc nhanh chóng bỏ remote xuống, đứng nghiêm chào hắn một cái.

. . . . .

“Hết cách với cậu rồi.” Âu Dương Long bị chọc cười, tiến lên ấn hắn xuống giường, “Lệnh cho cậu ngủ!”

“Rõ!” Tô Nặc ôm cổ của hắn, thoải mái cọ cọ hai cái.

“Nghe lời, mau ngủ đi.” Âu Dương Long kéo chăn trùm Tô Nặc lại, sau đó vỗ vỗ lưng hắn.

Tô Nặc nằm trong ngực của Âu Dương Long, tìm một tư thế thoải mái nhất, rốt cuộc cũng chịu nằm yên.

Nửa tiếng sau, nghe tiếng hít thở đều đều của Tô Nặc, Âu Dương Long đứng dậy muốn đi, ai ngờ vừa mới cử động mạnh một chút đã khiến người mẫu Tô tỉnh lại! Tô Nặc mơ mơ hồ hồ mò xung quanh, phát hiện không có ai bên cạnh, vì thế mở to mắt ngồi bật dậy, “Dù thời gian trôi qua nhanh thế nào, anh cũng chỉ để ý đến em thôi. . .”

“Đừng có hát nữa!” Âu Dương Long vội vàng che miệng hắn lại.

“Được.” Tô Nặc rất nghe lời, ôm lấy hắn nằm xuống giường!

Nghe tiếng khò khò đều đều bên tai, lần đầu tiên trong đời giám đốc Âu Dương mới hiểu được cái gì gọi là chân tay luống cuống.

Sao mình lại nhất thời hấp tấp đưa tiểu tổ tông chỉ có thể nhìn không thể ăn về nhà chứ. . .

________________

[1] Voldermort là nhân vật phản diện chính trong bộ truyện Harry Potter, là tên trùm phù thủy ác độc nhất, là nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của thế giới phù thủy và là kẻ thù lớn nhất của Harry Potter. Theo như thời gian biểu trong truyện, Voldemort sinh ngày 31 tháng 12 năm 1926.

[2] Quốc tế ca (tiếng Pháp: L’Internationale) là bài ca nổi tiếng nhất của những người theo chủ nghĩa xã hội và là một trong những bài hát được nhiều người biết đến nhất trên thế giới.

Bình luận

Truyện đang đọc