THỜI THƯỢNG TIÊN SINH

Đường Tiểu Ngữ cảm thấy bất đắc dĩ, bị cảm lẽ ra phải sờ trán chứ?

“Đi bơi không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.

“Không đi.” Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, “Lỡ bị người ta nhận ra thì làm sao?” Hơn nữa chỗ đó có nước, ngâm nước vào còn bệnh nặng hơn!

“Vậy đi xem phim.” Khâu Tử Ngạn tiếp tục nói, “Tôi có vé mời.”

“Phim gì?” Đường Tiểu Ngữ tò mò.

“Tuyệt thế thái giám!” Khâu Tử Ngạn nói.

“Phốc!” Đường Tiểu Ngữ không thèm nể mặt, bật cười.

“Này!” Khâu Tử Ngạn gõ gõ đầu cậu ta, “Có gì buồn cười chứ!”

Cái tên Tuyệt thế thái giám này nghe rất đáng mong chờ! Đường Tiểu Ngữ vui vẻ gật đầu, “Được, tôi đi.”

“Tôi không có đóng vai thái giám đâu!” Khâu Tử Ngạn vừa thay quần áo vừa nhấn mạnh, “Tôi diễn vai một đại hiệp chính nghĩa!”

“Ồ.” Đường Tiểu Ngữ hơi thất vọng.

“Hình như cậu rất hi vọng tôi diễn vai thái giám?” Khâu Tử Ngạn tức giận lấy tay nhéo mặt cậu ta.

Thật sự rất muốn! Đường Tiểu Ngữ mím môi liều mạng lắc đầu, nhưng vẫn không giấu được ý cười trong đáy mắt.

Vì thế cậu đã bị Khâu tiên sinh vứt xuống giường, hung hăng bạo dâm một phen!

Thọt lét là đê tiện nhất đó! Đường Tiểu Ngữ vừa cười vừa thét chói tai, nước mắt cũng chảy ra.

Sau một phen vật lộn đọ sức, Khâu Tử Ngạn đè lên người cậu ta, “Mệt quá.”

“Đứng lên coi!” Đường Tiểu Ngữ đẩy hắn, “Anh nặng quá!”

“Dám chê ông chủ của mình nặng, tháng này trừ hai đồng tiền lương!” Khâu Tử Ngạn chôn đầu vào cổ của cậu ta, giả chết, “Tôi ngủ đây!”

Sao lại thế này! Đường Tiểu Ngữ dở khóc dở cười.

Trên người thiếu niên mang mùi hương sạch sẽ trong sáng, không hề giống người trong giới giải trí. Khâu Tử Ngạn nhếch miệng cười, cảm thấy rất là. . . Thích!

Lúc đầu đối xử tốt với cậu ta là vì chú Đường đối xử tốt với mình; sau này, sự quan tâm đó đã dần dần trộn lẫn nhiều thứ khác. Cho dù cậu ta vẫn không chịu nói về quá khứ, hoặc không đoán trước được tương lai, mình cũng muốn dung nhập vào thế giới của cậu ta, bắt lấy trái tim của cậu ta.

Cậu nhóc vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu và chu đáo như vậy, thật sự không muốn buông tay. . .

“Anh đè tôi thở hết nổi rồi. . .” Đường Tiểu Ngữ hấp hối.

Khâu Tử Ngạn bật cười, ôm cậu ta ngồi dậy, “Đi thay quần áo đi, buổi sáng rạp yên tĩnh hơn.”

Sau đó hai người lái xe tới rạp chiếu phim, phát hiện. . . Thật sự rất yên tĩnh!

Trong rạp chiếu phim to đùng chỉ có không đến mười người, trong đó bao gồm hai đôi vợ chồng già!

Thật sự quá không nể mặt!

“Có gì đâu, dù sao anh cũng không phải là diễn viên chính!” Đường Tiểu Ngữ an ủi hắn.

Khâu Tử Ngạn cắm ống hút vào ly coca, trong lòng thầm hành hung đạo diễn mười vạn lần!

Tuyệt thế thái giám là một bộ phim vô cùng lừa đảo không tôn trọng lịch sử, chủ yếu kể về câu chuyện được sủng ái của một đại thái giám! Lúc Khâu Tử Ngạn vừa nghe đến đây đã định từ chối, nhưng cặp nam nữ chính trong bộ phim này lại là bạn tốt trong giới của hắn, đạo diễn cũng rất có thành ý, không chỉ tìm tới cửa mỗi ngày mà thậm chí còn tặng hắn giày vải đen mà mẹ mình tự tay làm! Thật sự rất cảm động!

Vì thế người mẫu Khâu đành phải đồng ý, may là chỉ làm khách mời tạm thời, lên hình cũng không nhiều.

“Chừng nào anh mới xuất hiện?” Nửa tiếng sau, Đường Tiểu Ngữ ngáp.

“Tôi cũng không biết.” Khâu Tử Ngạn chửi thề trong lòng, không phải đã cắt cảnh của mình rồi chứ! Vai của mình là minh chủ võ lâm, tại sao tới cảnh toàn bộ võ lâm thảo phạt đại thái giám rồi mà mình vẫn chưa xuất hiện!

“Có phải anh ở trong nhóm người này không?” Đường Tiểu Ngữ nhìn chăm chú.

Khâu Tử Ngạn bị tổn thương, “Dĩ nhiên là không! Tôi là minh chủ!” Sao có thể chen chúc trong đống diễn viên quần chúng được!

Sau đó màn ảnh chuyển đến cảnh nhân sĩ bạch đạo bị thái giám đánh cho chạy trối chết, cả bọn họp mặt trong ngôi miếu đổ nát.

“Không ngờ một đám hào kiệt tinh anh chúng ta lại thua trong tay một tên hoạn quan!” Đại hiệp A rơi lệ.

Đại hiệp B vô cùng bi phẫn chỉ tay lên trời, “Tất cả đều là lỗi của minh chủ!”

Khâu Tử Ngạn phun ra một búng máu, chơi tôi hả! Tôi còn chưa xuất hiện mà!

Đường Tiểu Ngữ ôm hộp bắp rang, cảm thấy vô cùng hồi hộp!

Đại hiệp C phun ra một ngụm máu, hét to bốn tiếng “Minh chủ phụ ta!” rồi chết ngắc! Thật sự quá thê thảm!

Một giọt máu tươi rơi xuống mặt gã ta, bay lên hạ xuống giữa nền đất đầy tro bụi, sau đó chuyển cảnh, thật đúng là lừa gạt!

Tiếp theo một nam tử sa y xanh biếc xuất hiện, đó chính là vai khách mời minh chủ võ lâm Khâu Tử Ngạn!

“Là anh kìa!” Đường Tiểu Ngữ nói nhỏ.

“Ừ.” Khâu Tử Ngạn cảm thấy rất hài lòng với tạo hình của mình, quá bảnh!

Nhưng một giây sau minh chủ đẹp trai liền ôm mĩ nhân lăn trên giường!

Đường Tiểu Ngữ bực mình nhìn hắn một cái.

Khâu Tử Ngạn nhìn trời, đúng là có cảnh này. . . Nhưng tại sao lại chiếu cảnh này đầu tiên! Hình ảnh huy hoàng một mình mình chiến đấu với cẩm y vệ khắp hoàng cung tại sao không cho lên trước!

Tiếp theo là 5 phút cảnh giường chiếu vô cùng nóng bỏng nhưng lại không quá lộ liễu, quả thật có thể nói là cảnh giường chiếu kinh điển! Khâu Tử Ngạn rất muốn hộc máu, bởi vì ngoại trừ mấy cảnh mặt mày rạng rỡ do hắn diễn, còn lại đều là diễn viên đóng thế! Sờ đùi diễn viên nữ không phải là tôi!

Nhưng do cắt nối tốt quá, thật sự nhìn không ra!

Vì thế Khâu tiên sinh đành phải sốt ruột cùng Đường Tiểu Ngữ xem hết cảnh H.

Còn điều gì bi thảm hơn điều này không! Sau cảnh giường chiếu, bộ phim. . . Hết luôn!

Đèn trong phòng chiếu phim sáng lên, Khâu Tử Ngạn cảm thấy rất đau đầu, cảnh quyết đấu của mình biến đi đâu rồi?

“Tôi đi toilet một chút.” Đường Tiểu Ngữ đưa bắp rang cho hắn.

“Có phải cậu rất muốn cười không?” Khâu Tử Ngạn nghiến răng nghiến lợi.

Đường Tiểu Ngữ nín cười lắc đầu, chạy thật nhanh vào toilet.

Khâu Tử Ngạn tức giận gọi điện thoại cho đạo diễn, “Phim này là thế nào?”

“Phim gì?” Đạo diễn không hiểu.

“Tuyệt thế thái giám! Tại sao tôi chỉ có 5 phút cảnh giường chiếu! Còn nữa, kết cục gì mà vớ vẩn vậy!!” Khâu tiên sinh phê bình sắc bén.

“Bởi vì phim này còn phần 2 nên tôi mới dùng cảnh giường chiếu của cậu trong phần 1 để miêu tả sự thối nát suy đồi của toàn bộ võ lâm.” Đạo diễn kiên nhẫn giải thích, sau đó lại bất mãn nói, “Phim sắp hết chiếu rồi mà bây giờ cậu mới đi xem!” Đúng là không ủng hộ chút nào!

Khâu Tử Ngạn cúp điện thoại, quyết định sau này sẽ không bao giờ tùy tiện đóng phim điện ảnh nữa!

“Chúng ta đi thôi.” Đường Tiểu Ngữ đi ra từ toilet.

“Tôi dẫn cậu ra ngoại ô nhé?” Khâu Tử Ngạn nói, “Có thể đi câu cá.”

“Được.” Lịch làm việc hiện tại của Khâu Tử Ngạn chật kín, rất ít khi được rảnh rỗi như vậy, vì vậy Đường Tiểu Ngữ cũng sảng khoái đồng ý.

Sau khi đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng ba, Khâu Tử Ngạn giúp cậu ta mở cửa ghế lái phụ, “Cậu ngồi bên này đi, tôi muốn tự lái.”

“Mạch Kha mà biết chắc sẽ cằn nhằn chết luôn!” Đường Tiểu Ngữ sợ hắn nhất.

Khâu Tử Ngạn bật cười, “Chúng ta móc ngoéo, không được nói cho cậu ta biết!”

Xe chạy về phía ngoại ô, Đường Tiểu Ngữ ngồi trong xe bấm điện thoại, “Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói là ai vậy?”

“Sao lại hỏi người này?” Khâu Tử Ngạn bật cười.

“Tôi đang xem trang cá nhân của anh, rất nhiều sô pha đều bị hắn chiếm, đa số đều mắng anh.” Đường Tiểu Ngữ hỏi, “Sao anh không xóa đi?”

“Đoán chừng là nhóc con nhà ai buồn chán quậy phá thôi, xoá làm gì.” Khâu Tử Ngạn cười nói, “Nếu xoá sẽ bị phóng viên bảo là lòng dạ hẹp hòi.”

Đường Tiểu Ngữ bĩu môi, cảm thấy làm ngôi sao thật là mệt mỏi, bị một tên thần kinh bám theo chửi tơi bời hoa lá mà cũng không thể đánh trả!

“Hắt xì!” Tên thần kinh Tô Nặc hắt xì.

“Cảm lạnh à?” Đới An đưa cho hắn ly nước.

“Không phải, có con gì bay vào mũi.” Tô Nặc nhận ly nước, “Còn phải chụp bao lâu nữa?”

“Còn 3 shoot ảnh nữa, chắc phải tới sáu bảy giờ tối.” Đới An giúp hắn lau mồ hôi, “Có mệt không?”

“Tôi không sao.” Tô Nặc rất chuyên nghiệp, điều tiếc nuối duy nhất chính là không thể cùng Âu Dương Long ăn cơm! Vì thế hắn thừa dịp rảnh rỗi gọi điện thoại cho người yêu, “Hôm nay có lẽ em sẽ bận đến khuya.”

“Anh cũng phải tăng ca.” Giọng nói của ngài giám đốc thật dịu dàng, “Hôm nay anh không tới đón em được, xong việc thì về nghỉ ngơi sớm một chút, đừng lén ra ngoài ăn hàng đấy.”

. . . . .

Tô Nặc buồn bực nghĩ, sao hắn biết tối nay mình định đi ăn lẩu!

Đoán trúng suy nghĩ của người ta thật đúng là. . . Tâm linh tương thông!

Tâm tình của Tô Nặc nhất thời trở nên tốt hơn rất nhiều, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, thậm chí ông chú sửa đèn cũng trông bảnh hơn hẳn!

“Nặc Nặc, có người bảo là bạn của đạo diễn Chung, muốn gặp cậu.” Đới An nói.

“Bạn của Chung Ly Phong Bạch?” Tô Nặc buồn bực, “Ai mới được?”

“Tôi!” Tổng giám đốc Mục vui vẻ xuất hiện.

Thật ra Tô Nặc chẳng có chút hứng thú với bạn bè của Chung Ly Phong Bạch, nhưng vấn đề là người này cũng là bạn của Âu Dương Long! Vì thế hắn mỉm cười nói, “Chào tổng giám đốc Mục.” Nhất định không thể làm chồng mình mất mặt!

Đúng là quá hiểu chuyện!

Thấy bọn họ thật sự quen biết nhau, Đới An xách ghế rời đi, rất thức thời cho bọn họ không gian riêng.

“Là vầy, tôi nghe đạo diễn Chung nói quan hệ của hắn và cậu cực kì tốt!” Trong mắt Mục Thu tràn ngập chờ mong.

Tô Nặc rít gào trong lòng, ai có quan hệ tốt với tên thần kinh kia chứ!

“Thế nên tôi muốn hỏi một chút, đạo diễn Chung có sở thích gì đặc biệt hay không?” Mục Thu không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Sở thích đặc biệt?” Tô Nặc nghĩ nghĩ, “Điện ảnh.”

“Ngoại trừ cái này, cụ thể hơn một chút!” Mục Thu nhấn mạnh, phạm vi điện ảnh quá lớn, rất khó tìm!

“. . . Hình như không có.” Tô Nặc khó xử, “Anh ta là kẻ cuồng điện ảnh.”

“Vậy có đặc biệt ghét cái gì không?” Mục Thu chưa từ bỏ ý định.

“Cái này thì nhiều lắm!” Tô Nặc thao thao bất tuyệt, “Cần tây, nấm mèo, nấm kim châm trộn cà chua, dưa leo trộn dầu mè, chân giò hun khói, đậu hủ hấp gừng, vịt hấp bia!” Món nào cũng ngon hết trơn! Đúng là không biết hưởng thụ cuộc sống!

“Đều là thức ăn?” Mục Thu ghi chép vào sổ tay.

Thật ra còn có cái khác nữa nhưng mà tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ thức ăn thôi! Tô Nặc 囧 囧, bất quá để che giấu bản chất ăn hàng, hắn vẫn cố gắng suy nghĩ, “Ngày xưa ở nông thôn anh ta từng bị chó rượt, vì vậy rất sợ chó săn loại lớn!”

“Bị chó rượt?” Trong đầu tổng giám đốc Mục lập tức hiện ra hình ảnh bé trai cởi truồng lộ chim nhỏ cầm kẹo hồ lô rơi nước mắt thét chói tai, nhất thời cảm thấy tình yêu trong lòng càng thêm mãnh liệt, chậc chậc quá manh!

“Nặc Nặc!” Đới An đứng đằng trước kêu, ý bảo sắp bắt đầu chụp hình.

“Xin lỗi tôi phải làm việc rồi.” Tô Nặc rất có lễ phép, thuận tiện khích lệ nói, “Tôi cảm thấy anh và đạo diễn Chung rất xứng đôi!”

Mục Thu vừa nghe liền mừng rỡ, lập tức thăng Tô Nặc lên mức đồng chí cách mạng cấp độ cao! Vì thế hắn sảng khoái rút ra thẻ vàng VIP, “Sau này cứ đến chỗ tôi ăn cơm, tất cả sẽ phục vụ được với chất lượng tốt nhất.”

Ha ha ha ha thật sự quá tuyệt vời! Phải biết rằng cái thẻ này không dễ gì mua được đâu! Tô Nặc vô cùng vui mừng, thích quá đi mất!

Bởi mới nói muốn lấy lòng dân ăn hàng thật ra rất dễ dàng.

Nhờ thu hoạch được thẻ VIP quý giá ngoài ý muốn, việc chụp hình cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều! Trạng thái của Tô Nặc tốt đến không thể tốt hơn, hoàn thành xong tiến độ chụp trước hai tiếng đồng hồ!

“Hôm nay Nặc Nặc tuyệt quá!” Thợ chụp ảnh giơ lan hoa chỉ, chạy lại ôm Tô Nặc.

Nhóm em gái trong tổ chụp ảnh đồng loạt gào lên, cái ông kia mau buông Nặc Nặc ra! Anh ấy là của ngài giám đốc!

Trời ơi thèm quá đi! Bọn tôi cũng muốn ôm!

“Muốn đi ăn cơm không?” Đới An hỏi. “Không đi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.” Tô Nặc ngáp, “Trong tủ lạnh có hoành thánh chị dâu tôi làm, lát ngủ dậy tôi nấu một tô là được rồi.”

“Tôi đã nấu thuốc rồi, ăn cơm xong cậu nhớ phải uống đó.” Đới An thiếu điều quỳ xuống đất ôm đùi hắn, “Làm ơn đừng đổ nữa.”

“Anh không theo tôi về nhà sao?” Tô Nặc hỏi.

“Cháu tôi thi đậu đại học, hôm nay trong nhà đãi tiệc.” Đới An nói, “Vì vậy phải về sớm một chút.”

“Nhớ chúc mừng nó thay tôi.” Tô Nặc lấy ra một cái đồng hồ trong cốp xe, “Cho quà nè.”

“Cảm ơn.” Đới An vô cùng cảm động!

Tô Nặc cảm thấy rất nôn nóng, nếu tối nay Đới An không ở nhà, mình có thể lén ra ngoài hẹn hò, từ “hẹn hò” này nghe thật quá tuyệt vời!

Lúc về nhà đã hơn sáu giờ tối, Tô Nặc gọi điện thoại cho Âu Dương Long, “Anh còn ở công ty hả?”

“Còn đang họp.” Giọng nói của Âu Dương Long có chút mệt mỏi, “Chắc phải tăng ca đến khuya.”

Tăng ca đến khuya. . . Tô Nặc nhớ tới một quyển tạp chí cẩu huyết mà mình đã từng đọc, đưa đồ ăn nóng đến cho người yêu lúc chàng mệt mỏi nhất, nghe cảm động quá đi mất! Vì thế Tô Nặc mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn ra!

Mình thật sự quá chu đáo! Tô Nặc vừa đeo tạp dề vừa cảm thán! Sau đó đột nhiên nhận được điện thoại của anh hai, “Sao gần đây không về nhà?”

“Bởi vì em làm việc mệt mỏi quá!” Tô Nặc chột dạ, nói bậy nói bạ, “Không chỉ phải tăng ca mà còn phải thức đêm!” Thế nên không về nhà là chuyện rất bình thường chứ không phải em đang yêu có được không!

“Công ty bắt em tăng ca?” Hàn Uy vừa nghe liền nổi giận.

“Dĩ nhiên là không!” Tô Nặc 囧, “Là tự em muốn.”

“Ba ngày sau về nhà ăn cơm.” Hàn Uy rất thương em trai bảo bối, “Anh bảo chị dâu nấu canh xương bò cho em ăn.”

“. . . Cũng được.” Tô Nặc đồng ý, “Em còn có việc, cúp trước, tạm biệt anh.” Lỡ như dầu trong nồi khét lẹt rồi cháy luôn thì làm sao bây giờ, thiệt sốt ruột quá chừng!

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Hàn Uy cảm thấy vô cùng kì quái. Bình thường đều ôm điện thoại nói lảm nhảm mấy tiếng đồng hồ, sao hôm nay lại khác thường như vậy?!

Là một người ăn hàng đủ chuẩn, Tô Nặc rất có trình độ trong việc nấu ăn, huống hồ đây là lần đầu tiên hắn nấu cơm cho Âu Dương Long, dĩ nhiên càng phải cố gắng nhiều hơn! Không chỉ có cá lăn bột chiên mà còn có cả sườn xào chua ngọt! Nếu không phải bởi vì hộp đồ ăn không đủ lớn, hắn còn định làm thêm món vịt bát bảo để nhấn mạnh sự chuyên nghiệp của mình!

Một tiếng sau, đồ ăn nóng hổi lấp đầy hộp đồ ăn ba tầng, Tô Nặc cảm thấy mình quả thật chính là thần bếp!

Lái xe đến dưới lầu Nhân Thụy, Tô Nặc gọi điện thoại, “Anh đang làm gì đó?”

“Anh còn đang họp.” Âu Dương Long cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chừng nào hết bận rồi anh gọi cho em, được không?”

Trong lòng Tô Nặc ngập tràn tình cảm, vừa định nói “em đang ở dưới lầu công ty”, chợt nghe Âu Dương Long nói, “Anh phải lên đài làm tổng kết rồi, bảo bối ngoan, anh cúp trước.”

Sau đó hắn thật sự cúp máy!

Tô Nặc 囧 囧, loại tình tiết này không khoa học gì cả!

Rõ ràng mình đóng vai chính, tại sao lại bị đối xử như nữ phụ hi sinh!

Tốn biết bao công sức để làm nam chính vui, kết quả lại bị ngó lơ. . . Đúng là quá thê thảm!

Bình luận

Truyện đang đọc