THỜI THƯỢNG TIÊN SINH

Ngài giám đốc là điển hình của anh tuấn ôn nhu công, vì thế cho dù đang bàn công việc với Mục Thu cũng không quên gửi tin nhắn cho Tô Nặc, nhắc nhở hắn phải uống thuốc và nghỉ ngơi cho thật tốt.

“Đủ rồi đó!” Mục Thu tức giận kháng nghị, khoe cho ai coi đây!

Ăn vào miệng rồi thì giỏi lắm à!

Tuy rằng thật sự rất giỏi!

Nhưng cũng đừng có dùng ánh mắt như nhìn loser nhìn tôi!

*loser là tác giả ghi trong bản gốc.

Đúng là chọc tức chết người ta mà!

“Phía tây lầu một, vị trí này không tệ.” Mục Thu định kéo đề tài về công việc để tránh mình ghen quá sẽ nhịn không được đánh hắn.

“Chỗ này không cho thuê.” Giám đốc Âu Dương vẫn còn nhớ chuyện vừa rồi bị Mục Thu dè bỉu, không hề quân tử chút nào.

“. . . Tại sao?” Mục Thu cảm thấy khó hiểu, “Nơi này không nhận đầu tư à?”

“Có, nhưng tôi không muốn nhận chú.” Âu Dương Long nói thẳng.

Mục Thu bị hắn chọc nghẹn họng, lập tức nổi giận nói, “Tôi đang bàn chuyện đàng hoàng!”

“Nhưng tôi không muốn bàn.” Âu Dương Long thản nhiên trả lời.

Đúng là muốn ăn đập mà! Mục Thu nghiến răng nghiến lợi, điểm nộ khí bắt đầu tăng vọt, sau đó ầm một tiếng bốc cháy!

*điểm nộ khí: trong game, khi bị tấn công hoặc chết thì sẽ nhận được điểm nộ khí, khi điểm nộ khí đầy, có thể sử dụng kĩ năng nộ khí (tăng 50% lực sát thương).

Đàn ông mà gặp tình huống này thì nhất định sẽ đánh nhau!

Vì thế hai người đàn ông lạnh lùng anh tuấn khí phách trong mắt người ngoài bắt đầu vứt bỏ hình tượng, xông lên đánh đối phương, trong phút chốc mùi thuốc súng tràn ngập văn phòng, ấu trĩ đến mức không biết nói thế nào.

Sau một tiếng “rầm” động trời, ngài giám đốc tức giận gào lên, “Sao con chuột của ông nát rồi!”

Tổng giám đốc Mục cũng nổi khùng, “Ai bảo dùng nó đập lên đầu tôi!” Lại còn không biết xấu hổ nói ra!

. . . . .

May là hiệu quả cách âm của văn phòng không tệ, vì vậy hình tượng đẹp trai lai láng của hai người vẫn còn được giữ nguyên! Đúng là chẳng dễ dàng gì.

Năm phút sau cuộc hỗn chiến, hai người đàn ông đã phát tiết cơn nóng giận quay trở lại sô pha, tiếp tục vui vẻ bàn công việc.

Loại hình thức bạn bè ở chung này đúng là vừa biến thái nhưng cũng vừa tốt đẹp!

Câu hỏi: Tại sao phúc hắc ôn nhu nho nhã lễ độ giám đốc và trung khuyển thẳng thắn táo bạo tổng giám đốc lại trở thành bạn bè?

Trả lời: Bởi vì hai người bọn họ đều bị điên!

Vì đề tài liên quan đến công việc nên thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến xế chiều.

“Ăn cái gì trước đi.” Âu Dương Long xoa huyệt thái dương.

“Tôi còn có việc.” Mục Thu sắp xếp tư liệu, “Lát về tôi sẽ sửa chữa lại kế hoạch một chút, thứ hai tuần sau bàn tiếp.”

“. . . Chú có hẹn bàn công việc với người khác?” Rút kinh nghiệm lần trước, ngài giám đốc không nhắc tới hoa hồng nữa để tránh phá hư hình tượng của mình.

Ai ngờ nghe Mục Thu cười sáng lạn nói, “Tôi có hẹn với đạo diễn Chung.” Hẹn hai giờ chiều uống cà phê, bây giờ đi là vừa rồi.

Nhưng thế sự khó lường, đường Nhị Hoàn xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đội ngũ kẹt xe xếp thành hàng dài không thấy bờ. Mục Thu chìm trong biển xe mờ mịt, trong lòng vô cùng lo lắng, nếu khoảng cách không xa, hắn thật sự muốn bỏ xe chạy bộ luôn!

*Nhị Hoàn là tên một con đường ở Trung Quốc.

Vất vả lắm mới hẹn được! Sao lại xui thế này!

Cùng lúc đó, Chung Ly Phong Bạch đang ngồi trong quán cà phê lật tạp chí, mặt ngoài thì vân đạm phong khinh, trong lòng thì bão giật sóng rền! Dám tới trễ hơn mình! Còn hai phút nữa là hai giờ rồi, cả cái bóng cũng không thấy! Vậy là sao đây! Thật sự không thể tha thứ!

*vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ = nhẹ nhàng bình thản.

“Anh bị kẹt xe ở Nhị Hoàn.” Mục Thu đau khổ gọi điện thoại.

“Nhị Hoàn đang kẹt xe?” Thà không nghe thì thôi, nghe xong Chung Ly Phong Bạch liền nổi giận, dám dùng cái cớ rác rưởi này!

“Thật mà, ở đây xảy ra tai nạn xe cộ.” Mục Thu cảm thấy ông trời đang trêu chọc mình!

“Tôi về nhà đây!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng lạnh lùng.

Về nhà luôn à sao tàn nhẫn vậy! Mục Thu nghẹn ngào, nhưng hắn thật sự không thể bay qua, vì thế đành phải tan nát cõi lòng nói, “Trên đường về nhớ lái xe cẩn thận.”

“Anh thật sự để tôi về nhà?!” Chung Ly Phong Bạch rống giận!

“. . .” Anh ở đây thêm một tiếng cũng chưa biết có qua đó được không! Chắc chắn em không muốn chờ anh, Mục Thu vừa tủi thân vừa sốt ruột. Nhưng không đợi hắn giải thích, đạo diễn Chung đã cúp điện thoại! Không chỉ cúp mà còn tắt điện thoại! Hoàn toàn không để ý đến Mục Thu sắp bị rối loạn thần kinh!

Đúng là quá tàn nhẫn vô tình!

Ngay trong tình huống éo le này, Âu Dương Long còn dở chứng gọi điện thoại tới, “Dù sao chú cũng đi uống cà phê, tiện tay mua giùm tôi vài hộp cà phê tự pha đi, không đường là tốt nhất.”

Không đường cái con khỉ! Mục Thu rống giận trong lòng, chú mày cố tình trêu ông phải không! Ông còn đang bị kẹt ở Nhị Hoàn!

Tuy rằng Mục Thu rất muốn lập tức mọc cánh hoặc đột nhiên biết dùng thuật độn thổ, nhưng hắn vẫn chưa điên tới mức tin vào những điều trên, vì vậy đành phải ngồi trong xe phẫn nộ nhìn trời! Ngoài ra còn điên cuồng tự hỏi lát nữa phải xin lỗi Chung Ly Phong Bạch như thế nào. Đúng là vừa trung khuyển vừa thiếu bị ngược vừa cảm động lòng người.

So với Mục Thu đang ngồi trên đống lửa, đạo diễn Chung hiển nhiên bình tĩnh hơn, thậm chí còn có cảm giác như. . . Trút được gánh nặng?! Lúc trước không biết bị cái gì mà lại đồng ý đi uống cà phê với hắn! Sau khi về đến nhà, Chung Ly Phong Bạch nằm trên ghế sô pha tự kiểm điểm, sao mình lại mềm lòng chỉ vì ngày xưa hắn từng chịu nhiều đau khổ! Chuyện hẹn hò này nhất định không thể có lần sau! Mình thích đàn ông lịch sự lễ độ như hoàng tử! Người như vậy mới có tiếng nói chung với mình! Ví dụ như Dạ Phong Vũ, hắn ta hoàn toàn phù hợp yêu cầu của mình!

Chung Ly Phong Bạch tiện tay cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên, lật đến trang có hình Dạ Phong Vũ. Khuôn mặt của những người mang dòng máu lai trước giờ đều vô cùng hoàn hảo, hơn nữa còn mang đậm khí chất quý tộc. . . Nhưng nhìn kĩ thì cũng bình thường thôi mà, đâu có hơn Mục Thu bao nhiêu. Đạo diễn Chung buồn bực, sao lúc trước mình lại ấn tượng với hắn ta như thế?

Mẹ nó! Nhất định là do góc độ chụp có vấn đề!

“Đạo diễn Chung.” Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Dạ Phong Vũ đột nhiên gọi điện thoại tới, “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đi ăn cơm.”

“Tối nay?” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy bất ngờ, “Sao đột nhiên lại mời tôi đi ăn cơm?”

“Muốn bàn một chút về bộ phim mới.” Dạ Phong Vũ nói, “Vài hôm nữa tôi phải sang nước ngoài, một tháng sau mới trở về.”

“Được rồi.” Đạo diễn Chung nhìn thời gian, “Vậy sáu giờ tối, tới nhà hàng tây Đĩa Nhạc Cổ.”

“Không thành vấn đề, không gặp không về.” Dạ Phong Vũ vừa cúp điện thoại, đạo diễn Chung liền hắt xì một cái. Thật ra hắn cảm thấy hơi mệt! Nhưng gần đây bận rất nhiều việc, nghỉ phép chỉ là hi vọng xa vời, vì vậy đành phải tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi chợp mắt một lát, ít ra có còn hơn không.

Để đề phòng trường hợp mình ngủ quên, Chung Ly Phong Bạch đặt báo thức ba lần, từ năm giờ đến năm giờ rưỡi, chắc chắn không bao giờ trễ! Nhưng sự thật chứng minh hắn chỉ làm chuyện dư thừa, bởi vì vừa bốn giờ rưỡi, chuông cửa đã bắt đầu kêu leng keng, trực tiếp đánh thức đạo diễn Chung!

“Ai đó!” Chung Ly Phong Bạch tức giận rời giường, hung hăng kéo cửa ra!

“. . . Là anh.” Mục Thu đứng ngoài cửa giật mình, biểu tình gì mà thấy ghê quá vậy.

“Anh tới đây làm gì?” Chung Ly Phong Bạch vô cùng lạnh lùng.

“Tới đưa thuốc cho em, thuận tiện nấu bữa tối xin lỗi.” Mục Thu cầm một túi đồ trên tay.

“Anh mới cần uống thuốc!” Chung Ly Phong Bạch nổi giận, tôi có bệnh gì đâu mà uống!

“Lần trước em nói em không khoẻ, là chỗ bạn bè nên anh mua chút đồ tới cho em tẩm bổ.” Trước mặt đạo diễn Chung, Mục Thu chỉ biết giương cờ trắng, hoàn toàn trái ngược với hình tượng tổng giám đốc nóng nảy bình thường, đúng là trời đất cũng cảm động!

. . . . .

Đạo diễn Chung nghênh ngang xoay người bước vào nhà.

Tôi không có cảm động chút nào hết!

“Hôm nay xảy ra tai nạn nên bị kẹt xe thật, em đừng giận.” Mục Thu đặt túi đồ lên bàn, “Anh có đem canh gà trong nhà hàng, em muốn uống canh hay ăn măng chua kho?”

“Khỏi đi, tối nay tôi bận rồi.” Đạo diễn Chung quay lưng về phía Mục Thu.

Mục Thu đã quen với thái độ lạnh như băng của hắn, vì vậy tiếp tục lấy thuốc ra đặt lên bàn, “Phải uống nửa tiếng trước khi ngủ, đừng quên đấy.”

Đừng có dùng giọng điệu nói chuyện với người yêu nói với tôi! Tôi và anh có thân thiết gì đâu! Đạo diễn Chung rít gào trong lòng!

Bầu không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ dịch chuyển, Chung Ly Phong Bạch vẫn lạnh lùng không chịu xoay người lại, tiếp tục đứng trước cửa sổ ngắm cảnh! Trong lòng lại rối như tơ vò! Chuyện này không khoa học!

Còn Mục Thu chỉ im lặng nhìn bóng lưng của hắn, không nói gì thêm.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh sáng vàng chiếu vào trong phòng, cảnh tượng rất nên thơ.

Vào những lúc như thế này, đạo diễn Chung nhất định sẽ cảm thán rồi ngâm một bài thơ để nhấn mạnh cảm giác nghệ thuật!

Nhưng lần này là ngoại lệ, bởi vì suy nghĩ của hắn đã bay tán loạn, trong đầu không có chữ nào! Thật sự rất mất mặt giới nghệ thuật!

“Anh nấu canh giúp em.” Mục Thu xoay người đi vào nhà bếp —— Nếu còn tiếp tục ở lại, có thể mình sẽ nhịn không được nhào qua ôm người ta.

“Tôi. . .” Tối nay tôi có hẹn rồi! Chung Ly Phong Bạch sốt ruột, cái cảm giác này thật là phiền quá đi!

Trong phòng bếp vang lên tiếng xắt rau, Mục Thu rất to con, vì vậy hình ảnh này không hài hòa chút nào, nhưng lại làm cho người ta càng cảm động.

Chung Ly Phong Bạch mở miệng vài lần nhưng vẫn không nói được câu “tôi phải ra ngoài anh về đi”, ngược lại còn suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, đúng là bực mình hết sức!

“Đạo diễn Chung.” Dạ Phong Vũ gọi điện thoại sang, “Có cần tôi tới đón anh không?”

“. . . Tôi, tạm thời tôi có chút việc.” Chung Ly Phong Bạch liếc nhìn Mục Thu trong nhà bếp, “Chúng ta hẹn lại lần khác đi, xin lỗi.”

“Không sao.” Dạ Phong Vũ cười ôn hòa, “Vậy lần khác nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, Chung Ly Phong Bạch vùi đầu xuống ghế sô pha.

Lẽ nào mình phải uống thuốc thật, sao mình có thể huỷ hẹn với Dạ Phong Vũ vì Mục Thu! Người ta là Dạ Phong Vũ đó! Hoàng tử lịch lãm Dạ Phong Vũ! Dạ Phong Vũ được cả trăm ngàn fan tôn thờ! Chuyện này không hợp lí!

“Em có ăn gừng không. . . Em không sao chứ?” Mục Thu vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Chung Ly Phong Bạch đang đập đầu xuống sô pha, vì thế bị doạ sợ.

“Anh cứ mặc kệ tôi đi.” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy không còn chút sức lực nào, tiếp tục vùi đầu xuống dưới đệm.

“Sao anh có thể mặc kệ em được.” Mục Thu kéo hắn ra, “Em sao rồi?”

Chung Ly Phong Bạch ngồi trên sô pha nhìn hắn, trong lòng không biết là tư vị gì.

Trong mắt Mục Thu tràn ngập tình yêu và sự quan tâm, có ngu cũng nhìn ra được tình yêu sâu đậm của hắn.

Loại ánh mắt này. . . Thật sự không đỡ được. Đầu óc Chung Ly Phong Bạch trống rỗng, vì thế đơn giản nhắm mắt lại!

Ai đã từng xem phim truyền hình đều có thể đoán được sau khi nữ chính nhắm mắt, nam chính nên biết phải làm thế nào.

Mục Thu cũng không ngoại lệ.

Mặc dù không rõ tình huống cho lắm nhưng phải biết tận dụng thời cơ!

Vì thế hắn quyết đoán cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại kia.

. . . . .

Mẹ nó mẹ nó! Một tiếng ầm rền vang, Chung Ly Phong Bạch lập tức chết cứng, tình tiết ngược đời gì thế này?!

Bình luận

Truyện đang đọc