THỜI THƯỢNG TIÊN SINH

Vào buổi tối, Tô Nặc ra sức yêu cầu Đới An ngủ cùng giường với mình, bởi vì hắn cảm thấy La Lực có thể nhân lúc nửa đêm phá cửa xông vào bíp bíp mình — Rồi lại bíp bíp — Cuối cùng lại bíp bíp bíp bíp!

Phải biết rằng tên đó chính là nhà đầu tư! Tất nhiên hắn sẽ có chìa khóa của tất cả các phòng!

“Ngủ ngon.” Đới An đắp chăn, ngáp dài.

“Anh đừng có ngủ trước như thế.” Tô Nặc dùng sức lay người hắn.

“Lại sao nữa?” Mặt người đại diện đầy hắc tuyến.

“Anh có học võ Taekwondo không?” Tô Nặc hỏi, “Hoặc mấy môn võ phòng thân khác cũng được.”

“Không có.” Đới An lắc đầu.

“Sao anh không học?” Tô Nặc thở dài.

“Tôi học Taekwondo làm gì?” Đới An không hiểu gì hết.

“Tất nhiên là để phòng thân rồi! Phòng ngừa trường hợp bị yêu râu xanh tấn công.” Tô Nặc gục đầu xuống bên cạnh Đới An, “Chúng ta giấu dao gọt trái cây dưới gối được không?”

“Không được!” Đới An từ chối thẳng thừng, “Tôi sợ nửa đêm cậu mộng du lấy nó đâm tôi.”

“Nhưng tôi cảm thấy tên La Lực đó không phải là người tốt!” Tô Nặc nói, “Rất có thể hắn là tên biến thái!”

“Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Đới An giật mình.

“Bởi vì ánh mắt hắn nhìn tôi rất kì quái!” Tô Nặc nói chắc như đinh đóng cột, giống như trong tiểu thuyết ngôn tình đã miêu tả, ánh mắt đó chứa đầy dục vọng tà ác.

“Cậu nói hắn có ý đồ xấu với cậu?” Đới An hít một hơi, sau đó lo lắng ngồi dậy, “Những lời này không thể nói lung tung, bên ngoài đang đồn cậu là gay, một tên Khâu Tử Ngạn đã đủ phiền, thêm hắn nữa thì cậu hết đường chối.”

Làm ơn đi, tôi thích đàn ông thật mà!

Nhưng đây không phải là trọng điểm!

Tô Nặc nghiêm túc nói, “Đúng vậy, tôi chắc chắn là thế.”

“Bằng chứng đâu?” Đới An gặng hỏi, “Có gì chứng minh không?”

“Là trực giác!” Tô Nặc nắm tay người đại diện.

Thần kinh đang căng thẳng của Đới An lập tức thả lỏng.

Cái lí do này nghe thật có sức thuyết phục.

“Vậy nên tối nay chúng ta thay phiên nhau gác đêm nhé?” Tô Nặc phân công nhiệm vụ, “Nửa đêm đầu anh thức, nửa đêm sau tôi thức thay anh.”

“Ừ.” Đới An trả lời cho có lệ, “Mau ngủ đi.”

“Đến lúc đổi phiên nhớ kêu tôi.” Tô Nặc dặn dò.

Đới An gật đầu, “Biết rồi.”

“Anh đừng có quên đó.” Đây là chuyện liên quan đến chủ quyền hoa cúc và danh dự của bản thân!

“Được rồi, tôi hứa mà!” Đới An vẫy vẫy tay, “Mau ngủ đi.”

“Ngủ ngon.” Tô Nặc đắp chăn, nghĩ nghĩ một hồi lại muốn nói tiếp, “Nếu hắn –“

“Nếu hắn xông vào, chúng ta sẽ dùng gậy đập cho hắn tơi bời hoa lá, sau đó lột sạch đồ rồi trói hắn lại!” Đới An trả lời vô cùng lưu loát.

“Chính xác!” Lúc này Tô Nặc mới cảm thấy yên tâm.

“Bây giờ nhắm mắt lại ngủ đi.” Đới An ra lệnh, không cho Tô Nặc lên tiếng nữa.

“Ái phi thật oai phong.” Tô Nặc khen ngợi.

“Mau ngủ đi!” Ngoài mặt Đới An vẫn giữ vẻ ôn hòa, trong lòng muốn hét vào mặt hắn lắm rồi!

Cuối cùng Tô Nặc cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Mười phút sau.

“Ngủ rồi à?” Đới An vỗ vỗ người hắn.

Tô Nặc vui vẻ ngáy khò khò, làm việc cả ngày thật sự rất mệt mỏi!

Đới An thở phào nhẹ nhõm, chỉnh đèn tối lại, sau đó cũng chui vào ổ chăn.

Dỗ tiểu tổ tông đi ngủ thật hao tâm tổn sức!

Lúc nửa đêm, khi hai người đang ôm chăn ngủ say, ngoài cửa sổ mưa bụi bay lất phất, một tiếng sấm bỗng nhiên vang lên, Tô Nặc mơ mơ màng màng ôm lấy Đới An, “Ái phi!”

“Sao vậy?” Đới An ngủ chưa sâu lắm, vừa bị Tô Nặc đụng phải liền tỉnh dậy.

“Hộ giá!” Tô Nặc nửa mê nửa tỉnh nói.

. . . . .

“Ừ.” Đới An dở khóc dở cười, đưa tay xoa đầu hắn.

Hô hấp của Tô Nặc bắt đầu đều trở lại, Đới An chỉnh đèn bàn sáng một chút, định bụng ngồi dậy đi toilet, đột nhiên nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân!

Má ơi!

Người đại diện lập tức hoảng hồn, bởi vì biệt thự này có hai tầng, toàn bộ nhân viên trong đoàn đều ở tầng một, chỉ có hắn và Tô Nặc ở tầng hai! Vậy tại sao bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân?!

Nửa đêm nghe được tiếng bước chân đúng là hù chết người!

“Nặc Nặc.” Đới An lay hắn, “Tỉnh lại đi!”

“. . . Gì thế?” Tô Nặc rúc đầu vào trong chăn.

“Ở ngoài hành lang có người.” Đới An nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Tô Nặc lập tức tỉnh dậy.

“Suỵt –” Đới An đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho hắn đừng làm ồn.

“Anh nói bên ngoài có người?” Tô Nặc trợn mắt.

“Vừa rồi tôi nghe được tiếng bước chân.” Đới An nói.

“Tôi biết ngay mà, nhất định là tên La Lực!” Tô Nặc hùng hổ nói, sau đó vén chăn phóng xuống giường.

“Cậu làm gì vậy?” Đới An kéo hắn lại.

“Tìm vũ khí tự vệ!” Tô Nặc cầm một cái ghế đứng gần cửa, dáng vẻ vô cùng hiên ngang.

Đới An áp tai vào cửa nghe ngóng một chút, sau đó buồn bực nói, “Sao hết nghe thấy gì rồi?!”

“Có phải vừa rồi anh nghe lầm không?” Tô Nặc nhỏ giọng hỏi.

“Không thể nào.” Đới An khẳng định.

Như để chứng minh lời nói của người đại diện, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân khe khẽ.

“Gọi điện thoại cho đội chụp ảnh được không?” Đới An hỏi, đông người an toàn hơn!

“Ừ.” Tô Nặc gật đầu, “Anh gọi điện thoại đi, kêu mọi người lên đây cùng nhau vạch trần bộ mặt thật của tên ngụy quân tử mặt người dạ thú kia!”

Nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của người khác đúng là quá đáng hết sức!

Nhất định không thể tha thứ cho loại hành vi này!

Nhân lúc Đới An gọi điện thoại, Tô Nặc dán tai vào cửa nghe ngóng, tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó là. . . Âm thanh chìa khóa tra vào ổ!

Quả nhiên có chìa khóa!

Vậy chắc chắn là tên La Lực rồi!

Cái tên khốn kiếp này!

Tô Nặc nắm chặt ghế, định bụng sẽ hung hăng đập vào đầu tên yêu râu xanh biến thái kia! Cho dù là bạn của anh hai cũng không thể tha thứ!

“Đội chụp ảnh tắt máy rồi.” Đới An nhíu mày.

Tô Nặc ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, giơ cao cái ghế trên tay.

Chẳng khác gì một vị chiến sĩ!

Tay nắm cửa nhẹ nhàng chuyển động, sau đó cánh cửa đột nhiên mở bung ra.

Tô Nặc dùng sức nện cái ghế xuống!

“Surpri. . . A!!!!!” (Surprise! = Ngạc nhiên chưa!)

Tiếng hét vang vọng cả không gian, nghe cực kì thê thảm.

Đèn phòng bật mở, anh chàng thợ chụp ảnh nữ tính của nhóm quỳ rạp trên mặt đất, tình trạng vô cùng thê thảm, không còn nhúc nhích được nữa.

“Á!!!!!” Mấy cô trợ lí mai phục ở cuối hành lang vừa la hét vừa chạy tới.

“Chuyện gì thế này?” Tô Nặc cầm cái ghế trong tay, cả người hóa đá.

“. . .” Đới An cũng vô cùng bất ngờ, surprise?

“Mau gọi bác sĩ!” La Lực đỡ thợ chụp ảnh lên giường.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Nặc mặc cái áo ngủ hoa văn bò sữa, đầu óc rối như tơ vò.

“Simon bảo hôm nay là sinh nhật của Đới tiên sinh nên muốn cho anh ấy một bất ngờ.” Mấy cô nàng trong đội chụp ảnh khóc không ra nước mắt, trên tay còn bưng cả bánh kem.

Đới An: . . .

“Tôi không có cố ý.” Tô Nặc cảm thấy như sét đánh ngang tai, thì ra là định tổ chức một buổi tiệc bất ngờ!

“Tôi không sao. . .” Thợ chụp ảnh yếu ớt nói, “Đừng lo.”

Đầu óc Đới An vang lên tiếng ong ong, sao mình lại sinh vào hôm nay chứ?!

Buổi tiệc bất ngờ phá sản vì tình huống ngoài ý muốn, bánh kem và sâm banh bị vứt qua một bên, mớ ruy băng cũng bị vứt vào một góc, bác sĩ đang tiến hành kiểm tra cho Simon, mấy cô nàng trợ lí ngồi một vòng quanh giường, tất cả đều tỏ vẻ tan nát cõi lòng!

“Tôi xin lỗi.” Ngoài ban công, Tô Nặc rầu rĩ xin lỗi Đới An.

“Sao lại xin lỗi tôi?” Đới An buồn bực hỏi.

“Tôi đã phá hỏng buổi tiệc sinh nhật của anh, còn đánh Simon bị thương.” Đây là chuyện không thể tha thứ!

“Cậu đâu có cố ý.” Đới An an ủi hắn, “Simon sẽ không trách cậu đâu, cậu đừng để trong lòng.”

Nói thì nói vậy nhưng Tô Nặc vẫn cảm thấy chán nản.

Lẽ ra ngay từ đầu mình không nên nhận công việc này!

Tên mặt sẹo kia đúng là tên sao chổi!

“Nặc Nặc.” La Lực đẩy cửa ban công ra, “Sao lại ra ngoài này đứng?”

Còn dám vác mặt ra nữa à! Tô Nặc hung hăng liếc hắn.

La Lực cảm thấy hơi khó hiểu, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?!

“Tổng giám đốc La.” Đới An nhanh chóng lên tiếng hòa giải bầu không khí căng thẳng.

“Anh vào trong trước đi.” Tô Nặc bảo ái phi của mình lui ra.

Chuyện này càng để lâu càng phiền phức, giải quyết một lần cho xong!

“Tại sao lại bảo tôi vào trước?” Đới An cảm thấy đau đầu, cái tên này lại muốn làm gì đây?!

“Mau vào đi.” Tô Nặc lên tiếng đuổi người.

Đới An đành phải xoay người vào trong, trước khi đi không quên dùng ánh mắt cảnh cáo hắn — Không được gây rối!

Tuy tôi không muốn gây rối nhưng tôi không thể nhân nhượng với tên yêu râu xanh này! Tô Nặc tự cổ vũ bản thân.

La Lực nhìn hắn, “Có gì muốn nói với tôi sao?”

“Làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa!” Tô Nặc nghiêm túc nói, tôi là người đã kết hôn!

La Lực buồn bực hỏi lại, “Ánh mắt của tôi có vấn đề gì?”

Ánh mắt của anh rất đê tiện! Tô Nặc tự trả lời trong lòng, sau đó nói, “Mặc kệ mục đích của anh là gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một điều, đừng có ý nghĩ không an phận với tôi!” Giọng nói vừa mạnh mẽ vừa đanh thép!

“. . . Đừng có ý nghĩ không an phận?” La Lực cười như không cười.

Dẹp cái biểu tình hạ lưu của anh ngay! Tô Nặc trừng hắn.

“Sao không giải thích tiếp? Ý nghĩ không an phận là thế nào?” La Lực nhấn mạnh câu cuối, sau đó xoay người đối diện với Tô Nặc, vẻ mặt rất đáng bị đập!

Biết ngay nhà ngươi là kẻ xấu mà! Âm thanh cảnh giác liên tục vang lên trong đầu, Tô Nặc nói, “Tôi đến đây chụp ảnh quảng cáo hoàn toàn là vì anh hai của tôi!” Vì vậy anh nên biết điều một chút!

“Cho dù không có Hàn Uy, công ty của cậu cũng sẽ không từ chối hợp đồng này.” La Lực dựa sát vào người Tô Nặc, “Có biết tại sao không?”

“. . . Đứng đàng hoàng rồi nói tiếp!” Tô Nặc lùi về sau một bước.

“Tôi trả thù lao gấp ba, đâu phải chỉ để chụp ảnh.” La Lực nhếch miệng, “Mà còn để làm chuyện khác nữa.”

Làm cái con khỉ! Tô Nặc nổi giận, vung thẳng nắm đấm về phía trước!

Dám nói những lời như thế, thật sự không thể nhịn được nữa!

Sau đó hắn sẽ đánh La dê xồm tan tành?

Rất tiếc là không.

La mặt sẹo đã từng được huấn luyện, vì thế dễ dàng bắt được cổ tay của Tô Nặc, còn thuận thế kéo hắn về phía mình, sau đó còn ôm hắn vào lòng!

Cái tên khốn kiếp vô liêm sỉ này! Dưới tình huống cấp bách, Tô Nặc nhấc chân lên đạp La Lực một cái. La Lực giống như đang chơi đùa với mèo nhỏ, thuận thế ôm hắn đặt ngồi lên lan can ban công.

“A!” Sau lưng không có chỗ dựa, Tô Nặc ngồi cứng ngắc trên lan can, mặt mũi trắng bệch.

Từ tầng hai té xuống không phải là chuyện đùa, nhẹ thì gãy xương, nặng thì đi đời nhà ma!

“Còn muốn đánh nữa không?” La Lực dùng hai tay nắm vai Tô Nặc để hắn không lộn xộn nữa, sau đó dùng ngữ điệu vô cùng thản nhiên hỏi.

Tô Nặc không dám nhúc nhích, đành phải căm tức trừng mắt nhìn kẻ thù.

“Hôn tôi một cái, tôi kéo cậu về.” Cái tên La mặt sẹo này quá đáng lắm rồi!

“Mơ đi!” Tô Nặc tức giận nói.

Kính cửa ban công là kính mờ, vì vậy không ai nhìn thấy chuyện đang xảy ra.

“Hay để tôi hôn một cái cũng được.” La Lực tiếp tục trêu chọc.

Tô Nặc tung một cước qua.

“Tiểu tổ tông.” La Lực bị hắn dọa hết hồn, vội vàng kéo hắn xuống, “Đừng lộn xộn nữa, ngã xuống bây giờ.”

Giả bộ tốt bụng cái gì chứ! Tô Nặc tức giận đá hắn thêm một cước, sau đó kéo cửa chạy vào phòng.

Năng lực của địch hơn ta rất nhiều, vì vậy phải bảo tồn lực lượng!

La Lực đứng ở ban công cười nửa ngày, sau đó lấy di động ra gọi cho Hàn Uy.

“Chú cũng rảnh quá nhỉ!” Hàn tiên sinh rất không khách sáo lên tiếng, “Bây giờ mới ba giờ sáng, tốt nhất chú nên có lí do chính đáng!”

“Em trai của chú thật thú vị.” La Lực cười đến đau cả bụng, “Bây giờ cậu ta đang nghĩ tôi muốn dùng quy tắc ngầm với cậu ta.”

Hàn Uy: . . .

“Chú có chắc cậu ta là em trai của chú không?” La Lực vẫn còn cười, “Hai người chẳng giống gì cả.”

“Chú làm gì nó rồi?” Trong lòng Hàn Uy xuất hiện dự cảm xấu.

“Tôi vẫn nghe lời chú, xem cậu ta như em trai.” La Lực báo cáo, “Có thể do tôi quan tâm quá mức khiến cậu ta nghĩ tôi có ý đồ riêng nên mới ân cần như vậy, cậu ta còn tưởng tôi có âm mưu đưa cậu ta lên giường.”

“Này này, có cần nói huỵch toẹt ra như vậy không?!” Hàn Uy nhíu mày, “Mau đi giải thích rõ ràng với nó đi.”

“Sao tôi phải giải thích?” La Lực cảm thấy vô cùng thú vị, “Tôi còn muốn chọc cậu ta thêm một lúc.”

Hàn Uy: . . .

Đúng là muốn ăn đập mà!

“Em trai chú bị tôi dọa bỏ của chạy lấy người rồi.” La Lực vịn lan can, tiếp tục cười, “Biểu tình của cậu ta rất thú vị.”

Hàn Uy hít một hơi, “La Lực!!!”

“Nói thật, trước đó tôi không có làm gì cậu ta cả, đói bụng đưa cơm, bị bệnh đưa thuốc, phục vụ tận tình, là em trai chú chạy tới chọc tôi trước.” La Lực nghiêm túc nói.

“Quên đi, về sau chú cách xa nó một chút, chuyện này để tôi giải quyết.” Hàn Uy cảm thấy vô cùng đau đầu.

La Lực nói thêm vài câu có lệ rồi cúp máy, nhàn nhã móc gói thuốc trong túi quần ra hút.

Trong phòng tắm, Tô Nặc ngồi trên bồn cầu trầm tư, mình có nên nói chuyện này cho anh hai nghe không?!

Nhưng hắn còn chưa suy nghĩ xong, anh hai đã gọi điện thoại tới.

“Anh hai.” Tô Nặc lập tức bắt máy.

“Đừng để ý cái tên La Lực kia, hắn bị điên.” Hàn Uy đi thẳng vào vấn đề.

“Hắn gọi cho anh?” Tô Nặc nghe vậy liền nổi giận, dám nhanh tay cáo trạng trước, lẽ ra tôi mới là người nên cáo trạng, người bị đùa giỡn chính là tôi!

“Hắn có nói gì em cũng đừng tin.” Hàn Uy dặn dò, “Hắn sẽ không làm gì em đâu, hắn chỉ muốn trêu em một chút thôi.”

“. . .” Cái này hình như không đúng lắm! Tô Nặc rất tin tưởng vào trực giác của mình.

“Lần này hắn về nước là để giúp anh, giải quyết xong mọi việc hắn sẽ quay lại Ý.” Hàn Uy nói, “Cho nên em đừng đoán mò nữa, làm xong sớm rồi về sớm.”

“. . . Em biết rồi.” Tô Nặc cảm thấy hơi rối rắm, nếu đối phương đến để giúp đỡ, mình không nên gây phiền phức cho anh hai!

“Nặc Nặc.” Đới An gõ cửa, “Cậu không sao chứ, sao chui vô toilet lâu vậy?”

“Không có gì.” Tô Nặc cúp điện thoại rồi đi ra ngoài, “Simon thế nào?”

“Bác sĩ nói anh ta không có gì nghiêm trọng, cái ghế chỉ đập trúng bả vai nên bị trầy xước nhẹ và tụ máu bầm thôi, bây giờ mọi người đã đi ngủ hết rồi.” Đới An nói, “Sáng mai sẽ có thợ chụp ảnh khác đến thay thế.”

“Sáng mai tôi sẽ đi xin lỗi anh ta thêm lần nữa.” Tô Nặc cảm thấy mình phải đích thân đi xin lỗi Simon.

“Đúng rồi, lúc nãy cậu với tổng giám đốc La nói gì vậy?” Đới An hỏi.

“Quả nhiên tôi đã đoán đúng, hắn thật sự đang yêu thầm tôi.” Tô Nặc nói chắc như đinh đóng cột.

“. . . Trời đất.” Đới An cũng bị dọa hết hồn.

“Nhưng tôi nhất định sẽ không để hắn toại nguyện!” Tô Nặc vô cùng quyết tâm.

“Chúng ta có nên báo công ty xin hủy hợp đồng không?” Đới An lo lắng nói.

“Không cần.” Tô Nặc lắc đầu, sau đó tức giận nói, “Nếu hắn dám động tay động chân với tôi, tôi sẽ lập tức thiến hắn!”

Phải nói là vô cùng oai phong lẫm liệt!

Bình luận

Truyện đang đọc