THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN, EM XIN ANH !

Cửu Châu yếu ớt đi dọc hành lang, gương mặt tái nhợt đượm buồn. Nếu như Lục Nghị Phàm không còn sống nữa, ngày tháng sau này của cô quả thực đã chết.

Hai thuộc hạ thân cận nhất của Lục Nghị Phàm thì đang bị thương rất nặng. Hiện tại cô không biết mình phải dựa dẫm vào ai.

- Con hồ ly tinh này, chính mày đã hại chết Nghị Phàm!

Diêu Dung hùng hổ từ xa lao tới, vung tay toan tát mạnh lên mặt Cửu Châu. Tuy nhiên, bàn tay đang giơ lên của bà ta liền bị Cửu Châu giữ chặt lại. Cô ngước mắt nhìn bà ta, khóe môi cong nhẹ:

- Nghị Phàm là chồng tôi. Chồng tôi chưa chết.

- Mày... mày...

Diêu Dung nổi điên toan lao đến sống chết một trận với Cửu Châu. Thế nhưng, phía sau lưng bà ta, ông lão Lục Nghị gương mặt nghiêm nghị đã đến từ lúc nào. Ông hắng giọng, ánh mắt sa sầm xuống, có chút tức giận:

- Bà câm ngay miệng. Cái chết của Nghị Phàm tuyệt đối phải được giữ kín. Lục Trịnh đã phong tỏa toàn bộ tin tức. Bà đây lại muốn làm loạn lên?

Diêu Dung bị mắng liền lập tức ngậm miệng, nước mắt chảy ròng. Lục Nghị Phàm gặp nạn, Diêu Dung là mẹ ruột chắc chắn đau đớn cực điểm. Thế nhưng, chính thái độ lạnh lùng đến mức kinh ngạc này của ông lão Lục, quả thật khiến Cửu Châu bị sốc nặng.

Trước khi rời đi, ông lão Lục vẫn không quên căn dặn:

- Nghe cho kỹ đây. Cấm tuyệt đối các người tùy tiện tung tin Nghị Phàm gặp nạn ra bên ngoài. Đợi thời cơ thích hợp, tôi sẽ tự khắc thông báo!

Ông lão Lục phẩy áo, chống gậy bước đi. Còn lại Diêu Dung và Cửu Châu, hai người cũng không tranh cãi nhau thêm nữa. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tàn dư của vụ nổ, hầu như không thể nào phát hiện ra bất kỳ một manh mối nào về hung thủ đã hại chết Lục Nghị Phàm cả.

Marianne cúi thấp đầu nói:

- Tại hiện trường còn sót lại một vài mẩu thịt bị cháy xém. Ngoài ra, người của tôi còn phát hiện được mẩu vải áo của Thống Đốc.

Cửu Châu ngửa mặt lên trời, nhẹ nhàng quan sát những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi. Cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật phũ phàng này. Mọi thứ xảy ra giống như một giấc ngủ sâu cay vậy. Cửu Châu không tin, nhất định không tin.

- Châu bé bỏng của anh!

Năm từ này dường như đã khắc cốt ghi tâm vào sâu trong trái tim của Cửu Châu thật rồi. Khóe môi cô cong nhẹ, răng trên cắn chặt vào môi dưới tới nỗi bật cả máu. Đôi mắt long lanh của cô cũng đã đỏ hoe.

- Cô nghĩ Nghị Phàm dễ dàng chết đến như thế cơ à?

Cửu Châu lạnh nhạt hỏi Marianne.

Phải! Lục Nghị Phàm là ai chứ? Chắc chắn anh sẽ không chết. Chí ít, cô còn phải bắt anh về, ép anh đứng trước mặt mình mà nói lời "yêu" với cô nữa chứ.

"Nghị Phàm, chồng nợ em duy nhất một từ. Nếu anh không về, đừng hòng em tha thứ cho anh!"

Cửu Châu hít sâu một hơi, đoạn quay trở lại phòng bệnh, nhờ Marianne dọn cơm cho cô ăn. Cửu Châu ăn rất nhiều, tới nỗi bụng nhỏ căng tròn, không thể nhét thêm nổi nữa.

Marianne ngồi bên cạnh nhìn cô, trong lòng không khỏi chua xót. Cô gái bé nhỏ này vậy mà lại đang lấy nỗi đau mà áp chế nỗi đau. Ngoài mặt Cửu Châu mạnh mẽ là thế, vậy mà...

Sau khi dùng bữa tối, Cửu Châu còn rất phối hợp với bác sĩ riêng để điều trị cơ thể tốt nhất. Mục đích của Cửu Châu, Marianne tạm thời chưa thể nghĩ ra.

- Cửu Châu, cô lạc quan như thế này, Thống Đốc chắc chắn sẽ rất vui.

Nghe Marianne nói, Cửu Châu chỉ cười nhẹ:

- Marianne, cô có thể giúp tôi một việc được không?

Chưa cần suy nghĩ gì nhiều, Marianne lập tức gật đầu.

- Tôi muốn đích thân lọc xương, tróc da kẻ nào đã hãm hại Nghị Phàm, tận tay trả thù cho chồng tôi!

Bình luận

Truyện đang đọc