Lục Nghị Phàm mơ hồ mở mắt, cảm thấy trên ngực mình như đang có một vật gì đó nặng nặng đè chặt, tức thời khó chịu, toan dùng tay đẩy ra.
Tuy nhiên, cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay truyền tới khiến anh chợt giật mình. Trong cơn mê man, Lục Nghị Phàm dùng tay bóp bóp thử, tiếp sau đó là xoa xoa, nắn nắn. Ái chà, mềm quá đi!
Sau khi đã xoa nắn cho đã, định thần lại và mở hẳn mắt ra, Lục Nghị Phàm không giấu nổi nét sững sờ. Cửu Châu đang nằm bò trên người anh, hai tay thon dài vòng lên ôm siết cổ Lục Nghị Phàm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngáy o... o...
Hai mắt Lục Nghị Phàm chợt sa sầm xuống. Đang yên đang lành, người đẹp thường ngày cau có, đanh đá là thế, hôm nay bất ngờ dâng lên tận miệng.
Cửu Châu đang ngủ say, bất ngờ cảm thấy mình bị đè xuống dưới đất, bầu ngực liên tục bị xoa nắn đến mức mềm nhũn. Cô hốt hoảng mở choàng mắt, trông thấy Lục Nghị Phàm đã tỉnh từ lúc nào, tay chân còn đang kìm chặt cô, u mê đến cực điểm.
- Lục Nghị Phàm, mau buông tôi ra!
Cửu Châu sợ hãi hét ầm lên, giơ chân đạp mạnh vào hạ bộ của anh. Lục Nghị Phàm đau điếng người, lập tức thu chân về, dùng tay ôm lấy vật nhỏ đang cứng ngắc lại.
- Em độc ác một vừa hai phải thôi chứ? Em biết em làm thế này, nó sẽ chết yểu ngay tức khắc hay không?
Lục Nghị Phàm điên tiết la lớn. Cơn đau tê buốt nơi hạ thân khiến miệng anh không ngừng xuýt xoa, nhăn mặt mà nổi cáu.
Mặc kệ cho Lục Nghị Phàm gầm gừ trong cuống họng, trong đầu Cửu Châu lúc này chỉ hiện lên hai chữ "phải chạy". Cô co người bò nhanh về phía mớ quần áo, toan nhặt lên để mặc lại. Tuy nhiên, động tác của Lục Nghị Phàm đã nhanh hơn. Anh nhoài người về phía cô, trực tiếp kéo Cửu Châu đè lại dưới thân, triệt để mà khóa trụ cô trong lòng.
- Lục Nghị Phàm, anh đang bị sốt cơ mà?! Mau buông tôi ra!
Cửu Châu liên tục la hét. Đến giờ này, cô mới thấy hành động cởi áo, dùng thân sưởi ấm của mình là sai. Có hối hận bội phần thì cũng đã quá muộn.
Lục Nghị Phàm tựa như con sói lớn, nhe nanh, giương vuốt, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô. Mặc dù đầu óc Lục Nghị Phàm vẫn còn choáng váng, thế nhưng, trước cơ thể mềm mại, đẹp như tranh vẽ thế này, anh không thể nào nín nhịn được nữa.
- Ồn ào quá!
Giọng nói của Lục Nghị Phàm đã khàn đặc. Dục vọng cực điểm đã che mờ đôi mắt của anh. Mặc cho Cửu Châu vùng vẫy đến thế nào, Lục Nghị Phàm vẫn hung hăng mà lột bỏ chiếc quần lót màu kem của cô, ném sang bên cạnh.
Toàn thân trắng nõn, da thịt mềm mại tựa sứ của Cửu Châu như đang mời gọi Lục Nghị Phàm.
Cô sợ hãi tới nỗi run lẩy bẩy, liên tục cầu xin anh:
- Anh đã nói... sẽ không động đến tôi cho tới ngày sinh thần năm ba mươi mốt tuổi của mình cơ mà? Thống Đốc nói lời phải giữ lấy lời. Anh...
- Tôi đã bảo em quá ồn ào. Ngậm miệng lại!
Lục Nghị Phàm nhăn nhó, hậm hực mà cắt ngang lời của cô. Không để cho Cửu Châu có cơ hội nói thêm bất cứ một điều gì nữa, anh lấy chiếc áo sơ mi của mình, đem buộc chặt hai cổ tay của cô lại trên đỉnh đầu.
Vật tượng trưng của đàn ông đã vươn ra mạnh mẽ, hiện tại nó đang muốn phá kén mà thỏa sức vẫy vùng. Đôi chân thon dài của Cửu Châu bị Lục Nghị Phàm đẩy rộng sang hai bên, vòng qua thắt lưng anh mà giãy giụa.
Ưmmmm...
Bờ môi căng mọng, ngọt ngào này luôn khiến Lục Nghị Phàm chết mê chết mệt. Chiếc lưỡi linh hoạt của anh không ngừng công kích miệng cô, thỉnh thoảng lại cắn mạnh vào môi dưới Cửu Châu, làm cho cô khó thở mà lắc lắc đầu chống cự.
Cửu Châu cảm thấy bản thân bắt đầu mềm nhũn. Khuôn ngực căng tròn liên tục bị anh cắn mút, xoa nắn đến tê dại.
- Em xem đi. Cơ thể em thành thật hơn miệng em nhiều.
- Cút đi!
Cửu Châu nức nở chống cự trong vô vọng.
Lục Nghị Phàm vẫn không có ý định buông tha cho cô lần này. Cơ thể anh đỏ ửng, nóng hổi, da thịt mềm mại dính sát lên nhau, chẳng thể nào tách rời.
Mỗi một nơi trên cơ thể của Cửu Châu đều in lại dấu hôn đỏ chói. Cô cong người giẫy giụa, hơi thở mỗi lúc một dồn dập.
Đến khi bàn tay anh đặt xuống nơi sâu kín nhất, Cửu Châu chỉ còn biết khóc thét trong sợ hãi. Nơi đó của cô ấm nóng, ướt át, vô cùng ngọt ngào, Lục Nghị Phàm đã hoàn toàn rơi vào trầm luân.
Anh dùng ngón tay xoa xoa bên dưới vùng cơ mật của cô, miệng lưỡi bỏng rát liên tục liếm láp vành tai Cửu Châu, đắc ý mà châm chọc:
- Đây cũng là lần đầu tiên của tôi. Em hãy thương cho chồng em ba mươi năm qua bị cấm dục đi!
Dứt lời, Lục Nghị Phàm ngồi thẳng lưng, làm động tác nửa ngồi nửa quỳ, trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể cô.
Cơn đau xé rách bên dưới khiến Cửu Châu hét lên thất thanh, móng tay sắc lạnh liên tục cào cấu vào khuôn ngực cứng rắn của Lục Nghị Phàm, nước mắt chảy đầm đìa, ướt nhẹp đôi gò má bỏng rát.
Theo mỗi động tác ra vào mãnh liệt của anh, cơ thể Cửu Châu lại nảy lên nảy xuống đến đó, mái tóc dài xõa sợi trước mặt càng khiến cô trở nên xinh đẹp, quyến rũ gấp bội phần.
Đây chính là thứ cảm giác sảng khoái cực đỉnh của dục vọng ư?
Lục Nghị Phàm sung sướng đến run người. Anh cúi xuống hôn khắp cơ thể cô, bàn tay lần xuống bờ mông to tròn, mềm mại kia mà nắn bóp.
Âm thanh va chạm liên tục phát ra, hòa trộn cùng tiếng rên rỉ mê hoặc của Cửu Châu càng làm dục vọng trong người Lục Nghị Phàm khó lòng mà dập tắt.
Hết lần này đến lần khác, anh ham muốn cô, giày vò cô trong đủ mọi loại tư thế.
- Em là phu nhân của tôi. Em phải phục tùng tôi!
- Cửu Châu... Hừ... hừ... Tôi sắp đạt cực khoái... Ưmmmm!!!
- Cửu Châu... Em ngọt ngào quá!
Cửu Châu đã hoàn toàn kiệt sức, để mặc cho Lục Nghị Phàm xoay cô trong đủ loại tư thế hết lần này đến lần khác.
Nước mắt cô đã cạn, cắn chặt môi mà cam chịu. Đời này, chỉ ngu dốt một lần mà thôi!