THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN, EM XIN ANH !

Trác Miêu Điểu cười tà mị, chưa để cho Cửu Châu kịp hỏi gì liền nói luôn một tràng:

- Cô yên tâm đi! Tôi sẽ không hại cô. Bây giờ tôi đưa cô đến một nơi, hy vọng cô chắc chắn sẽ thích thú.

- Không! Tôi lấy cớ gì để có thể tin anh không có ý muốn hại tôi?

Cửu Châu trừng mắt nhìn Trác Miêu Điểu, cảnh giác nắm chặt tay nắm cửa. Nếu anh ta định giở trò gì với cô, chắc chắn cô sẽ liều mạng nhảy ra khỏi đây.

Trước thái độ đầy cảnh giác của Cửu Châu, Trác Miêu Điểu chỉ cười nhạt. Một tay anh ta xoay vô lăng, tay còn lại thò vào trong túi áo, ném ra một chiếc điện thoại đã bị vỡ kính về phía Cửu Châu. Cô vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây chính là chiếc điện thoại đời mới của Lục Nghị Phàm mà anh luôn mang theo bên mình.

Bàn tay cô run run nắm chặt, hai mắt bắt đầu trở nên cay xè.

- Vì sao anh lại có nó?

Trác Miêu Điểu chỉ cong môi cười khẩy, sau đó vặn ga hết tốc lực, phóng thẳng ra phía ngoại thành.

Tòa nhà chính trị tối cao, trụ sở quân đội liên quốc gia...

- Thống Đốc Lục Nghị Phàm đã mất tích ba ngày, đến giờ vẫn chưa liên lạc được. Rốt cuộc, ngài ấy lại định giở trò quái quỷ gì đây?

Tổng thống Ngô Bách Thiện, tư thế ngồi hơi ngả ra sau, gương mặt hằm hằm giận dữ, tức mình đập thật mạnh tay xuống bàn. Tác phong làm việc từ trước tới nay của Lục Nghị Phàm đều đặc biệt và có một không hai. Anh vuốt mặt cũng không thèm nể mũi, kể cả có các cuộc họp khẩn từ năm mươi bang lân cận, vậy mà anh có thể thích đến họp thì đến, không thích thì phẩy tay ra hiệu hủy.

Hiện tại, ngoài vùng biên giới quốc gia đang xảy ra một sự việc khẩn cấp. Đường dây buôn bán và vận chuyển ma túy xuyên quốc gia do Tri Phương- ông trùm xã hội đen lớn mặt nhất đứng đầu cai trị đang hoạt động rất mạnh.

Tri Phương nổi tiếng tàn độc, tùy ý giết người dễ như trở bàn tay, đứng đầu cai quản hơn một trăm băng đảng xã hội đen. Móng vuốt của ông ta đã lan sang toàn bộ ba mươi quốc gia trên khắp thế giới.

Ngô Bách Thiện nhìn các vị cử tri khác bằng ánh mắt chán nản, chỉ chỉ tay về ghế Thống Đốc ngang hàng với mình, hiện tại đang bị bỏ trống, buồn phiền nói:

- Mau mau cử người đến dinh thự Thống Đốc, tìm ngài ấy đến đây càng sớm càng tốt để còn bàn bạc phương hướng đối phó với đám người Tri Phương.

Cửu Châu bị Trác Miêu Điểu đem tới một căn nhà cấp bốn tương đối xập xệ. Phía trước căn nhà là một ao cá rải đầy lá khô. Có vẻ như ao cá hiện tại đã bị bỏ hoang từ lâu, bốc mùi ngai ngái vô cùng khó chịu.

Trác Miêu Điểu chỉ tay vào bên trong ngôi nhà, hất mặt bình thản nói:

- Bên trong là phòng của tôi. Cô hãy ngồi ở đó chờ, lát tôi sẽ vào sau.

Căn nhà không có nhiều đồ đạc, thế nhưng tương đối sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân của căn nhà này cũng rất cẩn thận. Trác Miêu Điểu lúi húi dọn dẹp một lát, sau đó mới rửa tay bước vào bên trong nhà.

Anh ta rót cho cô một cốc nước ấm, đoạn đặt mông ngồi xuống phía đối diện Cửu Châu, chậm rãi nói từng tiếng:

- Lục Nghị Phàm chưa chết!

- Cái gì? Anh nói lại lần nữa cho tôi nghe!

Hai mắt Cửu Châu sáng rực, gấp gáp cất giọng hỏi dồn.

Không thể nào!

Trận nổ lớn đến mức khủng khiếp như thế, chắc chắn ngay cả một người có võ nghệ cao cường đến thế nào cũng không thể thoát nổi số kiếp này. Mặc dù cô rất muốn tin Lục Nghị Phàm còn sống, thế nhưng điều này lại nằm ngoài suy nghĩ của cô.

Nhìn gương mặt ngập tràn nghi ngờ của Cửu Châu, Trác Miêu Điểu càng thêm phần hứng thú:

- Tôi khẳng định chắc chắn, Lục Nghị Phàm còn sống. Và tôi biết chỗ anh ta ở là nơi nào. Tôi sẽ chỉ cho cô với điều kiện cô phải đáp ứng theo yêu cầu của tôi!

- Chỉ bằng một chiếc điện thoại vỡ nát, tôi sẽ không bao giờ tin anh!

Cửu Châu không cần suy nghĩ gì nhiều, lập tức gạt phăng.

Trác Miêu Điểu vẫn không tỏ ra bực bội. Anh ta rút điện thoại, mở album ảnh, đoạn đưa về phía Cửu Châu.

Lập tức, hai mắt Cửu Châu bèn tối sầm lại. Bên trong bức ảnh là hình ảnh Lục Nghị Phàm đang nằm hôn mê trên giường, gương mặt xây xước, hai mắt nhắm nghiền vô cùng mệt mỏi.

Nghị Phàm... còn sống!

Cửu Châu đưa tay lau đi những giọt nước mắt vui sướng vì hạnh phúc. Chỉ cần anh còn sống, cô chắc chắn sẽ đứng trước mặt anh, thú nhận tình cảm với anh.

Không để Cửu Châu xem lâu, Trác Miêu Điểu vươn tay thu lại điện thoại.

- Anh hãy nói đi. Điều kiện của anh là gì?

- Nằm lên giường và cởi áo ra!

Trác Miêu Điểu lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc