Không biết đã qua bao lâu, Lục Nghị Phàm mới chịu rút ra khỏi cơ thể Cửu Châu. Anh cúi xuống hôn lên trán cô một cách trìu mến, sau đó nằm vật sang bên cạnh người cô mà thở hổn hển.
Hai người cứ thế nằm yên lặng, không ai chịu nói với ai bất kì một lời nào. Nơi cổ mộ tăm tối, chỉ có chút ánh sáng leo lét từ một vài khe hở trên vách tường phát ra, không thể phân biệt được đâu là ngày, đâu là đêm.
Cửu Châu chậm rãi ngồi dậy. Hai chân cô hiện tại đã tê buốt, dù cô đã dùng hết sức đứng dậy, vậy mà vẫn bị ngã, may mà có Lục Nghị Phàm nhanh tay đỡ lấy.
- Đừng chạm vào tôi! Súc sinh!
Giọng nói của Cửu Châu đã trở nên nghẹn ngào. Cô hận. Rất hận anh. Cô chỉ muốn một tay bóp chết Lục Nghị Phàm. Làm ơn mắc oán, bây giờ Cửu Châu mới thấm thía câu này.
Trước cơn giận dữ của Cửu Châu, Lục Nghị Phàm lại vô cùng bình thản. Anh mặc lại quần áo, ung dung đáp:
- Trước sau gì em cũng thuộc về tôi. Hơn nữa, là tự tay em cởi quần áo của mình trước, còn trách ngược lại tôi ư?
Chát!
Bàn tay Cửu Châu tát thật mạnh lên má phải của Lục Nghị Phàm, tới nỗi khóe miệng của anh rỉ ra một chút máu.
- Khốn nạn! Lục Nghị Phàm, đợi thoát ra khỏi đây, chúng ta ly hôn đi!
- Em câm miệng lại ngay cho tôi!
Lục Nghị Phàm một tay bóp cổ Cửu Châu, tay còn lại đè ép cô lên vách hang cổ mộ, gằn giọng nói chậm từng tiếng:
- Đàn bà cũng chỉ là chỗ để cho tôi thỏa mãn xả dục. Em là cái thá gì mà dám lên tiếng phản kháng?
Dứt lời, Lục Nghị Phàm sục sôi điên tiết, dùng tay xé đứt chiếc áo thể thao mà Cửu Châu vừa mới mặc lại. Sau đó anh liền cúi xuống há miệng mà mút mạnh vào đôi môi của cô. Cửu Châu đứng im không nhúc nhích, giống như người vô hồn, tùy ý cho anh làm càn.
Roẹt!
Chiếc quần dài của Cửu Châu bị Lục Nghị Phàm kéo xuống đến đầu gối, đoạn anh lật úp người cô lại, không nói không rằng mà lại trực tiếp đâm thẳng vào trong. Lần này là anh cố ý hành hạ cô, cưỡng đoạt cô, dạy cho cô bài học nhớ đời vì dám phản kháng lại anh.
Cứ mỗi một nhịp ra vào, Lục Nghị Phàm lại gằn giọng mà châm biếm:
- Em là vợ tôi, phục vụ chồng mình, đây là nghĩa vụ của em.
- Chẳng phải em mắng nhiếc tôi là đồ cầm thú, súc sinh hay sao? Phải đấy! Lục Nghị Phàm chính là súc sinh đấy, súc sinh thèm muốn em, súc sinh say mê cơ thể của em. Em vừa ý chưa???
Cửu Châu đã hoàn toàn kiệt quệ, đến cả kéo quần lên cô cũng không thể nào làm được nữa. Cô ngồi gục xuống mặt đất, một lần nữa lại bị cơn đau tê tái xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, trong lòng mỗi người đều theo đuổi những dòng cảm xúc phức tạp khác nhau. Nếu như Cửu Châu có thể quay ngược lại năm tiếng đồng hồ trước, cô chắc chắn sẽ để mặc cho Lục Nghị Phàm chết cứng vì sốt.
Rầm..rầm...
Cú đẩy mạnh Cửu Châu vừa rồi đã làm cho thành cột cổ mộ rung lắc dữ dội. Đất đá bên trên vách hang bắt đầu ào ào rơi xuống, tựa hồ như chúng sắp sụp đổ đến nơi.
- Chết tiệt! Chúng ta mau đi thôi!
Lục Nghị Phàm kéo tay Cửu Châu đi theo mình, cố gắng tránh khỏi đám đá khô đang rơi vãi xuống dưới đất.
Tuy nhiên, Cửu Châu chỉ lạnh lùng hất tay ra khỏi người anh, sau đó tự mình bước đi lên trước. Sau sự việc lần này, khoảng cách giữa cô và Lục Nghị Phàm lại chứa thêm một lỗ hổng lớn, khó lòng có thể hàn gắn lại được.