THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Ngay khi Trác Khiêm đang đứng hình, Thẩm Gia Lan đã dời mắt đi như không có chuyện gì xảy ra. Y nhìn đám đông ồn ào dưới khu vườn nhỏ bằng ánh mắt hờ hững, sau đó xoay người biến mất khỏi ban công.

Trong phút chốc, bàn tay bóp lấy cổ Trác Khiêm biến mất.

Trác Khiêm cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vã quay đầu đi chỗ khác, nhưng trái tim đang đập điên cuồng vẫn không bình ổn lại được.

Thẩm Gia Lan có nhận ra cậu không?

Chắc là không đâu…

Cậu mặc đồ nữ, hơn nữa còn đội tóc giả và trang điểm như vậy nữa, mắt Thẩm Gia Lan cũng không thể nhìn xuyên thấu, lẽ nào lại nhận ra cậu bằng hai ba cái liếc nhìn được.

Nhưng nghĩ từ một góc độ khác, nếu Thẩm Gia Lan không nhận ra cậu, thì tại sao mới nãy lại nhìn cậu trân trân như thế? Cứ như muốn nhìn xuyên thủng cậu vậy.

Lẽ nào Thẩm Gia Lan yêu phiên bản mặc đồ nữ của cậu từ cái nhìn đầu tiên?

Cái suy nghĩ vớ vẩn này vừa trồi lên đã bị Trác Khiêm bác bỏ ngay lập tức.

Không thể nào không thể nào…

Chắc chắn không có khả năng đó!

Thẩm Gia Lan chính là thụ chính trong truyện đam mỹ, sao có thể yêu một “cô gái” từ cái nhìn đầu tiên?

Huống chi, tình cảm giữa Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đã có dấu hiệu nảy mầm. Thẩm Gia Lan hiện tại chắc hẳn sẽ không để tâm đến một người lạ mới đúng.

Vậy là rốt cuộc Thẩm Gia Lan có nhận ra cậu hay không?

Trác Khiêm nghĩ bâng quơ đủ thứ chuyện, đau hết cả đầu vẫn không có được đáp án chính xác.

Cậu lén nhìn về hướng Yến Thư Dương và Ninh Phong, phát hiện hai người kia vẫn chưa nhận ra gì như cũ, ngược lại còn đứng trước hòn non bộ cách xa đám đông, vừa nghịch điện thoại vừa trò chuyện.

Trác Khiêm thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể tự an ủi rằng ít nhất Yến Thư Dương và Ninh Phong không nhận ra cậu.

Thật ra so với Thẩm Gia Lan, Yến Thư Dương và Ninh Phong còn khó chơi hơn, nhất là Ninh Phong, từ sự kiện cậu ta mất mặt ở căng tin xong, chắc là trong lòng vẫn còn ghi thù mình đây.

“Khiêm Khiêm?”

Giọng nói của Hướng Giai Tư chợt kéo Trác Khiêm khỏi mạch suy nghĩ, cậu hồi hồn mới nhận ra Hướng Giai Tư đang dùng khăn giấy cẩn thận lau mồ hôi trên mặt giúp cậu.

“Em không sao chứ?” Hướng Giai Tư lo lắng nói, “Tự dưng em đổ nhiều mồ hôi thế.”

Trác Khiêm gượng cười: “Không sao ạ.”

Nhưng Hướng Giai Tư không tin Trác Khiêm thật sự không sao, cô đứng dậy nói: “Hay là để chị nói vài lời với Liễu Nhứ, trạng thái của em hôm nay không ổn, đợi mai hẵng chụp tiếp.”

Cô liếc nhìn đám người hóng hớt, chán nản vỗ trán, “Ngày mai phải bắt Liễu Nhứ dọn bãi mới được. Mấy người này cũng thật là, y như chưa từng lên phố bao giờ.”

Nói xong, Hướng Giai Tư định qua chỗ Liễu Nhứ thì bị Trác Khiêm kéo lại.

Trác Khiêm rất ngại, quá trình quay chụp khi nãy đã lãng phí rất nhiều thời gian vì sự thiếu chuyên nghiệp của cậu. Vả lại, Liễu Nhứ đã bỏ ra lương ngày cao đến vậy, da mặt cậu có dày cỡ nào cũng không dám kết thúc công việc một cách qua loa.

“Em nghỉ đủ rồi.” Trác Khiêm nói, “Chị Giai Tư, chúng ta chụp tiếp đi.”

“Có thật là không sao không?”

“Không sao mà.”

Hướng Giai Tư thấy Trác Khiêm cứng đầu, cũng không khuyên nữa, quay người ra dấu tiếp tục với Liễu Nhứ.

Hòn non bộ cách đó không xa.

Đôi mắt Ninh Phong nhìn thẳng, không nhận ra điện thoại cầm không chắc đã rơi xuống đất, đến tận khi Yến Thư Dương nhặt điện thoại lên đưa cho cậu ta, cậu ta mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Yến Thư Dương buồn cười hỏi: “Đẹp đến vậy à? Coi cậu mất hồn mất vía kìa.”

Ninh Phong bình thường là một người mặt khá dày, bấy giờ lại giống như một cô vợ nhỏ bẽn lẽn, cậu ta sờ mũi, nhỏ tiếng nói: “Cậu không thấy cô ấy đẹp lắm sao?”

Yến Thư Dương nói: “Có đẹp cũng là bạn gái của anh Liễu Nhứ.”

“Đương nhiên là tôi biết, tôi cũng không định làm gì.” Ninh Phong nghe hiểu ý dặn dò trong lời Yến Thư Dương, vô thức lẩm bẩm, nhưng cậu ta nhanh chóng nghĩ tới chuyện gì đó, “Phải rồi, tôi nghe nói anh Liễu Nhứ là kiểu đó mà? Sao lại có bạn gái được?”

Yến Thư Dương buông điện thoại nhìn cậu ta: “Kiểu gì?”

“Là cái kiểu đó đó.” Ninh Phong không biết phải diễn tả sao, nghĩ một lúc lâu, giơ hai ngón trỏ đối nhau, “Kiểu đó, cậu hiểu không?”

Nụ cười trên mặt Yến Thư Dương nhạt đi, hắn nhìn Ninh Phong không chớp mắt một hồi, lắc đầu: “Tôi không hiểu lắm.”

Ninh Phong không nhịn được nữa: “Là đồng tính đó!”

Còn tưởng Yến Thư Dương sẽ ngạc nhiên, không ngờ Yến Thư Dương vẫn bình tĩnh như cũ, hai giây sau mới ồ một tiếng: “Cậu kỳ thị đồng tính à?”

Ninh Phong nghẹn họng ngay lập tức.

Ninh Phong khó hiểu, rõ ràng cậu ta đang nói về tin đồn của Liễu Nhứ, tại sao tự dưng Yến Thư Dương lại đá chủ đề lên người cậu ta?

Tuy rằng cậu ta chẳng có thiện cảm gì với đồng tính, nhưng trong tình huống này thì ắt không thể nói như vậy được.

“Tôi chỉ nói vu vơ thôi.” Ninh Phong ráng cười hai tiếng, “Người khác đồng tình hay không cũng không liên quan đến tôi, tôi không phải là được.”

Sau đó, cậu ta lại nói, “Nhưng cậu hỏi vậy chi?”

“Không có gì.” Yến Thư Dương nói, “Trời tối rồi, ngoài đây nhiều muỗi, chúng ta vào trong thôi.”

Dứt lời, xoay người rời đi ngay.

Ninh Phong ngơ ngác gãi đầu, không hiểu gì cả, nhìn theo bóng lưng Yến Thư Dương không quay đầu lại mà đi thẳng vào biệt thự.

Lần đầu tiên cậu ta thấy Yến Thư Dương biểu lộ cảm xúc rõ ràng lên mặt như vậy. Cậu ta ngẫm lại những lời mình đã nói, cũng không thấy có gì sai…

Từ từ!

Chẳng lẽ Yến Thư Dương thích con trai?!

Đó là lý do tại sao Yến Thư Dương mới không vui khi cậu ta bàn tán về Liễu Nhứ, cho rằng cậu ta kỳ thị đồng tính.

Ninh Phong càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhớ lại thái độ của Yến Thư Dương đối với Thẩm Gia Lan, cậu ta chợt hiểu ra điều gì đó.

Bảo sao!

Bảo sao cậu ta cứ thấy bầu không khí giữa Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan cứ quai quái kiểu gì. Đặc biệt là khoảng thời gian mà họ cãi nhau gần đây, Thẩm Gia Lan cứ thấy Yến Thư Dương là trốn, Yến Thư Dương đuổi theo dỗ Thẩm Gia Lan, có giống bạn bè chỗ nào đâu? Rõ ràng là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau!

Ninh Phong bị bí mật kinh thiên động địa mà mình tự phát hiện ra dọa sợ, nhưng không dám chia sẻ với ai, vừa đau khổ nín nhịn vừa vội vội vàng vàng đuổi theo Yến Thư Dương.



Sắc trời càng tối, cuối cùng thì đám đông hóng hớt cũng tản bớt, chỉ còn lại vài người đứng xem.

Trác Khiêm chụp nhiều đến mức cổ đơ cứng, may là ảnh của Liễu Nhứ không ép người mẫu phải liên tục cười, chứ không thì Trác Khiêm nghĩ hàm mình sẽ rớt luôn mất.

Lúc kết thúc công việc đã là tám giờ tối.

Liễu Nhứ đeo chiếc máy ảnh trước ngực, bước đến vỗ bả vai Trác Khiêm: “Hôm nay em làm tốt lắm, ngày mai tiếp tục phát huy.”

Bây giờ Trác Khiêm mới nhớ tới một vấn đề: “Anh Liễu Nhứ, chúng ta phải chụp mấy ngày ạ?”

Liễu Nhứ chống cằm ngẫm nghĩ: “Theo tiến độ hiện tại, chắc là sẽ chụp ba ngày. Vừa hay ba ngày sau chính là sinh nhật ông ngoại họ của anh, em ăn uống xong rồi đi cũng được.”

Trác Khiêm còn mong gì hơn, vội gật đầu đồng ý.

Mới nãy còn sầu não nghĩ làm sao để mở miệng xin ở lại, không ngờ niềm vui đến nhanh như thế.

Thật ra, cậu cũng không biết làm sao để ngăn Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương phát triển thêm một bước.

Hồi trước cậu vẫn còn hy vọng rằng nếu Thẩm Gia Lan không bị Yến Thư Dương thuyết phục thì hẳn là sẽ không xảy ra tình tiết kế tiếp, nhưng cậu lại coi nhẹ sức ảnh hưởng của Yến Thư Dương trong lòng Thẩm Gia Lan.

Cậu định ba ngày sau sẽ thủ sẵn ở gần đây, đợi khi tình tiết diễn ra thì nghĩ cách lẻn vào. Dù sao cậu cũng có số điện thoại của Thẩm Gia Lan, chỉ cần giả vờ gọi cho Thẩm Gia Lan ngay trước mặt đám người đó thì chắc là họ sẽ không nghi ngờ gì đâu. Khi đó, cậu chỉ cần tách Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương ra là được.

Giờ tự nhiên lược bỏ được mấy bước rườm rà phía trước đi, cậu lại không biết phải làm sao.

Chung quy cậu cũng không thể mặc đồ nữ đi gặp Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đâu đúng không?

Nhưng nếu mặc đồ nam, vậy cậu phải giải thích lý do mình có mặt ở đây kiểu gì?

Trác Khiêm nghĩ nhức cả đầu, tạm thời không nghĩ ra cách hay thì thôi khỏi nghĩ, còn hai ngày nữa mà, từ từ rồi tính.

Thu dọn hiện trường xong, Liễu Nhứ bảo Hướng Giai Tư dẫn Trác Khiêm đi ăn, anh còn bận chuẩn bị bối cảnh chụp cho ngày mai. Anh định chụp ngoại cảnh vào sáng sớm, tối nay phải chuẩn bị tất cả đồ đặc cho xong trước.

Hướng Giai Tư biết Trác Khiêm khó xử, vốn định dẫn Trác Khiêm về phòng rồi bảo người giúp việc bưng đồ ăn lên, nhưng bọn họ vừa bước vào cửa lớn, lập tức có người giúp việc báo: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời đến phòng ăn.”

Hướng Giai Tư ngẩn ra, quay đầu nhìn Trác Khiêm, thấy Trác Khiêm trắng như cục bột cưới ánh đèn sáng rọi, mở to đôi mắt cún được tô điểm bằng phấn mắt xanh ngơ ngác nhìn cô.

Bờ môi Trác Khiêm không mỏng, Hướng Giai Tư tô ba bốn lớp son bóng màu đỏ, đôi môi bóng loáng chu ra trông rất đáng yêu.

Ngay cả nốt ruồi lệ nhạt màu bên khóe mắt của cậu cũng được Hướng Giai Tư cố ý tô đậm bằng eyeliner.

Hướng Giai Tư không chịu nổi phải ôm ngực, thở dốc.

Mía! Dễ thương quá rồi đó!

Sao hồi trước cô lại không phát hiện ra Trác Khiêm có năng khiếu giả làm con gái thế nhỉ!

Chỉ là cao gần 180cm thì có hơi xu, nếu khoảng 172cm thì hoàn hảo…

Hướng Giai Tư chửi thầm xong, vẻ mặt nặng nề, ráng nhịn nói: “Để chị dẫn em lên lầu thay đồ trước rồi hẵng đi ăn.”

Trác Khiêm nghe vậy, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không không, chị Giai Tư, chúng ta đi ăn trước đi.”

Hướng Giai Tư cũng muốn ngắm dáng vẻ này của Trác Khiêm lâu thêm chút nữa, nhưng vẫn do dự: “Em mặc vậy đi ăn có bất tiện không?”

“Không đâu.” Trác Khiêm vội nói, tuy cậu rất mắc cỡ, nhưng ít ra sẽ không bị người khác nhận ra. Nếu bị mấy người đó, nhất là Ninh Phong nhận ra thì tiêu đời.

Giấu được bao lâu thì cứ giấu thôi.

Bọn họ được người giúp việc dẫn đến phòng ăn, may là trong phòng ăn không có ai. Đợi bọn họ ngồi vào chỗ, người giúp việc mang ba món mặn, một món canh đã chuẩn bị sẵn lên, một bữa ăn thường ngày.

Cơm nước xong, bọn họ định đi thang máy lên tầng ba.

Đi đến trước cửa thang máy, Hướng Giai Tư bỗng nhớ ra túi xách còn đang để trong vườn, cô đưa thùng đạo cụ cho Trác Khiêm, vội vã xoay người đi ra ngoài.

Trác Khiêm ăn mặc rườm rà, tư thế bê hộp giấy có hơi cứng nhắc.

Đợi một lát, cậu mới nghe thấy tiếng “đinh”, cửa thang máy trước mặt từ từ mở ra.

Cậu vừa tính bước vào thang máy, đột nhiên phát hiện trong tháng máy có người, không chỉ một.

Cậu vội dừng bước, nhưng không kịp ngăn chiếc hộp trước ngực va phải người đi đầu kia.

Trác Khiêm hoảng hốt, ngẩng đầu lên định xin lỗi, kết quả bất ngờ đối diện với khuôn mặt của Thẩm Gia Lan gần ngay trước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc