THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Sau khi xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, Trác Khiêm cũng không dám mời Trác Duệ ngồi lại ăn tối cùng Liễu Nhứ. Cậu do dự vài giây rồi nhỏ giọng đáp: “Lát nữa em sẽ về với cậu ấy, được chứ?”

Vốn tưởng Trác Duệ sẽ không vui khi nghe nói thế, không ngờ anh ta đồng ý không cần suy nghĩ: “Đừng chơi đến khuya, nhớ về sớm đấy.”

Trác Khiêm vội vàng gật đầu.

“Vậy anh dẫn Trác Phi về trước đây.” Trác Duệ nói xong, không thèm liếc nhìn Liễu Nhứ đang nhìn anh ta với ánh mắt mong mỏi dù chỉ một cái, đi thẳng ra ngoài.

Trác Phi đang trông trẻ bên ngoài thỉnh thoảng ngóc đầu ngó vào phía trong, thấy anh trai mình xụ mặt đi ra, nhỏ hối hả nắm tay đứa nhỏ chạy tới.

“Anh hai!” Đôi mắt hạnh của Trác Phi tỏa sáng lấp lánh, “Anh ra kêu em đi ăn à?”

Trác Duệ liếc nhìn nhỏ: “Ừ.”

Trác Phi vui mừng, nắm tay đứa nhỏ tính bước vào trong quán ăn.

Nào ngờ nhỏ vừa bước một bước, cánh tay còn lại đã bị Trác Duệ níu lại.

“Trả đứa bé đó lại đi.” Trác Duệ nói, “Chúng ta về ăn tối.”

Sự vui mừng trên mặt Trác Phi cứng đờ, nhỏ vừa ngạc nhiên vừa ngập ngừng hỏi: “Về đâu?”

Trác Duệ vô cảm: “Về nhà.”

Trác Phi: “…”

Trác Duệ chẳng buồn dỗ dành Trác Phi đang gân cổ lên gào thét nữa.

Đầu óc anh ta bây giờ cực kỳ hỗn loạn. Vô số chuyện đã từng xảy ra với Liễu Nhứ như một đống sợi len lộn xộn, đầy ắp, tắc nghẽn thần kinh anh ta. Hiện tại anh ta chỉ muốn tìm một chỗ không có ai, ngồi xuống, yên tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Trác Phi gào muốn rát họng, người qua đường cũng lần lượt quay đầu nhìn nhỏ với ánh mắt kỳ thị, chỉ riêng Trác Duệ là không hề phản ứng. Nếu là thường ngày thì Trác Duệ mặt mỏng đã xấu hổ đỏ mặt từ lâu rồi.

Một lúc lâu sau, vẫn là Trác Phi tự thấy nhục trước, nhỏ cúi đầu, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, dẫn đứa bé kia trả về.

Liễu Nhứ vẫn định đuổi theo Trác Duệ, nhưng cân nhắc đến việc bản thân còn đang giữ trẻ, đành phải nhờ Thẩm Gia Lan giúp đỡ.

Thẩm Gia Lan từ chối không thương tiếc: “Không.”

“Gia Lan, em giúp anh lần này thôi, mai mốt có em nhờ gì anh cũng ráng giúp mà.” Liễu Nhứ chắp tay trước ngực, sốt ruột cầu xin, “Hoặc là để anh gọi người đến rước thằng bé về, em trông giúp anh một lát là được.”

Thẩm Gia Lan nói: “Không.”

“Trông một tiếng thôi?”

“Không.”

“Nửa tiếng!” Liễu Nhứ nói, “Chỉ trông nửa tiếng thôi được không?”

Lần này Thẩm Gia Lan trực tiếp cho anh ăn bơ, vẫy tay kêu nhân viên phục vụ đến gọi món.

Hết cách, Liễu Nhứ chỉ có thể dương ánh mắt xin sự giúp đỡ sang Trác Khiêm.

Trác Khiêm còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Gia Lan đã đưa tay che mắt cậu lại.

Trác Khiêm không thấy mặt Liễu Nhứ nhưng có thể nghe thấy giọng nói lạnh băng nồng nặc sự bất mãn của Thẩm Gia Lan, y không hề đồng cảm với tình cảnh của anh, “Tự làm tự chịu. Em thấy anh ta không đánh anh một trận là may lắm rồi.”

Trác Khiêm thấy buồn cười, thầm nghĩ đúng là phong cách hành sự của Thẩm Gia Lan, không giải quyết được bằng lời nói thì dùng nắm đấm.

“Anh sẽ xin lỗi cậu ấy đàng hoàng.” Liễu Nhứ chán nản ủ rũ nói, “Ban đầu anh đâu nghĩ chi xa, chỉ là thấy chọc vui thôi.”

Anh không ngờ Trác Duệ sẽ phản ứng mạnh như vậy. Nếu biết trước sẽ có kết cục thế này thì ngay từ đầu đã không lừa Trác Duệ.

Không thể không thừa nhận, chuyện này khiến anh có cảm giác thất bại nặng nề.

Trước đây anh đã từng hẹn hò với vài người, mặc dù thời gian quen nhau ngắn ngủi nhưng hầu như đều kết thúc không mấy vui vẻ. Anh sống theo chủ nghĩa bản thân là nhất, ít khi để tâm đến suy nghĩ của người khác. Dù biết những người yêu cũ hài lòng về mình thì anh cũng chẳng quan tâm. Đây là lần đầu tiên anh để ý đến suy nghĩ của một người như thế. Mặc dù chính anh cũng không biết rốt cuộc là mình thích Trác Duệ hay chỉ thấy người này thú vị mà thôi.

Liễu Nhứ bực bội gãi đầu liên tục, biến đầu tóc rối thành ổ quạ rồi cũng không thèm để ý. Đuôi mắt anh đỏ ửng, than ngắn thở dài trông rất tội nghiệp.

Nhưng Thẩm Gia Lan vẫn không hề dao động như cũ. Cứ hễ nhớ tới mấy chuyện Liễu Nhứ đã bịa đặt vô căn cứ là y lại muốn đánh anh một trận.

Liễu Nhứ tự mình gây chuyện, đừng có trách người khác.

“Nếu anh thật lòng thấy có lỗi với anh ta thì sau này đừng đến tìm anh ta nữa.” Thẩm Gia Lan không thèm nể tình anh em, lúc cần mỉa mai vẫn mỉa mai, “Buông tha cho anh ta đi. Sang năm anh ta phải thi đại học rồi.”

Liễu Nhứ khó khăn mở miệng: “Nhưng mà anh…”

Thẩm Gia Lan nhướng mày: “Anh thế nào?”

Liễu Nhứ rối rắm nửa ngày trời mới xoắn xít nói ra một câu: “Hình như anh rất thích cậu ấy.”

Thẩm Gia Lan nói: “Nhưng cái thích của anh chỉ làm phiền đến anh ta mà thôi.”

Liễu Nhứ không nói nên lời.

Tuy rằng trong lòng anh hiểu rõ những lời Thẩm Gia Lan nói đều đúng, nhưng anh không cam tâm, không cam tâm phải buông bỏ như vậy.

Vốn dĩ anh không hề có dự định sẽ xây dựng sự nghiệp ở thành phố D. Nhà anh không ở thành phố D, anh cũng không lớn lên ở đây. Trong kế hoạch tương lai của anh chưa từng có bóng dáng của thành phố D. Dù thế, anh vẫn quyết định mua nhà, mua xe không chút do dự, thậm chí còn dời công việc về đây. Nếu cứ từ bỏ như thế này thì tất cả những việc anh đã làm còn ý nghĩa gì nữa?

Cuối cùng, Liễu Nhứ vẫn không đuổi theo, anh cũng hiểu dù có đuổi theo Trác Duệ cũng tạm thời không thể thay đổi được ấn tượng của Trác Duệ đối với mình.

Liễu Nhứ thở dài, kêu nhân viên phục vụ tới gọi đồ uống cho cháu trai.

Cháu trai nhỏ tì lên trang thức uống trong thực đơn một lát, bàn tay nhỏ bé chỉ lên trên, giọng nói ngọt ngào: “Dì ơi, cháu muốn cái này.”

Nhân viên phục vụ cầm giấy bút, cười nói: “Một ly chanh dây đúng không?”

Cháu trai nhỏ không hiểu nhân viên phục vụ đang nói gì nhưng vẫn nghiêm trang gật đầu.

Liễu Nhứ bên cạnh nói: “Con nít không nên uống nước đá. Phiền đổi thành nhiệt độ thường, cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ đáp vâng, ghi chú xong định rời đi.

“Đợi đã.” Thẩm Gia Lan đột nhiên gọi nhân viên phục vụ lại, nói, “Thêm một ly chanh dây nữa.”

Trác Khiêm vội chèn thêm: “Thêm đá, cảm ơn.”

Thẩm Gia Lan nói: “Không đá.”

Trác Khiêm bất mãn nhìn Thẩm Gia Lan: “Em muốn thêm đá.” Trong trung tâm mua sắm bật máy sưởi công suất mạnh quá, cậu cởi áo khoác ra vẫn thấy nóng.

Thẩm Gia Lan giữ thái độ kiên quyết: “Mấy hôm trước em còn ho đó, không được uống đá.”

Trác Khiêm cạn lời, phản bác: “Đó là chuyện từ bữa Tết rồi mà.”

Nói qua nói lại, hai người bắt đầu cãi nhau, nhưng nhân viên phục vụ vẫn nghe theo lời Thẩm Gia Lan, gấp gáp xác nhận hai ly chanh dây nhiệt độ thường rồi rời đi ngay.

Mãi đến khi cơm nước xong, Trác Khiêm cũng vừa hay tiêu hết cơn giận, lại kéo Thẩm Gia Lan đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Liễu Nhứ nắm tay cháu trai nhỏ đi đằng sau, ngẩn người nhìn Trác Khiêm đang nắm tay Thẩm Gia Lan.

Trước khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Trác Khiêm dẫn cháu trai nhỏ đi vệ sinh.

Liễu Nhứ và Thẩm Gia Lan đợi trên bãi đất trống bên ngoài trung tâm mua sắm.

Gió đông lạnh thấu xương, mọi người đều thích ở lại trong trung tâm mua sắm có bật máy sưởi, bởi vậy hầu như xung quanh bọn họ chẳng có bóng người qua lại.

Đêm nay trời đẹp, ánh trăng mờ ảo tựa như một lớp lụa mỏng, phủ lên thành phố tĩnh lặng đang say giấc. Chỉ có những lúc thế này, ta mới tìm thấy sự yên tĩnh của thành thị phồn hoa.

Liễu Nhứ châm một điếu thuốc, quay đầu hỏi Thẩm Gia Lan: “Muốn không?”

Thẩm Gia Lan lắc đầu.

Liễu Nhứ cất hộp thuốc lá vào túi áo, phà ra một làn khói lượn lờ, xuyên qua làn khói mỏng có thể thấy anh đang cau mày, dáng vẻ đầy tâm sự.

Dù vậy, anh vẫn không quên trêu ghẹo Thẩm Gia Lan: “Đã thành niên rồi mà vẫn không hút thuốc?”

Thẩm Gia Lan bình thản đáp: “Có liên quan gì không?”

Nghe nói vậy, Liễu Nhứ đột nhiên hạ bàn tay đang kẹp điếu thuốc xuống, sáp đến quan sát Thẩm Gia Lan kỹ lưỡng một lượt.

Mặt Thẩm Gia Lan không đổi sắc, mặc cho Liễu Nhứ quan sát.

Liễu Nhứ nhìn xong, từ từ đứng thẳng người, tặc lưỡi: “Anh cứ tưởng em rất lý trí, không ngờ em cũng là kiểu não yêu đương.”

Thẩm Gia Lan không nói gì.

Liễu Nhứ cười hả hê khi người gặp họa: “Tết Nguyên Đán này không thèm về nhà, chọc ông nội em tức gần chết. Ông ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện trên đời, chỉ cần ông ấy điều tra một chút thì chẳng khó để đoán ra quan hệ giữa hai đứa.”

Cuối cùng Thẩm Gia Lan cũng có phản ứng, đáp: “Thì sao?”

Liễu Nhứ hỏi: “Em không lo à?”

Thẩm Gia Lan nói: “Em chưa từng có ý định sẽ giấu giếm bất cứ ai.”

Liễu Nhứ cười: “Nếu bọn họ ngăn cản hai người ở bên nhau thì sao?”

Giọng nói Thẩm Gia Lan bình tĩnh: “Bọn họ không thể can thiệp vào quyết định của em.”

Câu này khiến Liễu Nhứ sững sờ một lúc lâu.

Mặc dù người thừa kế hợp pháp của nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Gia Lan, nhưng chi thứ của nhà họ Thẩm rất đông con cháu. Mọi người có quen biết nhau từ nhỏ, Liễu Nhứ có biết năm sáu người cùng tần số. Nhưng tất cả bọn họ đều không có ý định thú nhận với người nhà, thậm chí còn có người chấp nhận đi xem mắt với con gái theo sự sắp xếp của gia đình.

Liễu Nhứ đã là người dám gánh trách nhiệm nhất trong số đó. Anh thú nhận tính hướng của mình với người nhà, cũng nói thẳng mình sẽ không làm lỡ dở cuộc đời của bất kỳ cô gái nào. Tuy nhiên, những gì anh có thể làm cũng chỉ đến đó. Anh nghĩ cả đời này anh cũng không có can đảm dẫn người yêu về gặp gia đình.

Lúc trước Liễu Nhứ vẫn luôn đinh ninh cho rằng Thẩm Gia Lan là đứa nhỏ xấu tính bị người lớn chiều quá sinh hư, không ngờ đứa nhỏ này còn dũng cảm hơn anh.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy hổ thẹn khi đối diện với Thẩm Gia Lan.

Liễu Nhứ dập tàn thuốc, vứt vào thùng rác, anh mỉm cười vỗ bả vai Thẩm Gia Lan: “Anh thật sự ghen tị với dũng khí của em.”

Thẩm Gia Lan gỡ tay anh ra, cười nhạt nhìn anh: “Nếu anh ở vị trí của em, có lẽ anh cũng sẽ có dũng khí giống em thôi.”

Liễu Nhứ khó hiểu: “Tại sao?”

“Ông nội em đã đi công chứng từ lúc em còn rất nhỏ, ít nhất 80% tài sản của nhà họ Thẩm sẽ thuộc về em. Trước khi em thành niên thì để cho ba quản lý, một khi em đủ tuổi thì có quyền lấy lại những thứ thuộc về em bất cứ lúc nào.” Thẩm Gia Lan nheo mắt, cười cực kỳ đẹp, y vỗ lên bả vai Liễu Nhứ, “Tiền chính là dũng khí.”

Liễu Nhứ: “…”

Anh muốn rút lại mấy câu vừa nói về dũng khí của Thẩm Gia Lan.



Chớp mắt đã đến ngày khai giảng, sau khi báo về thì Thẩm Gia Lan đã được tài xế nhà họ Thẩm cứ đến rước đi.

Trong phòng ký túc xá, Kiều Kiệt, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên xây quanh Trác Khiêm.

“Thẩm Gia Lan ở nhà cậu nguyên kỳ nghỉ đông thật hả?” Kiều Kiệt không thể tin nổi, “Hai người đã tiến triển đến bước vào rồi?”

Trác Khiêm ngồi im trên ghế như chim cút, thành thật trả lời: “Ừ, nguyên kỳ nghỉ đông.”

Kiều Kiệt tiếp tục truy hỏi: “Còn gì nữa?”

Trác Khiêm giả ngu: “Còn gì là còn gì?”

Kiều Kiệt nháy mắt: “Hai người đã tiến triển đến bước vào rồi?”

Trác Khiêm: “…”

Kiều Kiệt nói: “Bước một? Bước hai? Hay tới bước cuối luôn rồi? Tôi bảo này, Khiêm Nhi, giữa hai thằng con trai cũng cần phải chú ý an toàn…”

Còn chưa nói xong, Lạc Trạch đã đánh cái bốp lên đầu Kiều Kiệt, Kiều Kiệt đau đớn la làng ai da.

“Nói gì có ích xíu được không?” Lạc Trạch cố nhịn không trợn mắt, sau đó mới nói với Trác Khiêm, “Cậu nên cẩn thận thì hơn. Chắc chắn ông nội Thẩm Gia Lan đã biết được quan hệ của hai người rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc