THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Trác Khiêm cảm thấy bản thân đúng là xui hết cứu.

Cậu chỉ ra ngoài để làm vài việc lặt vặt mà thôi, kết quả lại gặp hết chuyện này đến chuyện khác.

Thật ra so với Trịnh Thiện thì cậu càng không muốn gặp Thẩm Gia Lan. Không bàn đến Thẩm Gia Lan có hào quang nhân vật chính, trực giác mách bảo rằng Thẩm Gia Lan còn khó xơi hơn Trịnh Thiện đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhiều.

Nghĩ đến đây, Trác Khiêm vội vàng đứng thẳng người, cậu xoay mặt hướng về phía Thẩm Gia Lan, trong miệng vẫn còn lặp lại ba chữ thật xin lỗi.

Bọn họ đứng rất gần nhau, cách nhau không tới nửa mét, vì thế Trác Khiêm phát hiện ra chẳng những Thẩm Gia Lan không lùn hơn cậu mà còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Thẩm Gia Lan cao đến vậy sao?

Hình như còn cao hơn cả Yến Thư Dương!

Phát hiện này đã thay đổi ấn tượng của Trác Khiêm. Cậu vẫn luôn cho rằng Thẩm Gia Lan với tư cách là thụ hẳn là sẽ thiên hướng mảnh mai, nhỏ nhắn. Thế nhưng, tuy nhỏ nhắn thì không nhỏ lắm, mảnh mai thì quả thật rất mảnh mai.

Thẩm Gia Lan gầy hơn cậu tưởng. Mặc dù y mặc áo sơ mi họa tiết ngắn tay rộng thùng thình phối với chiếc quần âu, nhưng vẫn có thể nhận thấy đôi chân thon dài, phần da lộ ra dưới ánh đèn có màu trắng ấm, gân tay hiện lên rõ ràng.

Từ góc độ này, có vẻ Thẩm Gia Lan không phải bẩm sinh gầy gò, mà giống như gầy do đói mà ra.

Dời ánh mắt lên, trên mặt Thẩm Gia Lan như thể phủ một lớp băng mỏng, khóe miệng y mím chặt, gương mặt thấp thỏm của Trác Khiêm phản chiếu trên đôi mắt đen láy khuất dưới hàng mi dày.

Trác Khiêm không sợ Trịnh Thiện, nhưng lại rất e dè Thẩm Gia Lan. Cậu cực kỳ căng thẳng, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Gia Lan phản ứng gì, cậu do dự có nên lén chuồn đi hay không.

Đột nhiên, giọng nhân viên phát ra từ loa báo: “Số 43 có ở đây không? Mời số 43 đến quầy số 5.”

Cuối cùng Thẩm Gia Lan cũng di chuyển, y vô cảm cúi đầu nhìn số trong tay mình, sau đó xoay người đi về phía quầy lễ tân.

Trác Khiêm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn bọn Trịnh Thiện, ai ngờ bọn Trịnh Thiện trông còn hèn hơn cả cậu, núp hẳn sau hàng ghế chờ, lấp ló hai cái đầu y như ăn trộm trông về hướng này.

Vương Tử hừ, nói: “Cả đám, đúng là vô dụng, đều bị bạch liên hoa dọa mất hồn mất vía.”

Trác Khiêm nói: “Cậu thì hay rồi, thế sao vừa nãy không nói gì?”

Vương Tử có tật giật mình, ho khụ khụ: “Là do tôi sợ quấy nhiễu mạch suy nghĩ của cậu thôi…”

Trác Khiêm cười ha ha, cũng không vạch mặt cái hệ thống nhát cáy này.

Trước đó Vương Tử còn hùng hổ rêu rao đòi đấu tay đôi với Thẩm Gia Lan để giành lấy quyền sở hữu Yến Thư Dương, bây giờ sau khi biết Thẩm Gia Lan là người không dễ chọc thì còn rén hơn bất cứ ai.

Thẩm Gia Lan đi đến quầy lễ tân, lấy điện thoại và phiếu số đưa cho nhân viên.

Nhân viên phụ trách là một cô gái trẻ, dường như có biết Thẩm Gia Lan, cô liếc vội qua mặt Thẩm Gia Lan, hai má ửng đỏ, cười nói: “Em lại đến rồi, điện thoại này lại hỏng à?”

Thẩm Gia Lan lạnh lùng ừ một tiếng.

Phía sau y có ghế tựa, nhưng y không có ý định ngồi xuống, đứng thẳng như thân tre. Ngoại trừ nhân viên phía đối diện, gần như tất cả các cô gái có mặt ở đây là cố ý vô tình nhìn về phía y.

Trên đời này luôn có kiểu người như vậy, dù cho không làm gì, chỉ cần đứng một chỗ là đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Trác Khiêm rất ghen tị.

Tại sao cậu không thuộc kiểu người như thế?

Nhân viên xem xét điện thoại, tự lẩm bẩm: “Lần này hư hỏng nặng quá, em đã sửa chữa nhiều lần rồi, khi mang về nên giữ gìn cẩn thận chứ.”

Thẩm Gia Lan cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có thể cảm giác ánh mắt y vẫn đang dán chặt vào chiếc điện thoại hư hỏng nặng kia, y hỏi: “Còn sửa được không?”

Nhân viên nói: “Em đợi một lát, chị đưa cho kỹ thuật viên xem thử.”

Nhân viên đứng dậy đi vào phòng trong, Thẩm Gia Lan vẫn đứng trước quầy không nhúc nhích.

Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng thì thầm của Trịnh Thiện và bạn cậu ta.

“Điện thoại của Thẩm Gia Lan đã hư cỡ đó rồi, chắc chắn là không sửa lại được. Một đại thiếu gia lắm tiền như cậu ta mua ba bốn năm cái cũng không thành vấn đề, cần gì phải mất công sửa tới sửa lui chi vậy.” Trịnh Thiện không hiểu nổi hành vi của Thẩm Gia Lan.

“Sao mày biết sửa không được?”

“Cái điện thoại đó cùng dòng với cái cũ của tao, nhìn là biết bị người ta đập hư.” Trịnh Thiện nhớ tới cái điện thoại bị mẹ cậu ta đập, đau lòng đấm ngực.

Bạn của Trịnh Thiện ngạc nhiên nói: “Đù má, có người dám đập điện thoại của Thẩm Gia Lan à?”

“Ờ ha, ai gan to dữ vậy?” Trịnh Thiện gãi đầu, “Dù sao đi nữa, điện thoại của cậu ta chắc chắn không sửa nổi, bán ve chai còn không được mấy đồng, thà vứt vô thùng rác còn hơn.”

Vừa dứt câu, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cậu ta.

Trịnh Thiện vô thức ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc đối diện với ánh mắt Thẩm Gia Lan đang nhìn mình chòng chọc không chớp mắt.

Tuy Trịnh Thiện hoành hành ngang ngược trong trường, nhưng có cho cậu ta một trăm lá gan thì cậu ta cũng không dám chọc cỡ Thái tử nhà giàu chân chính như Thẩm Gia Lan hay Yến Thư Dương. Cậu ta vội dời ánh mắt, lúng túng ngậm miệng lại.

Trác Khiêm đứng cách đó không xa, quan sát tình hình, cậu lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định về trước.

Không ngờ cậu vừa chuẩn bị bước ra đã bị bọn Trịnh Thiện để ý đến.

Bọn Trịnh Thiện đứng dậy, sải bước tới, chặn đường cậu trước khi cậu kịp ra ngoài.

“Định đi đâu? Chúng ta còn chưa giải quyết xong mà.” Trịnh Thiện không e ngạiTrác Khiêm, thậm chí vì từng ăn quả đắng từ Trác Khiêm mà cậu ta còn muốn đập chết Trác Khiêm.

Trịnh Thiện và đứa bạn đều cao xêm xêm Trác Khiêm, nhưng được cái to con, hai người đứng song song, vừa hay chặn kín một bên cửa kính.

Trác Khiêm thông qua khóe mắt đo thử khoảng cách giữa mình với cánh cửa còn lại, hơi xa, cứ thế chạy thẳng thì tỷ lệ cao là sẽ bị bắt được, cậu đành vừa lén dịch từng chút vừa giữ chân bọn họ.

“Đây là nơi công cộng, cậu muốn gây sự ở đây à?” Trác Khiêm cười nói, “Trịnh Thiện, tôi nhớ mẹ cậu khắt khe lắm nhỉ? Chắc cậu không muốn bị mẹ biết được đâu đúng không?”

Hôm nay Trác Khiêm không còn trang điểm đậm nữa, trông dễ chịu hơn so với hồi trước nhiều, đường nét gương mặt đẹp trai khó khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét.

Nếu trước kia Trác Khiêm cũng sáng sủa thế này, có thể đã được nhiều người yêu thích rồi, ít nhất là cũng không đến mức bị người ta chỉ trỏ sau lưng.

Nhưng trong số đó chắc chắn không bao gồm Trịnh Thiện, vì cậu ta biết rõ ẩn dưới nụ cười vô hại của Trác Khiêm này là một linh hồn trà xanh cỡ nào. Chỉ cần nhớ tới Trác Khiêm áp đặt đạo đức chỉ trích cậu ta là tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Hôm nay tao nhất định phải cho mày một trận, không cho mày một bài học thì tao không mang họ Trịnh nữa.” Trịnh Thiện cười dữ tợn, cậu ta chống một tay lên cửa kính, tay còn lại siết nắm đấm kêu răng rắc, “Dám chơi méc? Tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc nhiều chuyện!”

Trác Khiêm biết Trịnh Thiện quyết tâm gây sự rồi, cậu một thân một mình đánh với cậu ta chưa chắc đánh lại, huống chi bên Trịnh Thiện có hai người.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Trác Khiêm đánh đòn phủ đầu, quật bịch thuốc trong tay vào mắt Trịnh Thiện và bạn cậu ta, nhân lúc hai người họ che mắt, vội vã chạy về phía cửa kính còn lại.

“** má!” Mắt Trịnh Thiện bị mép bịch cọ qua, nước mắt chảy ra vì đau, cậu ta hét lên với đứa bạn, “Nhanh, bắt thằng ranh đó lại!”

Đứa bạn đáp lời, vươn tay tóm lấy Trác Khiêm.

Đáng tiếc, chưa kịp chạm tay vào quần áo Trác Khiêm thì bỗng trước mắt tối sầm lại, hình như có người chắn đường, cậu ta chưa kịp phản ứng, người kia đã giơ nắm đấm nện lên mặt cậu ta.

“Áu!” Cậu ta la hét thảm thiết, rầm một tiếng, bị đánh ngã vào cửa kính, tiếng ồn lớn khiến hiện trường rơi vào hỗn loạn.

“Đánh nhau! Có người đánh nhau!” Một nhân viên gân cổ rống lên, “Có bảo vệ ở đây không? Mau tới can ngăn, tôi gọi báo cảnh sát.”

“Trời ơi… Chuyện gì đây?”

“Mọi người đừng qua đó!”

Mọi người tránh né, lấy Trịnh Thiện và bạn cậu ta là trung tâm, chừa ra một khoảng đất trống. Thời khắc này, người kia nắm cổ áo Trịnh Thiện đánh cậu ta, mỗi một đấm mạnh đều không lệch một li mà giáng vào người Trịnh Thiện, cậu ta không hề có sức phản kháng, không thể làm gì hơn ngoài vừa la hét vừa vắt giò lên cổ cố chạy.

Trác Khiêm hoảng hồn trước tình huống bất ngờ này, nhìn kỹ lại, người đang đánh Trịnh Thiện như điên kia không phải chính là Thẩm Gia Lan hay sao?

“ohmygod!” Vương Tử cũng sợ hết hồn, “Đây là bạch liên hoa gì? Hắc liên hoa thì có?”

Trác Khiêm sửa lại cho đúng: “Đây là lực sĩ liên hoa.”

Vương Tử tuyệt vọng ôm đầu: “Quan trọng là bộ dạng này của cậu ta có giống hoa sen xíu nào đâu! Chỉ có bề ngoài của cậu ta là hơi giống hoa sen thôi!”

Trác Khiêm thở dài.

Cậu cũng muốn phát biểu, không phải trong sách viết thụ chính mảnh mai yếu đuối à? Mảnh mai yếu đuối đâu? Đang yên đang lành tự dưng OOC!

Bên kia, lực sĩ liên hoa Thẩm Gia Lan vẫn đang dí đánh Trịnh Thiện, đánh Trịnh Thiện mặt mũi bầm dập, nằm lê lết trên đất rên rỉ. Y cưỡi lên người Trịnh Thiện, từ trên cao nhìn xuống, biểu cảm lúc nào cũng lạnh nhạt của y đã biến mất, chỉ còn lại vẻ tàn ác khiến người ta sợ hãi và sự u ám không thấy đáy trong đôi mắt.

“Mày vừa nói ném cái gì vô thùng rác hả?”

Trịnh Thiện bị đánh ngu người rồi, não không xử lý thông tin được nữa, ôm đầu khóc nức nở: “Hu hu hu tôi không có nói gì hết, đừng đánh nữa đừng đánh nữa mà.”

Thẩm Gia Lan lạnh lùng lặp lại lời Trịnh Thiện vừa nói với Trác Khiêm: “Cho mày biết hậu quả của việc nhiều chuyện.”

Bấy giờ, bảo vệ tòa nhà chạy tới, ba chân bốn cẳng kéo Thẩm Gia Lan ra, Thẩm Gia Lan giãy giụa vài cái, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Trịnh Thiện không tha.

Trong lúc hỗn loạn, điện thoại rơi từ trong túi Thẩm Gia Lan ra, bị bảo vệ không để ý đá đến bên chân Trác Khiêm.

Trác Khiêm nhìn chiếc điện thoại hư không sửa nổi kia một lúc lâu, nhặt điện thoại lên, đưa cho Thẩm Gia Lan: “Bạn học, điện thoại của cậu…”

Cậu còn chưa kịp nói xong, Trịnh Thiện nằm trên đất không biết đã đứng dậy từ lúc nào, cậu ta thẹn quá hóa giận bê một cái bình hoa, đập bình hoa về phía Thẩm Gia Lan. Không ngờ, Trác Khiêm đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Gia Lan.

Trịnh Thiện cũng không có ý định dừng tay, ngược lại còn dùng toàn bộ sức lực.

Trác Khiêm chỉ nghe thấy có người hét lên cẩn thận, cậu đang định quay đầu lại nhìn thì giây kế tiếp đã bị Thẩm Gia Lan đá sang một bên, cú đá kia không mạnh, chỉ khiến cậu lảo đảo hai bước, nhưng cậu không để ý, lưng va vào quầy lễ tân, cơn đau khiến cậu rơi nước mắt ngay lập tức.

Cùng lúc đó, tiếng thét thê thảm của Trịnh Thiện lại vang lên bên tai lần nữa.

Trịnh Thiện bị Thẩm Gia Lan đá bay cả mét, bình hoa trong tay vỡ nát thành từng mảnh, mảnh vỡ cứa vào tay Trịnh Thiện, bàn tay cậu ta toàn là máu.

Đứa bạn của Trịnh Thiện sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong phút chốc cũng không dám tiến lên đỡ Trịnh Thiện dậy.

Thấy vậy, các nhân viên bảo vệ đang giữ tay Thẩm Gia Lan vội kéo Thẩm Gia Lan ra xa hơn, nhân viên cũng đem khăn giấy đến cầm máu cho Trịnh Thiện.

Nửa tiếng sau, hiện trường khôi phục trật tự.

Cảnh sát đến nơi, đưa tất cả những người có liên can đi, bao gồm cả Trác Khiêm.

Cảnh sát lái đến hai chiếc xe cảnh sát, Trịnh Thiện và bạn cậu ta bị đưa lên chiếc xe thứ nhất, Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan bị đưa lên chiếc xe thứ hai.

Bình luận

Truyện đang đọc