THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Trác Khiêm tựa vào ghế nghỉ một lát, sau đó cảm giác chóng mặt mới dần nguôi bớt, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Giương mắt lên nhìn, Ninh Phong đang nhìn cậu với một ánh mắt vô cùng phức tạp, Yến Thư Dương phía sau cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, chỉ có người qua đường hóng hớt không ngại quậy nước đục thêm, không biết là ai đột nhiên huýt sáo, ngay kế đó bùng lên tiếng hét.

“Anh bạn trẻ đúng là dũng cảm, ngay cả Thẩm Gia Lan cũng dám chấm, nhưng Thẩm Gia Lan không dễ tính như Yến Thư Dương đâu.”

“Tiến lên! Thể hiện độ mặt dày hơn mặt đường của cậu đi cưa đổ Thẩm Gia Lan! Không cưa nổi thì không phải người Trung Quốc!”

“Tụi bây giỡn chơi hả… Loại người như Trác Khiêm mà cũng xứng làm bạn với Thẩm Gia Lan?”

“Ầy, cậu nghĩ Thẩm Gia Lan dễ làm thân lắm à? Nếu Trác Khiêm dám bám dính lấy Thẩm Gia Lan như cách bám dính Yến Thư Dương thì chắc chắn sẽ bị đánh tơi bời cho không còn cái răng nào há há há há!”

Trác Khiêm im lặng, không dám chắc hỏi Vương Tử: “Tôi vừa mới nói gì?”

Vương Tử la hét xong đã nhập thiền, trông như rất bình tĩnh, nhưng vừa mở mồm đã lòi ra vẻ tuyệt vọng chết chóc: “Cậu nói cậu muốn công lược Thẩm Gia Lan.”

Trác Khiêm sửa lại cho đúng: “Tôi không có ý này.”

“Cũng không khác mấy.” Hiếm khi mới thấy Vương Tử không bộc phát bản tính hệ thống ác độc châm chọc mỉa mai Thẩm Gia Lan nữa. Chắc cũng đang thấy nhục dữ lắm, đau khổ hối thúc Trác Khiêm, “Ngẩn người làm gì? Chuồn lẹ chuồn lẹ, cậu còn muốn ở lại đây làm thớt cho người ta chém hả?”

Trác Khiêm cũng không ngờ đến danh tiếng của nguyên chủ bấy đến mức này, lia mắt nhìn quanh, không ai ở đây lên tiếng thay cho cậu.

Cũng may Trác Khiêm suy nghĩ thoáng, vốn dĩ thiết lập của nguyên chủ chính là bia đỡ đạn phản diện. trước kia còn làm bao nhiêu chuyện khó ưa như vậy, mọi người không thích cậu là hiển nhiên. Huống hồ, trên người Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan còn mang hào quang nhân vật chính.

Không chọc nổi thì trốn thôi.

Chỉ có Vương Tử vẫn cấn mãi trong lòng, còn đang lải nhải: “Mấy người đó khùng hết rồi hả? Ầm ĩ gì chứ? Lo chuyện bao đồng… Phẹt, chờ đó cho tôi, sau này từ từ xử hết mấy người!”

Trác Khiêm giả điếc, bưng khay đồ ăn lên, nhìn về phía Ninh Phong và Yến Thư Dương: “Dù sao thì tôi cũng không đi theo các cậu, trong sạch tự mình biết, tin hay không thì tùy.”

Dừng một lát, bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên, tôi cũng không đi theo Thẩm Gia Lan, mới nãy chỉ là đang so sánh…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Ninh Phong thô lỗ ngắt lời: “Mày nghĩ bọn tao sẽ tin mày à?”

Trác Khiêm nhún vai, nói như một tên đàn ông cặn bã: “Cậu đã nói vậy, thì tôi cũng hết cách.”

Ninh Phong: “…”

Cậu ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Trác Khiêm dẻo mồm lươn lẹo như vậy. Câu nào câu nấy đều khiến cậu ta phải nghẹn họng, làm cậu ta có cảm giác như đang đánh vào bông gòn, cái cảm giác này vô cùng khó chịu, giống như có một hòn đá lớn đè nặng trong lòng.

Ninh Phong tức giận đến run lên, Yến Thư Dương chợt gọi tên cậu ta, Yến Thư Dương nhẹ lắc đầu, “Bỏ đi, có lẽ thật sự là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì chứ? A Dương, cậu còn không hiểu nó là người thế nào sao? Nó…” Ninh Phong đang nói dở, không ngờ khóe mắt nhìn thấy Trác Khiêm xoay người bỏ đi, cậu ta vô thức đuổi theo, “Mày đứng lại cho tao!”

Vốn Trác Khiêm đi không hề nhanh, nhưng nghe thấy tiếng Ninh Phong thì sợ tới mức bước vội, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị Ninh Phong đuổi kịp, nắm lấy mũ hoodie của cậu.

“Còn chưa nói xong đâu.” Tiếng Ninh Phong nghiến răng ken két truyền đến từ đằng sau, “Mày đừng hòng…”

Chữ “đi” còn chưa ra khỏi mồm, Trác Khiêm đột ngột bị giật ngược mất trọng tâm, mất thăng bằng ngã xuống, khay đồ ăn trên tay cậu cũng không biết đã bị quăng đi tự lúc nào.

Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên từ phía sau——

Tiếng động vang lên, căng tin đang ồn ào náo nhiệt bỗng lấy cậu làm mốc, sự tĩnh lặng kỳ lạ bao phủ toàn hội trường, thậm chí còn nghe thấy tiếng ai đó hít hà một hơi.

Trác Khiêm té dập mông, nhưng còn chưa kịp cảm nhận cơn đau kia, tự dưng có linh cảm mà quay đầu lại.

Nhìn thấy cảnh Ninh Phong chỉ đứng cách cậu hai bước, bên chân là chén bát đũa và khay đồ ăn bị lật úp, cháo và nước sốt nộm dưa leo dính trên trên tóc, bả vai…

Ninh Phong ngu người chớp mắt, một giọt nước sốt nương theo mặt chảy xuống, dính lên khóe miệng, nếm được vị ngọt cay. Cuối cùng cậu ta cũng muộn màng nhận ra, buồn nôn phẹt phẹt vài cái.

Đợi Trác Khiêm đứng dậy, biểu cảm trên mặt Ninh Phong đã liên tục biến hóa từ không tưởng tượng nổi, đến kinh ngạc, rồi tới tức giận chỉ trong vài giây. Mặt cậu ta đen như đít nồi, đáy mắt bùng nổ lửa giận.

Mặt mũi Trác Khiêm cũng trắng bệch, vội vàng giơ hai tay đầu hàng: “Tôi không cố ý! Nếu không phải do cậu đột nhiên kéo giật tôi thì tôi đã không hất đổ khay đồ ăn, cậu thấy đó, tôi cũng té một cái mà.”

Nói xong, cậu không an lòng, nhỏ giọng hỏi Vương Tử, “Tôi có công cụ hỗ trợ không?”

Vương Tử hỏi: “Công cụ hỗ trợ gì?”

“Ví dụ như là tăng giá trị vũ lực, một cước đá bay hai Ninh Phong chẳng hạn.”

Vương Tử im lặng nửa ngày, giọng nói đau khổ: “Chúng ta vẫn nên chạy lẹ đi. Giờ chạy ra từ cửa sau thì may ra có thể giảm khả năng bị ăn đập.”

“…” Trác Khiêm hỏi, “Thế cậu có vai trò gì?”

Vương Tử chần chừ chốc lát, sau đó yếu ớt mở miệng: “Tôi có thể giúp cậu tìm đường chạy trốn, cửa sau cách cậu chưa tới mười mét, giờ chạy ngay về hướng thang máy thì có thể tạm thời thoát khỏi Ninh Phong.”

Giọng điệu Trác Khiêm cũng thay đổii: “Chỉ là tạm thời thôi sao?!”

Vương Tử mắc nhục ngậm miệng.

Trác Khiêm tuyệt vọng rồi. Cậu biết ngay cái hệ thống này không giúp được gì mà, thứ vô dụng, ngoại trừ quỷ khóc sói gào trong đầu cậu thì còn được tích sự gì nữa?

Trác Khiêm vốn là một cậu chủ nhỏ không lo cơm áo gạo tiền, tuy cũng không phải thuộc diện thượng lưu gì nhưng cũng là cơm bưng tận miệng, nước rót tận mồm. Người nhà chiều theo cậu, bạn bè yêu mến cậu, đã bao giờ gặp phải chuyện thị phi thế này? Chứ đừng nói là động tay động chân.

Cậu không hề có xíu kinh nghiệm đánh nhau nào, so với Ninh Phong đang nổi điên cao hơn cậu nửa cái đầu, ăn chắc phần bị đánh rồi.

May mà Ninh Phong cũng không có cơ hội đánh cậu, cơn tức giận của Ninh Phong còn chưa kịp xả thì một bàn tay đã chắn trước mặt cậu ta.

Ninh Phong ngạc nhiên, quay đầu đối diện ánh mắt của Yến Thư Dương.

“Được rồi, dừng ở đây đi.” Yến Thư Dương hiếm khi xụ mặt, giữa mày hơi cau lại, khuôn mặt tuấn tú không nở nụ cười, “Bao nhiêu người đang nhìn đấy.”

Ninh Phong vô cùng kinh ngạc: “A Dương! Sao cậu lại nói đỡ cho nó?”

Yến Thư Dương nói: “Không phải do cậu gây sự trước ư?”

Ninh Phong nghẹn họng.

Yến Thư Dương không để ý đến Ninh Phong nữa, mà lập tức đi về hướng Trác Khiêm.

Trác Khiêm coi Yến Thư Dương là đồng phạm với Ninh Phong, trong lòng ắt có phòng bị, thấy Yến Thư Dương đi về phía cậu, theo bản năng lùi về một bước, cũng chuẩn bị xong tinh thần bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Dù Trác Khiêm đã kiềm lại nhưng cậu nghĩ gì vẫn lộ ra từ trong ánh mắt.

Trác Khiêm trước kia sao có thể trốn tránh Yến Thư Dương? Dù cho Yến Thư Dương không nhìn tới cậu thì cũng sẽ nghĩ nát óc xem nên làm gì để thu hút sự chú ý của Yến Thư Dương, ước gì có thể dính chặt trên người hắn như keo con voi.

Nhưng Trác Khiêm hiện tại…

Yến Thư Dương dừng bước, nhìn cặp mắt tròn xoe kia của Trác Khiêm, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, ánh mắt không cầm được có chút khó hiểu mà đánh giá Trác Khiêm.

Thế nhưng biến hóa này nhỏ như con kiến, ngay cả người ở gần nhất là Trác Khiêm cũng không nhận ra.

“Chuyện vừa rồi là lỗi của Ninh Phong, vì tôi khiến cậu ấy có vài hiểu lầm với cậu, tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu.” Giọng điệu Yến Thư Dương chân thành, thái độ đàng hoàng, hắn ngắt một hơi mới trịnh trọng nói, “Xin lỗi cậu.”

Ninh Phong không phục la lên: “A Dương!”

Bị móc mỉa là cậu ta, bị bao nhiêu người cười nhạo là cậu ta, bị hất cả người cũng là cậu ta, cho dù là do cậu ta chọc trước thì cũng không cần phải xin lỗi loại người như Trác Khiêm!

Nhưng Yến Thư Dương làm như không nghe thấy tiếng của Ninh Phong, nhìn gương mặt đỏ bừng của Trác Khiêm: “Nghe nói hôm qua cậu té xuống hồ? Trông cậu có vẻ không khỏe, mới nãy còn ngã một cái, để tôi đưa cậu đến phòng y tế xem sao.”

Trác Khiêm không hề suy nghĩ từ chối: “Không cần.”

Lần này đến lượt Yến Thư Dương ngây người.

Trác Khiêm không muốn chưa ra khỏi căng tin đã bị Ninh Phong lột da, cậu ngồi xổm xuống nhặt bát đũa và khay đồ ăn lên. Không đợi Yến Thư Dương nói tiếp, nhanh chóng bưng khay bỏ vào bồn rửa chén, ngay sau đó y như chạy trốn đi về phía cửa sau.

Còn chưa đi tới cửa, cậu chợt cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt, không hề e dè, di chuyển theo mỗi bước chân cậu.

Trác Khiêm vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đứng trước cửa kính sát đất sáng sủa trên tầng hai.

Là thụ chính của quyển đam mỹ này, Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan còn đẹp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, nhìn cũng hơi nữ tính, hơn nữa Trác Khiêm cũng chưa từng nghĩ tới Thẩm Gia Lan lại gầy như vậy, hình như còn ốm hơn cả nguyên chủ——nguyên chủ cao 176cm, chỉ nặng 59kg.

Vốn dĩ, trong mắt Thẩm Gia Lan không hề có bất cứ cảm xúc nào, nhưng bị Trác Khiêm bắt gặp, lông mày nhanh chóng nhíu lại, đôi mắt đen láy dần bao phủ bởi sự chán ghét và những cảm xúc khác mà mắt thường có thể thấy được.

Y liếc nhìn Trác Khiêm, quay người rời khỏi tấm kính.

Không biết có phải ảo giác của Trác Khiêm hay không… Sao cậu có cảm giác Thẩm Gia Lan còn ghét cậu hơn cả Ninh Phong vậy nhỉ?

Sau khi Trác Khiêm rời đi, Yến Thư Dương ngẩn người nhìn chằm chằm phương hướng nơi cậu biến mất, đến tận khi bên tai lại vang lên tiếng xì xào của đám người hóng hớt, hắn mới phục hồi tinh thần.

Chưa đợi hắn lên tiếng, Ninh Phong đã đen mặt đá một phát vào ghế: “Cười cái gì mà cười? Ba mẹ tụi bây lại vừa kết hôn à? Trông tụi bây vui vẻ quá nhỉ?”

Mọi người đều im miệng.

Yến Thư Dương thở dài, nhẹ nhàng an ủi Ninh Phong vài lời, dỗ dành Ninh Phong vào thang máy đi lên lầu.

Mọi người nhìn cửa thang máy đóng lại, tiếp tục bàn tán rôm rả.

“Tuy tôi ứa mắt hành vi trước kia của Trác Khiêm, nhưng lần này là lỗi của Ninh Phong mà? Tôi tận mắt thấy Trác Khiêm một mình tới đây ăn cơm, Yến Thư Dương đến căng tin cũng không biết, không có vẻ gì là đang canh me bọn họ.”

“Rõ ràng là Ninh Phong bị Thẩm Gia Lan chọc điên nên mới trút giận lên người Trác Khiêm còn gì. Ai mà ngờ hôm nay là ngày Trác Khiêm thiện lành nhất ha ha ha ha ha!”

“Nếu phải nói thì, người nhục nhất là Yến Thư Dương đúng không? Rõ ràng Trác Khiêm không đợi cậu ta, kết quả tên đồng đội heo Ninh Phong kia tự dát vàng lên mặt, bày đặt ra mặt thay cậu ta. Tụi bây thấy không? Lúc Trác Khiêm nói thà canh Thẩm Gia Lan còn hơn canh Yến Thư Dương, Yến Thư Dương suýt cười không nổi nữa kia kìa.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Bình luận

Truyện đang đọc