THỬ GHẸO LẦN NỮA XEM

Nhiệt độ ở sân bóng rổ khá cao, gương mặt trắng nõn của Lâm Tiểu Mãn nhiễm lên hai áng hồng, Y Minh Trạch muốn hỏi cậu có nóng hay không, nhưng lại sợ cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.

Đây là lần hiếm hoi Y Minh Trạch xem người khác học tập, thấy khá mới lạ.

Trạng thái học của Lâm Tiểu Mãn không khác gì học sinh cấp ba, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, ngòi bút lướt soàn soạt, từng dòng công thức ngay ngắn được liệt kê lên giấy, không để ý đến chuyện bên ngoài, như thể trừ tri thức ra, cả thế giới không có liên quan gì đến cậu, bao gồm cả người bên cạnh.

Y Minh Trạch cầm sữa bò Lâm Tiểu Mãn uống một nửa, sinh ra chút xíu cảm giác bị ngó lơ trước nay chưa từng có.

Có điều không hẳn là khó chịu, chỉ là anh trời sinh không có hứng với sự tĩnh lặng, sân bóng rổ cách đó không xa mới là nơi anh thuộc về, lớp bóng rổ ở cung thiếu nhi cũng vậy, đây là lần đầu tiên anh ngồi cạnh một học bá đang chăm chú làm bài tập.

Tựa như gió lốc gào thét trên vùng hoang vu đi vào một khu rừng tĩnh mịch, mỗi phiến lá non mềm đều cản bớt sức mạnh của nó, cho đến cuối cùng, không hiểu sao cơn lốc lại dừng chân trong rừng.

Lúc Lâm Tiểu Mãn lật sách, bàn tay núp trong ống tay áo vươn ra, để lộ vết thương đỏ sậm ở lòng bàn tay.

Y Minh Trạch cau mày: “Tay cậu bị sao vậy?”

Lâm Tiểu Mãn vô thức nắm tay lại rụt vào trong tay áo, “Không cẩn thận bị trầy.”

Y Minh Trạch lấy băng dán cá nhân trong ba lô ra, xé vỏ, túm lấy tay Lâm Tiểu Mãn, “Dán lên, kẻo nhiễm trùng.”

Lâm Tiểu Mãn không rụt về nữa, ngoan ngoãn đặt tay vào bàn tay to lớn ấm áp của Y Minh Trạch, nhìn anh cẩn thận dán băng keo cho mình.

Ngón tay của anh rất dài, khớp xương rõ ràng, cả bàn tay to hơn Lâm Tiểu Mãn một vòng.

Vết thương vốn đang đau đớn chợt trở nên ngưa ngứa, đến nỗi Lâm Tiểu Mãn không nhịn được muốn nói gì đó: “Sao cái gì anh cũng có thế?”

Y Minh Trạch đáp: “Trùng hợp thôi.”

Lâm Tiểu Mãn chớp chớp mắt: “Anh với em cũng là trùng hợp ạ?”

Nhất thời Y Minh Trạch nghẹn lời, hồi lâu sau mới “ừm” một tiếng, buông tay Lâm Tiểu Mãn ra.

“Vậy thôi em làm bài tiếp.” Lâm Tiểu Mãn vội cúi đầu, sắc đỏ vì nóng trên mặt có xu hướng càng lúc càng đỏ hơn.

Cứ thế Y Minh Trạch bất giác ngắm nhìn cậu cả buổi, rồi mới sực tỉnh né mắt sang chỗ khác, rơi xuống quầng mắt xanh đen của cậu.

“Nếu dạo này bận nhiều việc, thì có thể xin phép nghỉ.” Y Minh Trạch nói, “Trước kia hậu cần thường xuyên vắng mặt, bọn tôi cũng quen rồi, nếu cậu ngại, thì để tôi nói với đội trưởng Tôn.”

“Không!” Lâm Tiểu Mãn nâng cao tông giọng, rồi lại vội hạ thấp, “Em thích ở với đội bóng.”

Y Minh Trạch liếc nhìn đám anh em mồ hôi đầm đìa trên sân, không hiểu sao đứa nhỏ Lâm Tiểu Mãn ưa sạch sẽ này lại muốn túm tụm với đám kia.

Ai ngờ Lâm Tiểu Mãn lại vụng trộm bổ sung thêm một câu: “Thích ở với anh.”

Dù thanh âm vô cùng nhỏ, nhưng vẫn bị Y Minh Trạch nghe thấy. Y Minh Trạch sờ mũi, nghĩ thầm, nhóc con thích ở lại sân bóng rổ, thì cứ để cậu ở chứ biết làm sao.



Lâm Tiểu Mãn lề mề bên cạnh Y Minh Trạch tới khuya mới quay về phòng, vừa để ba lô xuống đã nghe thấy Mã Thanh Tự hỏi: “Này, tụi mày xem confession chưa (*)?”

(*) Gốc là 吐槽墙 (Tǔcáo qiáng – Thổ tào tường): Thổ tào là trào phúng, châm biếm, kêu ca v.v… Nếu ẩn danh thì chắc giống confession bên fb =)))))))))))

Vương Thự không đáp lại gã.

Ngô San hỏi: “Cái gì thế?”

Mã Thanh Tự vẫy tay nói: “Mày qua đây mà nhìn.”

Ngô San đi tới, rất nhanh sau đó, trong điện thoại vang lên tiếng phản bác chính nghĩa của Lâm Tiểu Mãn trên lớp quy tắc ứng xử.

Mã Thanh Tự nửa cười nửa mỉa: “Chậc chậc, lạy ông tôi ở bụi này (*), ai kia cũng cuống thật đấy, không thì cũng không đến mức tự vạch trần chính mình như thế.”

(*) Câu này vốn là 瞧这痛脚戳的 (qiáo zhè tòng jiǎo chuō de): Đại ý là “Nhìn cái chân trẹo này xem”, t tra baidu thì thấy 痛脚 (tòng jiǎo – chân đau) theo tiếng Quảng Đông ngoài nghĩa gốc là chân bị đau ra, thì còn có nghĩa mở rộng là “nhược điểm”, có thể nói “捉痛脚“ (zhuō tòng jiǎo) để chỉ việc nắm nhược điểm của người khác. Có lẽ tác giả dùng với ý này, t mạn phép chuyển sang cái gì đó khớp hơn ^^.

Toàn thân Lâm Tiểu Mãn cứng đờ, quay lưng về phía họ lấy điện thoại ra, hai tay run nhè nhẹ bấm vào khu confession ở trang web trường, bài mới nhất là một cái video, trong đó có bóng lưng thẳng tắp của cậu, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng bả vai run rẩy đủ để cho thấy sự kích động.

Cậu không dám xem video, trực tiếp lướt đến khu bình luận.

Cũng may, lời tiên đoán của Mã Thanh Tự không linh nghiệm, đa số mọi người không thấy cậu đứng ở lập trường người đồng tính mà lên tiếng, cùng lắm chỉ cho rằng bị xúc phạm về mặt hình tượng, vì cậu chính là người trắng trẻo thanh tú điển hình mà thầy Lý coi thường, với lại có rất nhiều nữ sinh bênh vực che chở cho cậu, nên bình luận nhanh chóng nghiêng về một phía.

Sinh viên không giống học sinh cấp hai, tâm trí đã tương đối trưởng thành, có phán đoán của riêng mình, sẽ không gây ra bạo lực học đường quy mô rộng, nhưng vẫn không thiếu những kẻ quái thai, ví dụ như Mã Thanh Tự.

Mấy trăm cây gai nhọn khiến người ta đau đớn, vài cái gai vô hình xiên thẳng vào người, Lâm Tiểu Mãn đọc mấy bình luận chướng mắt, nhớ lại lúc xin lỗi thầy Lý ở văn phòng bị mỉa mai chế nhạo như thế nào, thứ chặn tức lồng ngực cả ngày nay bắt đầu trào ngược lên.

Lâm Tiểu Mãn đặt điện thoại xuống, tự dưng não bộ trống trơn, không biết tiếp theo phải làm cái gì, cậu ngốc một lát với cái bàn học, lại cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Y Minh Trạch, là chat voice: “Quên hỏi, băng dán cá nhân anh dán cho em có chống nước không?”

“Ừm.” Y Minh Trạch trả lời rất nhanh, cũng là chat voice.

Kể từ sau khi đang gọi điện thoại bị Mã Thanh Tự nghe thấy xu hướng tính dục, Lâm Tiểu Mãn không gọi điện trong phòng ngủ nữa, đây là lần đầu tiên, cậu quang minh chính đại mở tiếng nói của đầu bên kia, nhưng một âm tiết quá ngắn, những người khác trong phòng không nghe rõ.

“Vậy tốt quá, lúc em tắm giặt không cần gỡ ra.” Lâm Tiểu Mãn nói vào micro, giọng điệu mềm mềm, mấy tên bạn cùng phòng nghe mà càng tò mò.

“Phòng ngủ cậu không có băng dán cá nhân à? Nếu không có, bây giờ tôi mang tới cho cậu.”

Giọng nói thuần nam tính trầm thấp truyền ra khỏi loa, ba người kia không hẹn mà cùng ngạc nhiên, ngay lập tức, họ liên tưởng đến soái ca đi cùng Lâm Tiểu Mãn trong tiệm bún cá ngũ cốc lúc trước.

Hai chữ “mang tới” như có ma lực, gom những mảnh tim vỡ nát của Lâm Tiểu Mãn lại, nhét vào trong chăn bông ấm áp.

Cuối cùng thì sống lưng cứng còng của Lâm Tiểu Mãn cũng thả lỏng, rầm rì: “Không phải là không có, mà không muốn gỡ ra, không nỡ.”

Y Minh Trạch: “Thay đi, nghe lời.”

Rõ ràng là lời dỗ dành, mà lại bị Y Minh Trạch nói thành vừa cứng nhắc vừa cộc lốc, còn lộ ra vẻ bó tay toàn tập.

Nhưng Lâm Tiểu Mãn yêu cảm giác này chết đi được, nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Y Minh Trạch là cậu có cảm giác an toàn cực kỳ.

Lâm Tiểu Mãn hít hít mũi, nuốt chua xót nghẹn ở cổ họng suốt từ lúc bước vào phòng đến giờ xuống, trả lời một chữ “vâng” khàn đặc.



Buổi chiều hôm sau, tiếng luyện tập chăm chỉ đã sớm vang lên trong sân bóng rổ.

Lâm Tiểu Mãn ngồi xổm trong phòng chứa kiểm kê lại vật phẩm, bấy giờ mới nhớ nước khoáng đã hết sạch, đáng lẽ hôm qua phải mua rồi, nhưng cậu mệt quá, quên béng mất.

Ngay lập tức cậu tới siêu thị trường gần đó mua nước, không thì mấy ông anh kia suốt ngày kêu gào đòi ăn kia chết khát mất.

Hôm nay nắng thu rất gắt, cậu chạy chậm ra khỏi cửa, lấy tay ngăn bớt ánh nắng chói mắt, nhưng vẫn nhìn thấy một màn cách đó không xa qua khe hở ngón tay ——

Trước lưới bóng đá màu trắng, Y Minh Trạch bị một cô gái tóc dài váy thướt tha ngăn lại.

Cô bé kia chắp hai tay ra sau lưng, mười ngón tay xoắn bện vào nhau, mặt mày ngượng ngùng nói gì đó.

Vì khoảng cách chiều cao chênh lệch quá khủng, Y Minh Trạch chỉ có thể cúi đầu mới có thể nói chuyện cùng cô ấy, mà thái độ của anh lại rất ôn hòa, khác hoàn toàn với phản ứng dữ dằn lúc bị cậu cản đường tỏ tình ở cổng trường hôm nào.

Bên sân vận động, trên thảm cỏ xanh, gió khẽ nâng tà váy, nam sinh nữ sinh xinh đẹp xứng đôi…

Lâm Tiểu Mãn lỡ cắt ngang màn tỏ tình vội vã quay người, chạy trối chết vào siêu thị, suýt chút nữa tông vào người bán hàng.

Dì bán hàng đang định nổi cáu, chỉ nghe thấy Lâm Tiểu Mãn hổn hển nói: “Chị ơi, cho em hỏi ở đây có bán thùng nước khoáng không?”

Vóc người Lâm Tiểu Mãn nhỏ xinh, miệng cũng khéo, dì bán hàng không giận nổi nữa, dịu giọng nói: “Thùng nước ở trên nóc kệ hàng, không dễ lấy đâu, em đợi một lát, chị đi lấy thang cho.”

Lâm Tiểu Mãn đứng tại chỗ đợi một hồi, mãi mà người bán hàng không về, cậu bèn tự đến khu b*n n**c, ngửa đầu nhìn thùng nước trên tầng cao nhất của kệ hàng, cậu nhón chân lên định lấy thử, xem có thể không cần dùng thang hay không.

Sau khi loay hoay mãi mới lôi ra được một nửa, cậu thấy đúng là chiều cao của mình không đủ, ngón tay cũng không tìm được chỗ để nắm.

Cậu đang định đẩy thùng nước sắp rơi xuống về chỗ cũ, chờ dì kia mang thang tới, chợt nghe thấy một giọng nói phiền phức phía sau lưng: “Nhìn từ xa thì trông rõ giống con trai, mà lại gần thì ngay cả nước cũng không lấy nổi.”

Trường học lớn như thế, siêu thị nhiều như thế, sao hết lần này đến lần khác đụng phải gã Mã Thanh Tự?

Cơn tức cùng với ngọn lửa vô danh nào đó trong đầu Lâm Tiểu Mãn bốc lên, thoáng chốc bực bội không thôi, cậu khẽ cắn môi, đang định quay đầu vặc lại, tự dưng thấy ánh sáng phía sau tối sầm, một giây sau, một đôi tay lớn vươn qua đỉnh đầu, giúp cậu giữ chắc thùng nước trên kệ, thân thể cậu cũng rơi vào một cái ôm ấm áp.

Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, hóa ra là Y Minh Trạch.

Lâm Tiểu Mãn nâng nước, Y Minh Trạch nâng tay cậu, vững vàng đặt thùng nước lên mặt đất. Cậu đứng thẳng người lên, hơi sững sờ.

“Biết tôi ở bên ngoài, mà không gọi tôi giúp?” Y Minh Trạch cúi đầu hỏi.

Lâm Tiểu Mãn phi vào siêu thị ngay dưới mí mắt anh, như sợ bị anh nhìn thấy, anh cũng không kịp gọi cậu lại, quả thực là nhanh hơn thỏ.

“Em sợ,” Lâm Tiểu Mãn rũ mắt xuống nhìn mũi chân, “Em sợ em qua đó làm phiền tụi anh.”

Cậu không biết tại làm sao mà mình lại nói chua lè như thế, già mồm như thế. Chắc do gần đây tâm tình cậu kém, lại gặp trúng tên Mã Thanh Tự châm lửa, đủ loại cảm xúc trộn chung với nhau, khiến giây phút này đối mặt với Y Minh Trạch nỗi tủi thân của cậu tăng gấp bội.

Y Minh Trạch chẳng hiểu ra sao: “Tụi? Tụi nào?”

“Thì, nữ sinh tỏ tình với anh đó.” Lâm Tiểu Mãn nói.

“Lại còn rất xinh đẹp, là nữ sinh năm nhất nhỉ.”

“Em thấy anh không từ chối, cũng rất dịu dàng, lỡ anh cũng thinh thích cô ấy thì sao…”

Lâm Tiểu Mãn tự nói tự nghe, rồi bị Y Minh Trạch bất đắc dĩ cắt ngang: “Người khác tỏ tình với tôi, là cậu không thể tìm tôi? Ai quy định thế?”

Lâm Tiểu Mãn “hở” một tiếng.

Y Minh Trạch cạn lời: “Với cả mắt cậu nhìn kiểu gì thế, cô ấy không tỏ tình với tôi, là đàn em muốn hợp tác câu lạc bộ.”

Lâm Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, lại “hở” tiếng nữa, vui còn không kịp, nghĩ lại vừa nãy mình đã nói lung tung những gì, đúng là chua quá trời chua.

Thấy Lâm Tiểu Mãn đần độn tự khiến bản thân lúng túng, Y Minh Trạch bật cười.

Anh quay đầu lại, phát hiện Mã Thanh Tự vẫn đứng như trời trồng ở cạnh đó, dùng ánh mắt dò xét buồn nôn nhìn anh và Lâm Tiểu Mãn. Ngay lập tức ý cười trong mắt anh tắt ngấm, nhíu mày hỏi: “Cậu mua nước?”

Ánh mắt sượng trân của Mã Thanh Tự rụt lại, quay người rời khỏi khu b*n n**c.

Bình luận

Truyện đang đọc