THỬ GHẸO LẦN NỮA XEM

Trước khi ngủ, Lâm Tiểu Mãn hỏi sáng mai hẹn nhau mấy giờ, Y Minh Trạch nói là 7 giờ 30, cậu hơi ngạc nhiên, vì bình thường Y Minh Trạch thức dậy lúc 6 giờ.

Cậu hỏi sao lại là 7 rưỡi, Y Minh Trạch bảo cậu ăn xong là có thể đi học luôn.

Lâm Tiểu Mãn lại ngạc nhiên, vậy mà Y Minh Trạch biết mai cậu có tiết 1 tiết 2!

Cậu nói chuyện với Y Minh Trạch một lúc, Y Minh Trạch bảo cậu đừng nghịch điện thoại nữa ngủ sớm đi, cậu nghe lời anh gửi câu “chúc ngủ ngon” qua, sau mấy phút, Y Minh Trạch cũng gửi lại.

Lâm Tiểu Mãn mang theo câu “ngủ ngon” của Y Minh Trạch ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, nhưng cả đêm lại mơ thấy ác mộng. Mã Thanh Tự, thầy Lý, còn có những người không nhớ rõ mặt hồi cấp hai, đuổi theo cậu như zombie, chửi rủa thóa mạ. Cậu mệt sắp chết rồi, vất vả mãi mới chạy đến một con hẻm cắt đuôi bọn họ, vừa quay đầu, Vu Hướng Văn đứng trong góc, thâm trầm nhìn cậu.

Sau đó, cậu tỉnh giấc.

Thời gian đã là 7 giờ 20 phút sáng, tối qua cậu quên cài báo thức.

Lâm Tiểu Mãn vội bò xuống giường, mặc quần áo, vọt đến bồn nước đánh răng rửa mặt, vừa nhét bàn chải vào miệng, tiếng gõ cửa vang lên.

Vương Thự ra mở cửa, Lâm Tiểu Mãn miệng đầy bọt quay lại hô to với Y Minh Trạch bên ngoài: “Xong liền, anh vào đợi em một lát.”

Y Minh Trạch nói “không vội”, sau đó đi vào phòng.

Căn phòng 4 người tự dưng thêm một người to cao hơn mét chín, ba người kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám thở mạnh.

Y Minh Trạch ngồi trên ghế của Lâm Tiểu Mãn đợi cậu.

Chỗ của Lâm Tiểu Mãn tựa như chốn thế ngoại đào nguyên tách biệt với căn phòng ngủ không khác gì ổ chó này, mọi thứ được dọn dẹp ngăn nắp có trước có sau, không nhiễm một hạt bụi, tương tự như ngoại hình sạch sẽ sáng sủa của cậu.

Sách vở trên bàn được phân loại và cố định bằng giá đỡ, không có bất kỳ tờ giấy nháp lộn xộn nào, bình thủy tinh nhỏ trong góc còn cắm ba đóa hoa, tỏa mùi thơm ngọt, nhìn xuyên qua khe hở cửa tủ quần áo không đóng chặt, quần áo bên trong được gấp gọn xếp riêng theo từng mùa.

Không hiểu sao trong đầu Y Minh Trạch lóe lên 4 chữ “cư gia thiết yếu” (*).

(*)居家必备 (jū jiā bì bèi): Những đồ thiết yếu cho nhà cửa.

Lần đầu tiên hẹn nhau ăn sáng đã ngủ quên, Lâm Tiểu Mãn xấu hổ vô cùng, loay ha loay hoay như con quay, mặc kệ Y Minh Trạch nhắc “đừng vội” mấy lần liền.

Mãi đến khi Lâm Tiểu Mãn hùng hổ vệ sinh cá nhân, sắp xếp ba lô xong, cùng Y Minh Trạch ra khỏi phòng, ba người còn lại mới thở ra nhẹ nhõm.



Cuộc sống ngày ngày trôi qua, tranh cãi liên quan đến video được chia sẻ rộng rãi trên confession trường vẫn tiếp tục, thỉnh thoảng trong đó lẫn vào những lời khó nghe, Lâm Tiểu Mãn nhìn nhiều cũng chết lặng. Cũng bắt đầu kể từ ngày Y Minh Trạch đánh Mã Thanh Tự, ác ý của gã đã thu liễm lại theo đúng nghĩa, những tên bạn cùng phòng khác không có ai đầu têu, cũng hết hứng thú tẩy chay cậu.

Nhưng, chẳng những cõi lòng cậu không hết bất an, mà càng ngày càng nghiêm trọng, số lần mơ về hồi cấp hai càng ngày càng nhiều, chỉ cần có người lạ add wechat, là kiểu gì cậu cũng vô thức sợ hãi Vu Hướng Văn tìm mình, chỉ có lúc ở bên Y Minh Trạch, cậu mới yên lòng.

Cuối cùng, trong mớ cảm xúc rối bời, cậu phải đi học lớp quy tắc ứng xử tiết thứ hai.

Trong quá khứ bất luận là học cái gì, Lâm Tiểu Mãn luôn là một trong những người tích cực nhất, nhưng hôm nay, cậu lề mề không muốn bước vào lớp.

Cậu nhớ lại đoạn thời gian bị cô lập đến nỗi không dám đến trường hồi cấp hai, nhưng so sánh ra thì, tình hình bây giờ đã đỡ hơn trước rất nhiều, ít ra trước mắt cậu chỉ phải chống lại một môn học không quan trọng, một ông thầy đầy thành kiến dùng thành tích để uy hiếp bắt cậu xin lỗi, chứ không phải nơi nơi sợ hãi cái nhìn của mọi người.

Đã khá lắm rồi.

Nên cảm thấy may mắn.

Lâm Tiểu Mãn tới sớm hơn 10 phút, quanh quẩn trong WC tòa giảng dạy rất lâu, cách lúc vào lớp chỉ còn vài phút mới đi ra ngoài.

Tuy nhiên, sau khi gom hết can đảm để đi vào lớp, cậu ngây ngẩn cả người.

Ở góc hàng ghế cuối cùng, Y Minh Trạch ngồi sừng sững ở đấy.

Cậu hơi choáng, không biết phải hình dung tâm tình vào giây phút này như thế nào, tựa như trong một đêm gió táp mưa sa, tự dưng trên đầu có một chiếc ô che mưa chắn gió, hoặc như lúc sắp ngã sấp xuống, thì lại ngã vào một vòng ôm ấm áp.

Tóm lại là niềm vui cậu không dám tưởng tượng trong lúc khốn cùng.

Cậu kìm nén bước chân suýt loạng choạng, giẫm lên trống ngực dồn dập, đi tới, cho đến khi đứng trước mặt Y Minh Trạch.

Đây không phải giấc mơ.

“Anh Y, sao anh lại ở đây?” Lâm Tiểu Mãn xoắn ngón tay, khó mà tin được, như một học sinh tiểu học đứng thẳng tắp đó.

Y Minh Trạch vươn tay gỡ ba lô trên lưng của Lâm Tiểu Mãn xuống, nhét vào hộc bàn, vỗ vỗ ghế bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống trước.

Lâm Tiểu Mãn ngay lập tức ngoan ngoãn ngồi, túm lấy cánh tay Y Minh Trạch hỏi: “Mau nói em biết, sao anh lại tới đây đi?”

Ánh mắt vừa sốt ruột vừa kinh ngạc của Lâm Tiểu Mãn đúng là chơi vui vô cùng, Y Minh Trạch cố ghìm nụ cười trên mặt, đáp: “Vừa bị bạn cho leo cây, nhớ thứ bảy cậu có lớp, nên đến xem thử.”

“À.” Lâm Tiểu Mãn gãi gãi đầu, nghĩ cả buổi cũng không phân tích nổi quan hệ nguyên nhân kết quả trong câu nói của Y Minh Trạch. Bởi vì Y Minh Trạch không giống người thích lên lớp, với lại Y Minh Trạch đã học năm ba, lớp quy tắc ứng xử này đã học xong từ lâu.

Lâm Tiểu Mãn hỏi: “Vậy khi nào anh đi?”

Y Minh Trạch hỏi lại: “Cậu hi vọng khi nào tôi rời đi?”

“Sau khi tan học.” Lâm Tiểu Mãn thốt ra, nói xong lại vội bổ sung thêm một câu, “À đương nhiên đây chỉ là mong muốn của em, là anh bảo em nói…”

Giọng Lâm Tiểu Mãn càng lúc càng nhỏ, Y Minh Trạch nhếch nhếch mày đáp lại: “Được, vậy tôi cùng cậu học xong lớp này.”

Lúc đó, chuông vào học vang lên, thầy Lý mang theo giáo án đi tới bục giảng, vẻ mặt vốn mừng vui của Lâm Tiểu Mãn trong nháy mắt phủ kín một tầng âm u, bị Y Minh Trạch thu cả vào trong mắt.

Y Minh Trạch mở điện thoại ra, để lên bàn, sau đó ung dung nhìn về phía bục giảng.

“Tiết tuần trước, nói về các chuẩn mực hành vi của nam sinh.” Sau khi kết thúc câu mở đầu, giọng điệu của thầy Lý đột ngột tăng lên, “Là đàn ông, quan trọng nhất, đương nhiên phải là khí chất nam tử, đây là điều không thể nghi ngờ! Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt (*). Bạn học Lâm, tôi nói có đúng không?”

(*) Câu trên nằm trong cuốn “Mạnh Tử – Cáo tử hạ”: Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt (天将降大任于斯人也, 必先苦其心志, 劳其筋骨): Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt (bản dịch theo Nhất Quán Chân Truyền/fb)

Ánh mắt của các bạn học đổ dồn lên người Lâm Tiểu Mãn, bên dưới còn truyền tới mấy tiếng cười quái đản của vài tên con trai.

Lâm Tiểu Mãn không ngờ rằng thầy Lý lại chỉ họ gọi tên như thế này, gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên, bàn tay để dưới ngăn bàn cũng siết thành quyền.

Một giây sau, một bàn tay ấm áp phủ lên nắm đấm lạnh buốt của cậu.

Cậu ngạc nhiên cúi đầu xuống, đó là tay Y Minh Trạch, vỗ vỗ cậu như đang an ủi trẻ con.

Thấy Lâm Tiểu Mãn cúi đầu không nói lời nào, thầy Lý lộ ra nụ cười hài lòng của kẻ đứng trên cao, tiếp tục nói: “Xin hỏi các bạn sinh viên, chữ ‘nam’ (男) được tạo thành từ chữ gì? ‘Ruộng’ (田) cộng với ‘lực’ (力), một người đàn ông phải có sức mạnh, thì mới có sức thúc đẩy xã hội phát triển.”

“Mà người ẻo lả thì không xứng với chữ ‘nam’, cả ngày trang điểm lòe loẹt, yếu ớt như đàn bà con gái, lấy gì để gánh vác trách nhiệm? Dạng người này xác định không thể trở thành trụ cột, sẽ bị xã hội đào thải…”

Tuần trước thầy Lý bị Lâm Tiểu Mãn bác bỏ lập luận, tuần này rốt cuộc thì cũng nhặt được mặt mũi về, như thể chiếm được cứ điểm đạo đức, nhấn mạnh lại một lần những lời giảng tuần trước, giọng điệu càng thêm phấn khởi, ngôn từ càng thêm kỳ thị thành kiến. Sau đó lại nhắc đến vấn đề đồng tính, trực tiếp coi đồng tính luyến ái tương đương với bệnh tâm thần dơ bẩn và tội lỗi.

Tuy Lâm Tiểu Mãn buồn nôn, nhưng vẫn cố nhịn, sống lưng thẳng tắp như cũ.

Thầy Lý giảng bài hướng mặt về hơn hai trăm sinh viên, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu chòng chọc, như cố ý nói cho cậu nghe, giọng nói già nua mục nát tàn phá màng nhĩ và trái tim cậu không chừa chỗ nào.

Chợt, Y Minh Trạch ở bên cạnh chọc chọc cậu, cậu nghiêng đầu, thấy Y Minh Trạch vùi đầu xuống dưới ngăn bàn, dáng vẻ lén la lén lút.

“Chán quá, lại đây nói chuyện riêng đi.” Y Minh Trạch nói.

Lâm Tiểu Mãn ngây người, cái lưng cứng còng đến mức đau nhói bỗng thả lỏng hẳn.

Cậu học theo dáng vẻ của Y Minh Trạch, cúi đầu xuống, thì thào: “Nói cái gì?”

“Biết chuyện Tôn Ninh tỏ tình chưa?”

“Gì cơ!” Lâm Tiểu Mãn kích động quá, suýt không khống chế được âm lượng, vội bịt miệng, “Đội trưởng Tôn tỏ tình với chị Oánh Oánh rồi ạ?”

“Ừ, tỏ tình ngay trước mặt, tôi cũng ở cạnh luôn.”

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Tuần trước.”

“Thành công không?”

“Kết quả không lý tưởng cho lắm, nhưng đừng kể với ai, ông anh sĩ diện.”

“Ừm ừm, cam đoan không bép xép.” Lâm Tiểu Mãn làm động tác kéo khóa miệng, tiếp tục tám nhảm với Y Minh Trạch về thiên tình sử yêu đơn phương hai năm của Tôn Ninh.

Trên đỉnh đầu là tiếng giảng bài ồn ào, hai người nhỏ giọng thì thào, anh một câu, em một câu, núp dưới bàn học, lén lén lút lút, hơi thở vẩn quanh.

Đây là lần đầu tiên đứa bé ngoan ngoãn 18 năm – Lâm Tiểu Mãn – nói chuyện riêng trong giờ học, thấy mới mẻ vô cùng, sợ nói to quá bị phát hiện, lại sợ nói nhỏ quá đối phương không nghe thấy. Bảo sao nhiều người thích nói chuyện riêng trong giờ đến nỗi giáo viên không quản nổi thế, hóa ra nó là một chuyện vui vẻ đến vậy.

Phần sau của tiết học trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã tan lớp, những gì thầy Lý nói, Lâm Tiểu Mãn không nghe vào một chữ nào.

Lúc ra khỏi lớp, thầy Lý nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Mãn, Y Minh Trạch nghiêng người, thân hình cao lớn che đi ánh mắt ông ta.

Trong cầu thang nhốn nháo vô cùng, đều là sinh viên năm hai vừa xong tiết quy tắc ứng xử.

Lớp học khiến cậu lo âu cả tuần nay, đáng lẽ phải vô cùng dằn vặt, vậy mà cứ trôi qua thoải mái như thế. Khi bước ra ngoài, Lâm Tiểu Mãn không khỏi cảm thán.

Thật ra ngay từ đầu, có tận vài lần, cậu không nhịn nổi nữa muốn đứng lên, phản bác lại thầy Lý, sau đó giận dữ bước khỏi lớp học này, nhưng lần nào cũng bị Y Minh Trạch tỉnh rụi trấn an.

Y Minh Trạch còn nói chuyện riêng với cậu.

Cậu không tưởng tượng nổi, nếu hôm nay không có anh, kết cục của cậu sẽ thảm đến mức nào, có lẽ rớt môn là hậu quả nhẹ nhất…

Ở góc độ Lâm Tiểu Mãn không nhìn thấy, Y Minh Trạch bấm mở một tài khoản xã hội trên điện thoại, gửi đi 3 cái video HD đặc tả, phía bên kia nhanh chóng gửi icon “OK” tới.

Y Minh Trạch bỏ điện thoại vào túi, nắm lấy bả vai Lâm Tiểu Mãn, dùng lực mạnh xoa nắn, triệu hoán người đang thả hồn trên mây về.

Lâm Tiểu Mãn lơ mơ nhìn anh.

“Đến giờ cơm rồi.” Y Minh Trạch nhìn đồng hồ, “Đi nào, anh Y mời cậu ăn tiệc lớn.”

Bình luận

Truyện đang đọc