THỬ GHẸO LẦN NỮA XEM

Ngực Y Minh Trạch giấu nam châm hả?

***

Bữa trưa là cơm niêu

Hai cái niêu đá nóng hôi hổi được bưng lên, mùi thơm nức mũi khiến sâu thèm ăn trong bụng Lâm Tiểu Mãn trỗi dậy.

Tỉnh khỏi niềm vui báo thù rửa hận, cậu lại bắt đầu lo lắng đến vấn đề trước đó chưa nghĩ xong.

“Anh Y.” Lâm Tiểu Mãn hỏi, “Chủ nhiệm biết cái video đó là anh quay không?”

“Biết chứ.” Y Minh Trạch lơ đãng gật đầu, “Vừa nãy tôi nói cho ông ấy biết, tóm lại, mọi chuyện hôm nay không liên quan đến cậu.”

Lâm Tiểu Mãn nghe thế khẽ giật mình.

Y Minh Trạch lo nhà trường cho rằng cậu là người quay video, sau đó tìm cậu xử lý, nên mới nhận hết trách nhiệm về phía mình? Thế nhưng, Y Minh Trạch có lo cho chính anh không? Lâm Tiểu Mãn hiểu rất rõ áp lực và đe dọa của nhà trường kinh khủng đến mức nào, vì hồi cấp hai cậu đã phải nhận không ít.

“Vậy, vậy bọn họ có nhắm vào anh không?” Lâm Tiểu Mãn ấp a ấp úng hỏi.

Y Minh Trạch nuốt miếng cơm nóng xuống, mỉm cười nói: “Chẳng phải vừa nói là không có chuyện gì sao? Chưa nói đến cái khác, nhưng chúng ta đã nắm đằng chuôi của họ, lần này không làm bung bét lên, chuôi vẫn còn đó, cho họ mười lá gan cũng không dám động đến chúng ta.”

Từ đầu đến cuối, Y Minh Trạch luôn dùng “chúng ta”, rõ ràng là cảnh ngộ của một người, nhưng anh lại biến nó thành chuyện cả hai cùng gánh vác, để người kia không phải gồng mình kiên cường một mình.

Lâm Tiểu Mãn lấy thìa xúc cơm, đè đau xót chợt dâng lên trong xoang mũi xuống, lầm bầm: “Thật vậy ạ…”

“Đương nhiên là thật.” Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, Y Minh Trạch bất đắc dĩ cười nói, “Mau ăn cơm đi thỏ con, trời lạnh cơm nguội nhanh.”

Như đang dỗ trẻ con.

Trước kia Y Minh Trạch chưa bao giờ nghĩ rằng, bình thường Lâm Tiểu Mãn mềm mụp là thế, cứng cỏi lên cũng rất ra dáng.

Đốc thúc Lâm Tiểu Mãn ăn hết niêu cơm, Y Minh Trạch dặn dò như một vị cha già: “Sau này bị bắt nạt không được lén nhịn, phải học được cách bảo vệ chính mình, nhịn mãi có ngày thành túi trút giận cho người ta.”

Lâm Tiểu Mãn gật gật đầu, cũng biết Y Minh Trạch nói đúng, nhưng cậu vốn không có được tính quyết đoán như anh, với lại ở trong hoàn cảnh ấy, rất khó để giữ lý trí.

Nhìn gương mặt nhỏ mâu thuẫn của Lâm Tiểu Mãn, Y Minh Trạch nghĩ lại, phát hiện hình như mình gây khó dễ cho cậu. Lâm Tiểu Mãn là đứa bé vừa thành niên mới 18 tuổi, điềm đạm nho nhã, đơn thuần hơn cả đóa hoa trắng, lấy gì đấu tranh với thế lực tà ác đây? Nếu cắm đầu xông lên thật, chẳng phải sẽ bị sỉ nhục ác hơn?

Nghĩ tới đây, tình cảm thương xót dâng lên.

Anh thở dài nói: “Được rồi, sau này cậu cứ nói cho anh biết là được.”



Sau khi trò khôi hài ở phòng giáo vụ kết thúc, Lâm Tiểu Mãn vui vẻ đã quay lại, như một cơn lốc xoáy nhỏ giữa đội bóng rổ, tận tâm chu đáo, tràn đầy sức sống, kéo theo bầu không khí trong đội cũng sôi nổi lên.

Cứ như vậy, cuối cùng cũng tới tháng 12.

Hai ngày trước cuộc tranh tài, Lâm Tiểu Mãn đi bốc thăm đấu vòng tròn đơn, chia bảng 16/8.

Cái gọi là đấu bảng vòng tròn đơn, là chia 16 đội dự thi thành 4 bảng, mỗi đội sẽ đấu với ba đội cùng bảng, sau đó mỗi bảng chọn hai ra đội tiến vào vòng thi đấu 8 đội mạnh nhất.

Lúc Lâm Tiểu Mãn chạy chậm vào sân bóng rổ, mọi người đã ngồi trên sân thành một vòng tròn, tự giác để trống vị trí bên cạnh Y Minh Trạch, thấy cậu về, cùng nhau làm tư thế: “Mời anh Tiểu Mãn.”

Dưới sự “cung nghênh” của mọi người, cậu cười he he đi tới ngồi xếp bằng bên cạnh Y Minh Trạch, như leo lên ngai vàng gì ghê gớm lắm, sau đó lấy kết quả rút thăm khỏi ba lô.

Tất cả mọi người nín thở.

Lâm Tiểu Mãn hắng giọng tuyên bố: “Đối thủ trong bảng đấu của chúng ta là Bách khoa, Sư phạm, Học viện ngoại ngữ, chiều ngày kia phải đối đầu với Bách khoa.”

Lời cậu rơi xuống, trong nháy mắt bốn phía yên tĩnh lại, đều rơi vào trầm tư.

Ba trường này đều là một trong 8 đội mạnh nhất hàng năm, nhất là Sư phạm, năm ngoái còn vọt vào bán kết, mà đội bóng rổ trường Khoa học tự nhiên chưa bao giờ lọt vào bảng xếp hạng 60 trường cao đẳng và đại học ở thành phố Giang, mãi cho đến khi năm ngoái Y Minh Trạch gia nhập, mới lần đầu tiên có tên trong danh sách 16 đội dự thi.

Năm nay mới trận đầu đã gặp toàn đối thủ mạnh, vận khí cũng quá xui xẻo đi.

Lâm Tiểu Mãn thấy cảm xúc của mọi người tụt dốc, vội vỗ vỗ tay nói: “Lát nữa huấn luyện viên Ngô sẽ đến, em cho mọi người xem cái này.”

Nói rồi, cậu mở laptop ra, trong màn hình là video đấu tập của trường Bách khoa năm nay.

Các thành viên vừa bị kết quả rút thăm đập cho ngu người, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cả đám trợn mắt há mồm.

Nhớ năm ngoái lúc chuẩn bị thi đấu, đúng lúc hậu cần vì yêu đương mà rời bỏ đội, cuối cùng cả cuộc tranh tài chỉ là mớ hỗn độn, gió mưa thê lương. Đến năm nay, đám anh em cải bắp tự dưng sa vào hũ mật, ngắn ngủi hai tháng, họ có huấn luyện viên, có chiến thuật, có đội cổ vũ, có khán giả, ngay cả thứ khó kiếm như video đấu tập của đối thủ cũng có luôn…

Mà tất cả những thứ này, đều là do Lâm Tiểu Mãn sáng tạo nên!

“Tiểu Mãn đáng ghét của anh, chú nhất định phải khiến anh mỗi ngày lại yêu chú nhiều hơn mới chịu bỏ qua hả?” Tần Ương ôm ngực, kích động túm lấy Chu Lập Viễn bên cạnh lắc thật lực.

“Đừng làm phiền tao.” Chu Lập Viễn ghét bỏ gạt móng vuốt của Tần Ương ra, “Tao đang tính toán độ khả thi của việc bế trộm anh Tiểu Mãn về nhà.”

Lời còn chưa dứt, Y Minh Trạch đã bắn một viên khăn giấy qua, trúng thẳng vào trán Chu Lập Viễn, khiến anh chàng tức đến độ kêu oa oa.

Y Minh Trạch nghiêng đầu nhìn Lâm Tiểu Mãn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mình, cậu cũng ngửa đầu lên nhìn anh, chớp mắt mấy cái, ngây thơ vô tội.

Vẻ mặt này quá tuyệt, Y Minh Trạch sinh ra nỗi xúc động muốn nhào nặn Lâm Tiểu Mãn, nếu chỗ này không nhiều người, không khéo anh đã làm thật.

Sân bóng rổ nhanh chóng trở nên hừng hực khí thế, trong quá trình mọi người nghiên cứu video, huấn luyện viên Ngô tới, cùng xem với họ, sau đó phân tích thực lực và đặc điểm của đối thủ, rồi chỉ đạo họ đánh vài trận bóng.

Buổi huấn luyện trong ngày áp chót kết thúc, các thành viên tụ tập uống nước thay quần áo trong phòng nghỉ.

Lâm Tiểu Mãn mở tủ chứa đồ dưới mặt bàn kiểm tra băng rôn biểu ngữ, thình lình một con gián chết rơi từ trong ra, khiến cậu kêu lên sợ hãi.

Cả đám giật bắn người, sau đó chỉ nhìn thấy một bóng dáng nhảy bật lên như thỏ, dùng cả tay cả chân, trèo lên người Y Minh Trạch, mặt đối mặt, miệng còn kêu “cứu mạng”. Y Minh Trạch vô thức đưa tay lên đỡ lấy cậu.

Bấy giờ Y Minh Trạch vừa mới cởi áo ra, cơ thể trần trụi rắn chắc bọc lấy thân thể gầy gò của Lâm Tiểu Mãn, trong tích tắc, không khí trở nên nóng rẫy.

Hai người đối mặt mấy giây, đôi bên cùng choáng.

Đây tuyệt đối là chuyện có cho Lâm Tiểu Mãn mười lá gan cũng không dám làm, cậu đã quên tiệt nỗi sợ khi nhìn thấy gián chết, pháo hoa nổ tung trong đầu cậu, ánh mắt vô thức nhìn xuống không có cách nào kìm lại được.

Điên rồi.

Sắp điên rồi.

Ngực Y Minh Trạch giấu nam châm hả? Sau cứ hút lấy cậu không nhả?!

Nội tâm Lâm Tiểu Mãn điên cuồng gào thét, cậu thề cậu không muốn xơ múi anh, nhưng cậu bị phong ấn rồi, không động đậy được.

Cuối cùng, là Y Minh Trạch buông Lâm Tiểu Mãn ra, còn nói khẽ bên tai cậu “Chết rồi, đừng sợ.”

“Cái gì đấy?” Tần Ương đi qua nhìn thử, “Hở, này mà cũng sợ? Có lẽ anh Tiểu Mãn sinh nhầm giới tính rồi.”

Tần Ương luôn nói chuyện không mang não như thế, Y Minh Trạch trừng cậu ta một cái, sau đó sốt ruột nhìn về phía Lâm Tiểu Mãn, sợ cậu bị câu nói này gợi lại ký ức không vui mấy hôm trước.

Nhưng, hai gò má Lâm Tiểu Mãn đỏ bừng, mồ hôi lăn xuống thái dương, hai mắt hơi mất tiêu cự, hình như không nghe được Tần Ương nói gì.

Thứ nghiệp chướng, dọa nhóc con sợ vã mồ hôi lạnh rồi.

Y Minh Trạch nhíu mày, nghĩ ngày mai nhất định phải thuê người tới quét dọn vệ sinh cẩn thận, Lâm Tiểu Mãn học bài trong phòng nghỉ, nên phải mua thêm cây nước, trời lạnh rồi, học bài phải uống nước ấm.

Anh suy nghĩ đủ điều, duy nhất không để ý đến nhịp tim dị thường của mình, và mùi đào thơm ngọt không xua đi được trong hốc mũi.

Tần Ương phổi bò mãi mới ngộ ra lời vừa nói không ổn, sờ sờ gáy xin lỗi Lâm Tiểu Mãn.

“Không, không sao.” Lâm Tiểu Mãn xua xua tay.

Não bộ cậu ngất ngất ngây ngây, không phân rõ phương hướng trước mắt, luôn thấy có thứ gì đó đang cuồn cuộn trong mũi mình.

Bình luận

Truyện đang đọc