THỬ GHẸO LẦN NỮA XEM

Giờ phút này, cậu là người được kề cận Y Minh Trạch nhất trên thế giới.

***

Tháng mười vào thu, thời tiết rất đẹp.

Chạng vạng tối, mặt trời treo ở chân trời, như lửa trong lò nướng, sấy khô khoảng không ấm áp đẫm hương hoa quế.

Lâm Tiểu Mãn giẫm lên sắc thu vàng ruộm, lon ton chạy tới, Y Minh Trạch đứng ở đầu đường đợi cậu.

“Xin lỗi xin lỗi, lúc em nộp báo cáo bị dây dưa một lát.” Cậu sợ Y Minh Trạch đợi lâu, gương mặt gấp gáp đến nỗi đỏ bừng.

“Không vội, tôi cũng vừa mới tới.” Y Minh Trạch nói rồi xoay người, hai tay đút túi đi về phía phố sau khu Tây Viên.

Lâm Tiểu Mãn thở phào, vội vàng theo sau.

Phố sau là phố ăn vặt nổi tiếng nhất đại học khoa học tự nhiên, mỗi khi đến giờ cơm, trên đường sẽ có cả đoàn người rầm rộ tiến quân về phía đó.

Hai người hòa vào biển người cuồn cuộn, chen chen chúc chúc, Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch phải dán sát vào nhau, đầu của cậu kề ngay vai Y Minh Trạch, chỉ cần hơi nghiêng đầu, là giống như được tựa vào vai của anh.

Cậu len lén nghiêng đầu mấy lần, lúc sắp bị bắt quả tang lại giả bộ như không có việc gì thẳng cổ lên.

Mấy luồng gió nhẹ thổi qua, trên người Lâm Tiểu Mãn có một mùi hương rất dễ chịu, trừ mùi đào ngọt trên tóc, còn có một mùi sữa nhẹ nhàng thanh mát, cực kỳ phù hợp với làn da trắng sữa của cậu.

Y Minh Trạch nhớ câu danh ngôn của Giả Bảo Ngọc trong《Hồng Lâu Mộng》, “Xương thịt của đàn ông là bùn kết thành” (*), nhưng câu này tuyệt đối không thể áp dụng trên người Lâm Tiểu Mãn được.

(*) Cả câu của Giả Bảo Ngọc là “Xương thịt của phụ nữ là nước kết thành, xương thịt của đàn ông là bùn kết thành. Ta trông thấy phụ nữ thì cả người khoan khoái, trông thấy đàn ông thì cảm thấy hôi hám bẩn thỉu”.

Thế là, bất giác anh nhích sang bên cạnh né tránh, nhưng Lâm Tiểu Mãn lại nhanh chóng dán vào.

Sau mấy lần kéo dãn khoảng cách thất bại, Y Minh Trạch bó tay: “Cậu đừng dựa vào gần tôi quá, tôi vừa đánh bóng rổ xong chưa tắm rủa, cả người toàn là mồ hôi.”

Lâm Tiểu Mãn “dạ” một tiếng, nhưng không hề rời xa Y Minh Trạch tí ti nào, thậm chí còn len lén cọ cọ cánh tay của anh.

Y Minh Trạch: “…”

Lâm Tiểu Mãn táo tợn táy máy, quả thực là cậu yêu cái cảm giác nóng ướt này chết đi được, chân thực, sờ đã, từng phút từng giây nhắc nhở cậu rằng, giờ phút này, cậu là người được kề cận Y Minh Trạch nhất trên thế giới.

Đến phố sau phồn hoa náo nhiệt, hai người vẫn chưa nghĩ ra nên ăn gì, có đôi lúc có nhiều thứ để lựa chọn quá, cũng là một loại phiền não.

Vốn dĩ Y Minh Trạch không có chứng sợ lựa chọn, nhưng lúc ở cạnh Lâm Tiểu Mãn, không hiểu sao anh cũng bắt đầu thấy khó lựa chọn, nhưng bị lây truyền vậy.

Anh nhìn Lâm Tiểu Mãn, phát hiện Lâm Tiểu Mãn đang mong đợi nhìn anh, hiển nhiên là hy vọng rút ra kết luận nên ăn cái gì từ miệng anh.

Y Minh Trạch che môi ho một tiếng, chỉ ngón tay vào cửa hàng đối diện, “Thử quán bún cá ngũ cốc mới mở này nhé?”

Lâm Tiểu Mãn gật đầu lia lịa, “Dạ dạ, nghe anh!”

Nhưng sau khi vào cửa, bước chân Lâm Tiểu Mãn hơi khựng lại, trong quán có 3 người đang ngồi, không là ai khác, chính là 3 người bạn cùng phòng của cậu, Mã Thanh Tự, Vương Thự, và Ngô San.

Bọn gã cùng ngẩng đầu, soi mói qua lại giữa Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch, ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa xen lẫn trêu tức, tóm lại là không thân thiện gì, dính vào người khó chịu vô cùng.

Tâm tình vốn dĩ phải tung tăng hớn hở của Lâm Tiểu Mãn rớt độp xuống đất, không ngăn được sự nóng nảy bắt đầu sinh sôi.

Y Minh Trạch vẫn ở đây, cậu khắc chế xúc động muốn quay người rời đi, cúi đầu, bước nhanh đến quầy gọi món.

“Một bát bún cá tam tiên.” Lâm Tiểu Mãn nghiêng đầu, “Anh thì sao?”

Y Minh Trạch đáp: “Như cậu.”

Lâm Tiểu Mãn gật đầu, “Em mời anh, ông chủ, cho hai bát tam tiên.”

Lâm Tiểu Mãn là người có tính cách mềm mỏng, rất hiếm khi hấp tấp như vậy, lúc nói chuyện không chỉ không xù bông như xưa, mà ngay cả tốc độ nói cũng nhanh hơn, như thể thình lình bị vặn dây cót.

Mà đôi mắt tròn xoe xinh đẹp kia, sáng ngời và ôn hòa biến mất sạch sành sanh, chỉ còn lại nỗi đề phòng ngay ngáy.

Y Minh Trạch là sinh viên hệ thể dục thể chất, có nghiên cứu về cơ bắp, anh có thể xác định, bây giờ toàn thân Lâm Tiểu Mãn đều căng cứng.

Anh đứng sau lưng Lâm Tiểu Mãn hỏi: “Bọn họ là ai?”

“Bạn cùng phòng của em.” Lâm Tiểu Mãn đáp ngắn gọn.

Y Minh Trạch hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này, lúc đầu anh còn tưởng là người có xích mích. Trong nhận thức của anh, phần đông nam sinh chung ký túc xá đều ở chung hòa thuận, dù không xưng huynh gọi đệ như phòng của anh, thì ít ra cũng phải tươi cười khi gặp nhau.

Lúc đợi đồ ăn, Lâm Tiểu Mãn đứng trước quầy không quay đầu lại, cũng không đi tìm chỗ ngồi.

Bọn Mã Thanh Tự vẫn ở sau lưng, dùng ánh mắt hèn mọn không chút kiêng kỵ dòm ngó hai người, tiếng nghị luận xì xào truyền ít nhiều đến tai Y Minh Trạch.

Y Minh Trạch quay đầu, ánh mắt sắc bén dữ dằn lia qua, dọa cho ba kẻ kia phải rụt đầu co rúm như chuột chũi.

Hai bát bún được làm xong, Lâm Tiểu Mãn bưng bát quay lại, nhìn thấy bạn cùng phòng đã không còn ở đó, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi.

Chuyện liên quan đến bạn cùng phòng, Lâm Tiểu Mãn không muốn nhắc đến, Y Minh Trạch cũng không hỏi, hai người yên bình ăn xong bún cá, cùng nhau để lại đánh giá hương vị trên mục bình luận của thực khách, chỉ là rõ ràng Lâm Tiểu Mãn không còn vui vẻ như lúc trên đường tới đây.



Hôm sau là thứ sáu, sau tiết tiếng Anh là tiết thể dục, Lâm Tiểu Mãn cố ý lề mề trên đường về kí túc xá, ngửi đẫy phổi hương hoa quế, muốn đợi cho đến khi các bạn cùng phòng đi hết rồi mới về thay quần áo, kết quả là vẫn không may gặp phải Mã Thanh Tự đang cố tình đứng ở cửa.

Dưới ánh mắt khinh bỉ trào phúng của Mã Thanh Tự, Lâm Tiểu Mãn đeo đệm yoga lên lưng.

Mã Thanh Tự đẩy đẩy kính mắt: “Thật sự không ngờ, thế mà mày lại tìm được một tên cơ bắp làm người yêu, không hẳn là đồ vô dụng nhỉ.”

Lưng Lâm Tiểu Mãn cứng đờ, đè thấp giọng, sốt sắng nói: “Anh ấy không phải người yêu của tôi, anh đừng có nói lung tung!”

Trời sinh Lâm Tiểu Mãn thiếu gen tranh cãi, Trần Văn Kỳ nói cậu đẻ ra là để giành giải Nobel hòa bình, nên bình thường ở trong phòng, cậu duy trì thái độ thờ ơ với ngôn từ bạo lực của đám cùng phòng, nhưng gần đây cậu đã thay đổi, chỉ cần đụng phải chuyện liên quan đến Y Minh Trạch, cậu sẽ như ăn phải thuốc nổ.

Trên đời này có ít người đáng khinh rẻ đến nỗi, lúc người ta điềm đạm nhường nhịn, gã sẽ hăng tiết gà gây gổ, coi khách khí là phúc khí, cho đến một ngày nào đó đột nhiên đối phương sửng cồ lên, gã lại yên tĩnh không dám làm gì.

Sắc mặt Mã Thanh Tự trở nên hơi quái dị, ôm bóng rổ nhanh chóng rời khỏi.

Trong trong ngoài ngoài nhà thể dục số 5 của trường đều là sinh viên học tiết thể dục, đội bóng rổ cũng ở đây.

Bọn Y Minh Trạch luôn huấn luyện ở nhà thể dục số 2, nhưng hôm nay tòa nhà được trưng dụng làm sân bãi để tổ chức trận bóng rổ cho giảng viên và công nhân viên chức, nên họ đổi sang sân số 5, đang định tới xem thử sân như thế nào.

Đội trưởng Tôn Ninh vắng mặt, Y Minh Trạch thay mặt tới chỗ nhân viên quản lý để ký điều khoản sử dụng sân vận động, đến lúc anh quay về, phát hiện các thành viên trong đội đang lén lút ngồi chồm hổm cả lũ, ghé vào cửa sổ phòng yoga sát vách nhìn lén.

Trong phòng yoga, một nhóm nữ sinh chậm rãi làm các động tác theo điệu nhạc.

Tần Ương kinh ngạc: “Á đù, tụi mày mau nhìn kìa, có thằng con trai luyện yoga, ẻo lả thế.”

Y Minh Trạch cũng nhìn thấy.

Cậu chàng ở góc phòng xen lẫn trong các nữ sinh, chính là Lâm Tiểu Mãn.

Hai đầu gối Lâm Tiểu Mãn quỳ xuống đệm êm, vòng eo thon gầy hạ xuống một độ thấp khó tin, vểnh cao bờ mông vừa tròn vừa núc ních lên, duy trì khoảng 10 giây, cậu từ từ vươn hai tay về phía trước, cằm và ngực tiếp tục chìm xuống, mãi cho đến khi hoàn toàn kề sát mặt đất.

Khá ít sinh viên có thể làm hết cỡ động tác này, rất nhiều nữ sinh mới kẹt ở lưng chừng đã đỏ mặt tía tai, nhưng Lâm Tiểu Mãn lại hoàn thành một cách tự nhiên trôi chảy.

Ánh nắng màu cam ào vào phòng qua cửa sổ thủy tinh, Lâm Tiểu Mãn như một chú mèo mềm mại uyển chuyển, tỉnh giấc sau nắng ấm ban trưa, duỗi cái lưng mỏi dẻo dai mê người, chờ chủ nhân đến gãi gãi chiếc cằm xinh.

Trong đầu Y Minh Trạch lướt qua một cụm từ hình dung, lóe lên một cái rồi biến mất, không hề vương vấn, muốn nghĩ lại nhưng không nghĩ ra.

Anh lấy lại tinh thần, đập Tần Ương đầu têu ồn ào chê bai một chưởng, “Đàn ông gì mà bình phẩm sau lưng người khác?”

Tần Ương là người thẳng tính, cậu ta xoa xoa gáy, hiển nhiên là cũng ý thức được hành vi khua môi múa mép không hay ho gì.

Giáo viên yoga đi kiểm tra một vòng, tuyên dương Lâm Tiểu Mãn tại chỗ, vỗ tay cho mọi người nghỉ ngơi, nhóm thành viên đội bóng rổ chuồn lẹ trong nháy mắt.

Lần này họ chỉ đến xem sân tập, xem xong thì tản đi, Y Minh Trạch là người cuối cùng rời sân bóng rổ.

Cách giờ tan học còn 10 phút, lát nữa anh cũng không có chuyện gì quan trọng, bèn quyết định đứng ở cửa lớp yoga, tiếp tục xem Lâm Tiểu Mãn tập.

Chuông tan học vang lên, lửa giận trong bụng Lâm Tiểu Mãn do Mã Thanh Tự nhen lên cũng đã tan hết nhờ buổi tập yoga bình tâm tĩnh khí.

Cậu vừa nói vừa cười cùng các chị em, lúc ra ngoài nhìn thấy Y Minh Trạch đang dựa vào tường, mặt mũi kinh ngạc quá đỗi, có mấy cô gái quen Y Minh Trạch, vừa hớn hở lại vừa rụt rè chào hỏi anh, chờ các cô đi về hết, Lâm Tiểu Mãn mới đi tới chỗ anh.

Lâm Tiểu Mãn hiếu kỳ: “Sao anh lại tới nhà vận động số 5 vậy?”

“Bọn tôi đổi địa điểm huấn luyện.” Y Minh Trạch chỉ sân bóng rổ sát vách, “Không ngờ cậu lại học lớp yoga này.”

“À, lúc đăng ký tín chỉ em có việc, không dùng website trường được, lúc quay về mọi người đã chọn hết các môn bóng, điền kinh, võ thuật rồi, chỉ còn dư lại yoga và thể dục nhịp điệu…” Lâm Tiểu Mãn ngượng nghịu gãi gãi đầu, nhìn Y Minh Trạch vừa to vừa cao, “Có phải anh muốn cười em không? Muốn cười thì anh cứ cười đi, không sao đâu.”

Chuyện Lâm Tiểu Mãn phải học yoga đã bị đám nam sinh trong lớp cười rụng răng từ khuya, đến tận bây giờ, thấy cậu đeo đệm yoga vẫn có tốp năm tốp ba trêu chọc cậu.

“Không, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp để học yoga, vừa nãy động tác nằm rạp xuống đất chỉ có cậu hoàn thành.”

Lâm Tiểu Mãn sững sờ, Y Minh Trạch là nam sinh đầu tiên thấy cậu học tín chỉ yoga mà không coi cậu là trò cười, thậm chí còn khen ngợi cậu.

Trời ơi, sao lại có nam sinh đặc biệt như thế nhỉ? Cậu nói thầm.

“Ý anh là tư thế mèo duỗi người ấy ạ?” Hai mắt Lâm Tiểu Mãn tỏa sáng.

Hóa ra động tác đó có liên quan đến mèo thật.

“Ừ, có lẽ thế. Trình độ mềm dẻo của tay chân cậu không hề thua kém nữ sinh.” Y Minh Trạch nói.

Lâm Tiểu Mãn sờ mũi, đáp: “Em từng học múa, học không đến nơi đến chốn, nhưng cũng biết một ít kiến thức cơ bản.”

Cậu nhìn hai bên, xác nhận không có ai, làm động tác uốn cong người ra phía sau ngay trước mặt Y Minh Trạch, áo xốc lên theo cơ thể, lộ ra một mảng eo trắng nõn, vừa cứng cáp vừa dẻo dai, lại mềm mại đến lạ.

Cổ cậu căng thành một đường cong thon dài, cậu ngửa ra hỏi Y Minh Trạch: “Anh thấy thế nào?”

Y Minh Trạch rời mắt khỏi eo Lâm Tiểu Mãn, “Lợi hại.”

Lại được khen, Lâm Tiểu Mãn cười hì hì đứng thẳng người dậy, vạt áo rơi xuống, che phong cảnh đi.

Ngay trong nháy mắt này, rốt cuộc Y Minh Trạch cũng nghĩ ra cụm từ hình dung nãy giờ sống chết không nhớ ra.

Thân kiều thể nhuyễn.

Bình luận

Truyện đang đọc